Mỗi ngày Vương Trạch Vinh đều đến dạy Uông Nhật Thần học Thái cực quyền, giao lưu với bạn học, hòa vào vòng tròn của đám thiếu gia Bắc Kinh. Lần này vòng tròn của Vương Trạch Vinh đã mở rộng thêm.
Vương Trạch Vinh bây giờ đã khác trước. Trước kia trong mắt mọi người Vương Trạch Vinh chỉ là con rể Hạng gia, không được mấy người coi trọng. Bây giờ thì khác, Bí thư thị ủy mới 33 tuổi, Thường Hồng lại là nơi có nhiều lợi ích, hơn nữa Vương Trạch Vinh lại được Lãnh đạo trung ương coi trọng và chú ý, tiến bộ là chuyện sớm muộn, quan hệ với hắn là việc tốt.
Thu hoạch lớn nhất là từ chỗ Uông Nhật Thần. Mỗi ngày Vương Trạch Vinh dạy Uông Nhật Thần tập Thái cực quyền, không biết sao mà mấy ông lão đều biết và chạy đến học hắn. Sau này nghe ngóng mới biết trong đó có bố của Thủ tướng, còn có hai người là bố của Ủy viên Quốc vụ viện.
Uông Phỉ sau đó đã lén nói với Vương Trạch Vinh là đều do Uông Nhật Thần gọi tới.
Thấy Uông Nhật Thần vì mình như vậy, Vương Trạch Vinh rất cảm kích.
Vương Trạch Vinh bây giờ đã hiểu thêm về Thái cực quyền, cách có nội khí cũng dần tìm ra, dạy Thái cực quyền cũng khác trước. Chỉ cần chuyên tâm tập luyện vài ngày là các ông lão có thể cảm nhận được sự tốt lên của sức khỏe. Điều này khiến các ông rất vui vẻ.
Các ông lão đều là nhân vật thành tinh, trước kia cũng đã tiếp xúc Thái cực quyền nhưng không quá tin tưởng. Lần này đến học là nể mặt Uông Nhật Thần, hơn nữa cũng có suy nghĩ rèn luyện sức khỏe. Bây giờ tập Thái cực quyền do Vương Trạch Vinh dạy, bọn họ cũng thấy khỏe lên nhiều.
Có ai không sợ chết, các ông lão thấy khỏe lên thì thái độ với Vương Trạch Vinh thay đổi hắn, gọi hắn là sư phụ Tiểu Vương.
Một tuần học tập sắp kết thúc, Vương Trạch Vinh định chuẩn bị về Thường Hồng. Một tuần qua Vương Trạch Vinh rất hài lòng với tình huống ở Thường Hồng, không xảy ra chuyện gì cả. Phùng Triêu Lâm có năng lực, công tác bên Ủy ban làm rất tốt.
Vương Trạch Vinh đến biệt thự của Lưu Băng Tinh, Lưu Băng Tinh đang dùng hai tay khẽ đấm bóp cho hắn.
- Có chuyện gì em tìm Hạng Định.
Vương Trạch Vinh coi như chấp nhận cô gái này.
- Vâng.
Lưu Băng Tinh nhẹ nhàng nói, da thịt lúc ẩn lúc hiện trong chiếc áo ngủ mỏng manh. Tối mấy ngày này Vương Trạch Vinh đều ở đây làm Lưu Băng Tinh rất hạnh phúc.
- Vương ca, em nhận đóng một bộ em nên có thể sẽ đến phía Nam một thời gian. Do Chủ tịch Hạng bố trí.
Lưu Băng Tinh có chút hưng phấn.
Vương Trạch Vinh đương nhiên biết việc này. Hạng Định đã hỏi ý hắn, Vương Trạch Vinh không phản cảm với việc đóng phim.
- Tôi bảo Hạng Định tìm mấy bảo vệ cho em, phải chú ý an toàn.
Vương Trạch Vinh nói.
Nghe Vương Trạch Vinh quan tâm đến mình, Lưu Băng Tinh lại động tình, ngã vào lòng Vương Trạch Vinh.
- Vương ca, mau, lão thái thái sắp không được.
Hạng Định gọi điện giữa đêm.
Vương Trạch Vinh nghe thấy thế liền giật mình. Lão thái thái là trụ cột của Hạng gia, nếu bà mất thì là tổn thất lớn đối với Hạng gia.
Vương Trạch Vinh đứng lên nói với Lưu Băng Tinh:
- Tôi có việc.
Lưu Băng Tinh gật đầu đứng lên cầm áo mặc cho hắn rồi đưa cặp tới.
Vương Trạch Vinh thầm gật đầu vì Lưu Băng Tinh không tùy tiện hỏi việc của mình. Người phụ nữ này khá thông minh, biết gì nên hỏi, gì không nên hỏi.
Đi tới Hạng gia thì chỉ có bảo mẫu ở trong nhà, hắn hỏi thì biết mọi người đã tới bệnh viện.
Vương Trạch Vinh thấy vậy liền biết lão thái thái có chuyện lớn nên vội vàng chạy tới bệnh viện.
Trên đường đi, Lữ Hàm Yên cũng gọi tới, chỉ nghe cô khóc:
- Trạch Vinh, sao rồi, mai em sẽ lên Bắc Kinh.
- Anh đang đến bệnh viện nên chưa biết tình hình.
- Anh mau đến xem là như thế nào, lo muốn chết.
Đến bệnh viện thì Vương Trạch Vinh thấy người Hạng gia ở đây
Chuyện quá đột nhiên nên Hạng Nam ở nước ngoài, Hạng Kiền không ở Bắc Kinh, chỉ có mình Hạng Thành là đến được đây.
Vừa thấy Vương Trạch Vinh, Hứa Tố Mai nói:
- Trạch Vinh, gọi nhưng con không ở nhà.
Vương Trạch Vinh nhìn Hạng Định rồi nói:
- Con đi cùng bạn học.
Hạng Định chủ động đi lên nói:
- Vương ca, hôm nay bà nội vẫn tốt, không ngờ khi đi lại đột nhiên ngã xuống nên thành như vậy, bây giờ đang cấp cứu.
- Mẹ đang báo cho Hàm Yên, mai nó sẽ lên.
Hứa Tố Mai nói.
Nhìn thoáng qua phòng cấp cứu, Vương Trạch Vinh hỏi:
- Bây giờ thế nào rồi?
Hạng Định lắc đầu nói:
- Đã vào một lúc mà chưa có kết quả gì.
Vương Trạch Vinh rất lo lắng, bây giờ có vẻ lão thái thái rất khó qua khỏi.
Thấy Hạng Thành ở đây, Vương Trạch Vinh cung kính đi tới chào.
Mặt Hạng Thành khá nghiêm túc, gật đầu không nói gì. Ông đang khẩn trương nhìn phòng cấp cứu.
Hạng Đào cũng đã tới, chủ động chào Vương Trạch Vinh.
Sau khi không còn hy vọng trong quan trường, Hạng Đào đã không còn vẻ ngạo mạn nữa. Y đương nhiên hiểu rõ tình huống của mình, mình không thể có quyền thế như trước nữa. Bây giờ cả Hạng gia ngoài Hạng Quang thì chỉ có thể là Vương Trạch Vinh. Nhìn Hạng Quang có thể tự bảo vệ mình là may rồi, muốn phát triển thì có không ít vấn đề. Như vậy chỉ còn Vương Trạch Vinh mà mình vốn không coi vào đâu, bây giờ hắn lại đang phát triển mạnh.
Vương Trạch Vinh nói chuyện với y vài câu, sau đó mọi người lẳng lặng nhìn phòng cấp cứu.
Lúc này họ hàng Hạng gia, thông gia của Hạng gia cũng tới. NHững người này tuy có chức vụ không cao nhưng vì Hạng gia nên bọn họ sống tốt ở Bắc Kinh.
Sau khi hỏi tình hình, mọi người đều đứng đó. Có mấy thanh niên còn đi tới nói chuyện với Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh không quen mấy với bọn họ, Hạng Định thi thoảng giới thiệu cho hắn biết. Chẳng qua bây giờ mọi người đang lo lắng việc lão thái thái có thể còn sống không? Lần trước Hạng lão gia tử mất khiến Hạng gia rất nguy cấp. Không ai biết lão thái thái mất thì sẽ ảnh hưởng như thế nào đối với Hạng gia.
Vương Trạch Vinh thấy Hứa Tố Mai lo lắng liền đi tới hỏi bà:
- Mẹ gọi cho bố chưa?
Hứa Tố Mai nói:
- Đã gọi, mai là ông ấy xong việc, đến lúc đó mới có thể về nước.
Nhìn phòng cấp cứu, Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ lão thái thái là vũ khí hạt nhân duy nhất của Hạng gia bây giờ. Cống hiến của bà đối với Hạng gia là quá lớn, nhất là nếu không có bà thì Hạng Nam không thể lên chức. Bây giờ nếu bà mất thì Hạng gia sẽ như thế nào?
Đừng nhìn lão thái thái bình thường không hỏi chuyện, nhưng không ai dám coi thường sự tồn tại của bà. Quan hệ của bà có tác dụng lớn.
Nhìn thoáng qua Hạng Thành, Vương Trạch Vinh hiểu rõ tâm trạng của ông. Lão thái thái còn, bọn họ còn chia xẻ được một chút quyền lực. Nếu lão thái thái mất, Hạng gia chỉ còn Hạng Nam là đang mạnh, Hạng Thành xem như không còn quyền uy ở Hạng gia.
Ở Hạng gia bây giờ quyền lực đã bắt đầu biến hoá. Vốn Hạng Thành có quyền lực, nhiều chuyện do ông quyết định. Bây giờ thì khác, Hạng Nam là phó Thủ tướng, quyền lực của Hạng gia sẽ chuyển sang Hạng Nam.
Trong gia đình như vậy, Vương Trạch Vinh nhờ sự cố gắng của mình nên từ từ được Hạng gia coi trọng. Ngoài Hạng Nam, đám người Hạng Thành chủ yếu giúp con cái mình, toàn lực giúp Hạng Đào, Hạng Quang và Hạng Định. Vương Trạch Vinh ngoài Hạng Nam thì chưa từng được hưởng mấy tài nguyên của Hạng gia.
Vương Trạch Vinh không biết sao mình lại nghĩ nhiều như vậy.
Cảnh phòng cấp cứu đi ra, mấy bác sĩ quân y từ trong đi ra.
- Sao rồi?
Hạng Thành vội vàng hỏi. Đợi lâu như vậy, Hạng Thành dù sao cũng có tuổi nên khá mệt mỏi. Hai năm qua ông bị đả kích không nhỏ. Vì Hạng Đào nên ông phải xám xịt lui ra.
Bác sĩ cầm đầu thở dài một tiếng:
- Chúng tôi đã cố hết sức nhưng không được.
Hạng Thành nghe vậy liền lảo đảo.
Vương Trạch Vinh vội vàng xông lên đỡ Hạng Thành. Lúc này Hạng Đào mới có phản ứng đỡ Hạng Thành từ tay Vương Trạch Vinh.
Hiện trường lập tức hỗn loạn, bác sĩ vội vàng đưa Hạng Thành vào phòng bệnh.
Người Hạng gia lúc này đã khóc rống lên.
lão thái thái không qua khỏi.
Vương Trạch Vinh cũng thở dài một tiếng. Hạng gia lại ngã mất một cây cổ thụ. Hạng Đào và Hạng Định đều đứng ngẩn ra, không biết nên làm gì.
Điện thoại di động vang lên, Vương Trạch Vinh vừa nghe thì thấy Trịnh Điền Lâm nói:
- Trạch Vinh, phó Thủ tướng muốn nói chuyện với anh.
Hạng Nam nói:
- Trạch Vinh, tình hình thế nào rồi?
Hạng Nam vừa gọi cho Hứa Tố Mai nhưng không ai nghe, vì thế ông gọi cho Vương Trạch Vinh.
- lão thái thái vừa đi, bác ngất.
Vương Trạch Vinh biết phải kịp thời báo cho Hạng Nam. Thấy người Hạng gia trở nên loạn sau khi Hạng Thành ngã, Vương Trạch Vinh chỉ có thể thở dài một tiếng.
Nghe Vương Trạch Vinh nói, đầu bên kia một lúc không nói gì, một lúc sau Hạng Nam nghẹn ngào nói:
- Trạch Vinh, bố không ở đó, mọi việc phải dựa vào con.
Vương Trạch Vinh nói:
- Bố yên tâm, con biết.
Sau khi dập máy, Vương Trạch Vinh gọi Hạng Đào và Hạng Định lại, báo cáo lên cấp trên, thông báo người nhà là những việc cần làm. Quốc gia có cơ quan xử lý việc này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...