Lại hát, nhảy một lúc, Vương Trạch Vinh đúng là không chịu được vì các cô gái không ngừng quấy lấy hắn.
- Vương ca, điện thoại di động của anh đổ chuông kìa.
Một cô gái chỉ vào túi Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh nhìn thì thấy là Hạng Định gọi.
- Vương ca, sao lên Bắc Kinh mà không báo em tiếng. Nếu không phải hôm nay đến nhà anh thì em còn không biết anh về. Anh ở đâu, em lập tức tới.
Hạng Định oán giận nói.
- Ha ha, anh lên đăng ký học mà thôi, không định quấy rầy chú.
Vương Trạch Vinh quan hệ rất tốt với Hạng Định.
Vương Trạch Vinh nói địa điểm ở đây với Hạng Định.
Mấy cô gái nghe Vương Trạch Vinh gọi điện, thấy hắn nói xong, một cô gái tò mò nói:
- Là tổng giám đốc Hạng gọi sao Vương ca?
Tổng giám đốc Hạng?
Vương Trạch Vinh lúc này mới nhớ ra Hạng Định mở công ty nên gọi như vậy là bình thường.
- Tổng giám đốc Hạng là người nổi tiếng trong vòng tròn này, công ty mở rộng rất nhanh.
Ninh Diễm nói, trong giọng còn có vẻ sợ hãi Hạng Định. Trong vòng tròn chính là sợ người có quyền thế. Đừng nhìn công ty của Hạng Định mới mở, nhưng công ty của y lại quan hệ rất rộng, có phó Thủ tướng Hạng gia đứng đó nên ai cũng phải nể mặt.
Một cô gái khác nói:
- Nghe nói không ít người muốn vào công ty của Tổng giám đốc Hạng. Công ty này rất mạnh, có chỗ dựa là Trung ương.
Vương Trạch Vinh lúc này mới phát hiện xem ra Hạng Định càng lúc càng nổi tiếng.
- Vương ca, ngài phải giúp bọn em, sau này em đi theo ngài.
Ninh Diễm khoác tay Vương Trạch Vinh, hai bên vú còn không ngừng cạ cạ vào tay hắn.
Nhìn Hạng Định đi vào, Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên vì không nghĩ được đối phương chính là tên Hạng Định trước đây.
Hạng Định mặc bộ đồ kỳ lạ, tóc hình đuôi ngựa, đeo kính mắt, trên tay đeo chiếc nhẫn to, trên cổ là dây chuyền vàng nặng.
Đặc biệt nhất là đằng sau còn hai người đẹp.
Thấy Hạng Định như vậy, Vương Trạch Vinh không khỏi lắc đầu.
- Sao lại đến nơi rách nát như thế này, đi, tôi mang mọi người đến câu lạc bộ sang trọng.
Hạng Định vừa đến liền nhíu mày. Ở đây Hạng Định không coi vào đâu.
Vương Trạch Vinh chỉ vào chỗ bên cạnh mà nói:
- Nói linh tinh gì thế, muốn ngồi thì ngồi, không muốn ngồi thì đi về.
Thấy Vương Trạch Vinh có chút khó chịu với mình, Hạng Định cười hì hì nói:
- Em không phải muốn tìm chỗ tốt hơn sao. Vương ca thích ở đây thì ở lại đây.
Nói xong y liền ngồi xuống cạnh Vương Trạch Vinh.
- Thằng ranh này, một thời gian không gặp mà anh chút nữa không nhận ra chú, cẩn thận bị lão gia tử đánh đó.
- Cái này anh không biết rồi, nghệ sĩ đều như vậy. Anh nhìn em bây giờ có giống một nghệ sĩ không?
- Tổng giám đốc Hạng, ngài rất có phong cách.
Một cô gái ngưỡng mộ nhìn Hạng Định.
Vương Trạch Vinh không thể hiểu ánh mắt đám người này. Hắn cũng còn trẻ nhưng hắn không thích trang phục như vậy. Tóc tai dựng đứng, nhuộm xanh nhuộm đỏ, đeo vòng tai, quần áo bó sát người.
- Ồ, là Tiểu Phổ à, rất được.
Hạng Định nhìn Phổ Hương rồi nói một câu.
- Tổng giám đốc Hạng, sau khi đến công ty của ngài, mong ngài giúp em nhiều vào.
- Được rồi, đi chơi đi. Anh nói chuyện với Vương ca.
Hạng Định nói.
Nghe Hạng Định nói như vậy, cô gái cười hì hì đứng dậy đi hát.
Thấy Hạng Định như vậy, Vương Trạch Vinh biết Hạng Định đã đến gần lý tưởng một chút. Hạng Định nhớ nguyện vọng lớn nhất đời của y là say trên người mỹ nữ, lý tưởng này của y thực hiện được rồi.
Sau khi Hạng Định đi vào, Thất tiên nữ liền ngoan ngoãn hơn nhiều, ngồi im đó nhìn Vương Trạch Vinh và Hạng Định nói chuyện.
- Tiểu Định, gần đây thế nào, xem ra chú làm ăn cũng được.
Vương Trạch Vinh quan tâm hỏi.
- Vương ca, anh không biết đâu. Em bây giờ mới tìm được cuộc sống của mình, nghĩ đến trước kia đúng là bực mình. Em tán gái cũng sợ bị ảnh hưởng, anh bây giờ thấy không, em muốn thế nào cũng được.
Vương Trạch Vinh không có gì để nói, Hạng Định thay đổi quá nhiều.
- Em gọi Lưu Băng Tinh tới nhé?
Hạng Định nhỏ giọng nói với Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh nhìn đám người Cao Thiên Nhạc rồi khẽ lắc đầu.
Thấy Hạng Định còn phải cung kính Vương Trạch Vinh như vậy, hình ảnh của Vương Trạch Vinh trong mắt các cô gái lại nâng lên. Vừa nãy các cô chỉ thấy Vương Trạch Vinh có quyền thế, nhưng bây giờ mới phát hiện hắn còn có điểm khác hấp dẫn hơn.
Phạm Tiểu Băng bây giờ rất hy vọng nếu mình dựa vào được người đàn ông này thì có lẽ cuộc sống của mình sẽ thay đổi hẳn.
Cao Thiên Nhạc lúc này đã đi tới cười nói với Hạng Định:
- Hạng thiếu gia cũng tới.
Hạng Định đương nhiên nhận ra Cao Thiên Nhạc nên cười nói:
- Vương ca không dễ gì về Bắc Kinh, vậy mà lập tức đi chơi với các anh. Đây là coi trọng các anh.
Hạng Định bây giờ không còn trong quan trường, nói chuyện cũng không phải e ngại nhiều.
Cao Thiên Nhạc cười hì hì nói:
- Hạng thiếu gia nói đúng.
Vương Trạch Vinh vẫn quyết định nói với Hạng Định vài câu:
- Làm việc phải chú ý, đừng có kiêu ngạo quá.
Hạng Định cười nói:
- Vương ca yên tâm, em biết nên làm như thế nào.
Vương Trạch Vinh có thể cảm nhận Hạng Định rất tự tin.
Đúng lúc này điện thoại di động của Vương Trạch Vinh không ngừng vang lên, đám người Ngô Uy Hoa, Vương Tú Toàn, Hầu Dã biết hắn đến Bắc Kinh liền gọi tới hẹn hắn đi chơi.
Thấy Vương Trạch Vinh không ngừng nghe điện nói chuyện với các thiếu gia Bắc Kinh, không chỉ các cô gái mà đám ngừơi Cao Thiên Nhạc cũng thầm than thế lực của Vương Trạch Vinh ở Bắc Kinh không nhỏ.
Vương Trạch Vinh thấy mọi người đều hẹn mình đi chơi, biết không gặp bọn họ là không được nên hắn hẹn tối mai mọi người cùng nhau đi ăn.
Hạng Định thấy Vương Trạch Vinh nghe điện xong liền nói:
- Vương ca, anh phải đến Uông gia đó.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Đương nhiên rồi, mai anh sẽ đến.
Sau khi tan tiệc, Vương Trạch Vinh bắt tay đám người Cao Thiên Nhạc rồi rời đi. Tình huống hôm nay làm đám Cao Thiên Nhạc thấy được thế lực ngầm của Vương Trạch Vinh, bọn họ càng quyết tâm tạo quan hệ với hắn.
Hạng Định đưa Vương Trạch Vinh đến một tiểu khu cao cấp, hai người vào một biệt thự.
- Vương ca, thằng em được chứ. Đây là nơi em bố trí cho anh, hy vọng anh thích.
Hạng Định đỗ xe rồi cười hì hì nói.
- Đây là?
Vương Trạch Vinh không hiểu Hạng Định đang nói gì.
- Vương ca, em biết vị trí của anh khác, gặp không ít cuộc vui. Chẳng qua đám phụ nữ như Phạm Tiểu Băng chơi ở đâu chẳng được. Nói thật Lưu Băng Tinh rất được, nếu không phải của anh thì em sẽ không bỏ qua.
Vương Trạch Vinh nhìn Hạng Định rồi nói:
- Chú không sợ Hàm Yên có ý kiến sao?
Hạng Định nói:
- Nơi này chỉ có hai anh em ta biết. Đây coi như là thằng em hết lòng dựa vào ông anh.
Vương Trạch Vinh nhìn Hạng Định, bảo sao Hạng Định nhiệt tình như vậy. Đây là y định thể hiện hết lòng đi theo mình.
Từ chuyện này Vương Trạch Vinh thấy được Hạng Định cũng biết tính kế.
- Yên tâm, em sẽ bố trí Lưu Băng Tinh, không ai biết việc này. Đương nhiên nếu anh muốn thử mấy cô ả kia thì em cũng sẽ bố trí được.
Phì.
Vương Trạch Vinh không ngờ mình ở trong mắt Hạng Định lại là kẻ háo sắc như vậy, hắn không còn gì để nói.
Vỗ vỗ vai Vương Trạch Vinh, Hạng Định nói:
- Vào đi anh. Em về đây. Yên tâm nếu có người hỏi thì anh cứ nói đến chỗ em.
Nói xong y lái xe BMW rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...