Quan Khí​

Khi mọi người một lần nữa ngồi xuống, thái độ của mọi người nhiệt tình hơn với Triệu Thanh nhiều. Quách Nho Sinh còn nói với Vương Trạch Vinh:

- Mời Tiểu Triệu sang đây cùng ăn.

Y đã nhìn ra Triệu Thanh không phải người bình thường, có thể rút súng còn dễ dàng phán người khác tội phản quốc thì đâu phải nhân vật bình thường. Đối với Triệu Thanh, không ai dám coi y là lái xe.

Vương Trạch Vinh nhìn Triệu Thanh rồi nói:

- Nơi này là như thế nào?

Triệu Thanh nói:

- Tôi không biết, chỉ là đi cùng Chánh văn phòng Trịnh đến đây vài lần. Người ta tặng tôi một tấm thẻ và thấy hoàn cảnh ở đây khá được.

Vương Trạch Vinh ngẩn ra, Triệu Thanh này làm việc đúng là kỳ lạ. Nhưng hắn thấy cũng đúng. Triệu Thanh đi theo đều là nhân vật lớn, cách nói và làm việc đương nhiên không thể giống người bình thường.

Cao Thiên Nhạc cười ha hả nói:

- Nói đúng, hoàn cảnh ở đây rất được.

Thất tiên nữ lúc này mới phát hiện Vương Trạch Vinh có thế lực nhất ở đây, ánh mắt nhìn hắn cũng thay đổi.

Nói thật các cô ngồi tiếp khách không ít nhưng không mấy khi gặp người trẻ như Vương Trạch Vinh. Theo các cô nghĩ ngoài đám thiếu gia thì người có quyền thế đều cao tuổi. Mà Vương Trạch Vinh này có vẻ là quan chức, không biết thân phận là gì?

Trẻ tuổi, có quyền thế, Vương Trạch Vinh tuy trông bình thường nhưng rất có phong độ, ánh mắt như nhìn thấu người khác. Một người như vậy thì các cô gái đương nhiên muốn dựa vào.

Thất tiên nữ đều là người trong làng giải trí nên không biết mấy về chuyện quan trường, càng không biết Vương Trạch Vinh là Bí thư thị ủy Thường Hồng. Tuy nói Vương Trạch Vinh có vẻ quen quen nhưng không nghĩ là Bí thư thị ủy trên Tv kia.

Một lát sau một người phụ nữ rất quyến rũ đi vào, vừa vào đã cười hì hì nói:

- Em biết vừa nãy xảy ra chuyện. Đây là do nhà hàng chúng em phục vụ không chu đáo. Tiền hát và cùng ăn hôm nay do chúng em trả, hy vọng mọi người vui vẻ.

Cầm chén mời một vòng, cô gái liền rời đi. Cô ta còn mời riêng Vương Trạch Vinh một chén.


Mấy người cũng không làm khó cô ta, việc này cũng không trách cô ta được. Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ qua việc này phải hỏi Hạng Định về tình hình ở Bắc Kinh mới được. Bây giờ mình từ từ xâm nhập vào việc ở Bắc Kinh, nếu như không rõ tình huống Bắc Kinh thì cũng khó làm việc.

Quế Dân Thành hỏi cô gái ngồi cạnh:

- Lần ăn cùng này cần bao tiền?

Đây là điều mọi người quan tâm. Thất tiên nữ cùng ăn thì đương nhiên khác với các cô khác. Các lãnh đạo tỉnh tuy cũng được tiếp như thế này nhưng các cô gái không so sánh được với Thất tiên nữ.

Cô gái cười nói:

- Chị em em bình thường không tiếp khách, hôm nay nghe nói là người có thẻ đặc biệt tới nên bọn em mới tới. Một người chỉ 50 ngàn mà thôi.

Cô ta còn có ý nói người bình thường thì chúng tôi không tiếp.

Lời này làm mọi người rất vui vẻ, cảm giác này đúng là khác.

Hôm nay Quách Nho Sinh mời khách, nghe nói như vậy thì y chút nữa sặc rượu. Theo y nghĩ bỏ mấy chục ngàn là cùng, nếu giá này thì chỉ riêng cho Thất tiên nữ đã là 350 ngàn, thêm ca múa cũng là vài chục ngàn. Là Phó chủ tịch tỉnh tuy nói là có thể báo về thanh toán, nhưng để y trả một lần nhiều như vậy thì hơi khó xử.

Vương Trạch Vinh nhìn vẻ mặt Quách Nho Sinh liền cười khổ nói với Triệu Thanh:

- Anh đó, không hỏi rõ mà đã dẫn người đến đây.

- Không sao.

Quách Nho Sinh thầm nghĩ mấy trăm ngàn đã được miễn phí nên cũng yên tâm.

Triệu Thanh mỗi lần đưa khách đến đây nhưng không biết giá cả. Người đến đều là quyền quý nên tiêu mấy trăm ngàn là bình thường. Mà phụ trách nhà hàng thấy người có thẻ vip như của y thì đương nhiên sẽ phục vụ chu đáo nhất.

Mấy người ăn ở đây, Hoàng thiếu gia kia lại bực mình về phòng. Nghe thấy đối phương là Vương Trạch Vinh, y coi như không dám đấu với đối phương. Hoàng gia bây giờ không phải đối thủ của Hạng gia.

Mấy tên thiếu gia đi theo đều là con lãnh đạo cấp bộ, một tên hỏi:


- Hoàng thiếu gia, sao thế? Chẳng lẽ chúng ta không chỉnh được bọn chúng?

Hoàng thiếu gia trừng mắt nhìn y:

- Mày đi đi.

- Hắc hắc, tôi chỉ nói một câu mà thôi.

Tên này thấy vẻ mặt Hoàng thiếu gia như vậy, y đương nhiên không dám đi chọc đối phương.

- Ồ, là Vương Trạch Vinh thì bảo sao lại như vậy, dựa vào bố vợ mà kiếm cơm thôi.

Hoàng thiếu gia hừ lạnh một tiếng:

- Mày nghĩ hắn chỉ dựa vào Hạng Nam sao? Bây giờ Vương Trạch Vinh khác xa so với mấy tên nối nghiệp của Hạng gia. Vương Trạch Vinh dựa vào năng lực của mình mà bò lên. Hạng gia tuy giúp hắn, nhưng cơ sở là do hắn giỏi. Nếu không Hạng gia đã sớm giúp Hạng Định và Hạng Đào lên rồi.

Một thanh niên nói:

- Hoàng thiếu gia nói có lý. Các người nhìn Hạng Đào mà xem. Hạng gia toàn lực giúp nó nhưng bây giờ có khác gì chúng ta. Nguyên nhân là gì, không phải do hắn ngu sao.

Lời này của y, Hoàng thiếu gia rất thích nghe, tâm trạng đã tốt hơn nên nói:

- lần này mất mặt với Vương Trạch Vinh cũng không sao. Nhìn Phú Thì Cách tỉnh Giang Sơn đi, đường đường là Phó bí thư Tỉnh ủy cũng không đấu lại Vương Trạch Vinh.

- Bỏ đi, chúng ta không thể trêu vào, đổi chỗ khác, chúng ta tìm mấy cô em mà phát tiết.

Mấy tên thanh niên cười cười rời đi.

Trong phòng Vương Trạch Vinh, hắn đã thành trung tâm.


Thấy được tình hình vừa nãy, mấy lãnh đạo tỉnh mới biết bọn họ ở tỉnh còn có thể là lãnh đạo, nhưng đến Bắc Kinh thì bọn họ không là gì cả.

Quách Nho Sinh có chút xấu hổ, vừa nãy y còn dự định để Thất tiên nữ đi ra, tránh có phiền phức.

Vương Trạch Vinh có chút tò mò với việc ngồi tiếp khách ăn cơm, hắn hỏi cô gái bên cạnh:

- Mấy cô ngồi tiếp đúng là kiếm tiền nhỉ?

Cô gái cũng tò mò về Vương Trạch Vinh. Thanh niên này trông bình thường, không ngờ lại là người mang theo kẻ cầm súng. Nhất là nghĩ đến Triệu Thanh bảo Hoàng thiếu gia phản quốc, cô ta rất chấn động.

- Vương thiếu gia, ngồi ăn với khách là rất phổ biến của giới nghệ sĩ bây giờ. Người có tiền đều hy vọng có không khí tốt, bọn em chỉ là cùng ăn, nói chuyện, không phải bán thân. Đây là việc tốt với mọi người. Dù sao cũng không có việc gì làm, đây coi như là kiếm thêm.

Lời này rất rõ ràng, Vương Trạch Vinh khá thú vị nhìn cô. Cô ta trông đẹp hơn mấy cô kia.

Cô gái bên phải Vương Trạch Vinh cười nói:

- Vương thiếu gia, hôm nay có thể đến đây ăn cùng các ngài là vinh hạnh của bọn em. Cho dù người của Dao Trì không nói miễn tiền ăn cùng, chị em em cũng không nhận tiền của các ngài. Hôm nay mọi người làm quen mà, sau này xin mọi người giúp đỡ.

Cô gái này tên Phạm Tiểu Băng, tài ăn nói cũng được.

Quế Dân Thành cười ha hả nói:

- Lời này tôi thích nghe, về sau mọi người là bạn. Nơi khác không dám nói, sau này đến Hải Châu, mấy em có thể tìm tôi.

Phạm Tiểu Băng vội vàng rút danh thiếp đưa cho mọi người.

Vương Trạch Vinh nhìn thấy bên trên viết là diễn viên điện ảnh nổi tiếng Phạm Tiểu Băng. Mấy cô gái khác cũng rút danh thiếp của mình ra.

Quế Dân Thành cũng rút danh thiếp ra đưa tới.

- Hả, là Phó chủ tịch tỉnh.

Một cô gái kêu lên, nhìn Quế Dân Thành với ánh mắt khác.

Quế Dân Thành đã tìm được cảm giác lãnh đạo tỉnh, y cười nói:


- Chào mừng mọi người đến Hải Châu chơi.

Quách Nho Sinh và Cao Thiên Nhạc cũng đưa danh thiếp của mình ra. Các cô trở lên nhiệt tình vì không ngờ mình tiếp toàn lãnh đạo tỉnh.

- Vương thiếu gia, đến lượt ngài, mau cho bọn em danh thiếp.

Phạm Tiểu Băng thấy Vương Trạch Vinh mãi không lấy danh thiếp ra liền nói.

Vương Trạch Vinh thấy mọi người đều đưa danh thiếp ra. Hắn tuy có trong ví nhưng không lấy mà nói:

- Tôi không mang theo danh thiếp, như vậy đi, tôi nói số điện thoại của mình cho các cô, các cô gi vào.

Hắn liền đọc số điện thoại của mình.

Mấy cô Phạm Tiểu Băng hy vọng nhất là có số điện thoại của hắn, vì thế vội vàng ghi vào máy.

Cao Thiên Nhạc nói với cô gái bên cạnh:

- Mấy em hôm nay mỗi người tổn thất 50 ngàn rồi.

- Hì hì, Dao Trì sẽ bồi thường cho bọn em, ngài không cần để ý.

Đúng là nam nữ ngồi với nhau sẽ không mệt, bữa ăn diễn ra rất thoải mái. Mấy người đàn ông vừa ăn vừa nói chuyện. Mọi người có thể lên vị trí như bây giờ thì đều rất thông minh, rất nhiều thứ mà Thất tiên nữ này không hiểu.

Sau khi ăn xong, Quách Nho Sinh thanh toán mới phát hiện Triệu Thanh đã thanh toán. Y hỏi Triệu Thanh thì đối phương nói:

- Việc này mọi người đừng lo, tôi đưa cho Chánh văn phòng Trịnh là được.

Quách Nho Sinh cười khổ một tiếng nhìn Vương Trạch Vinh:

- Xong rồi, lại thành người khác mời khác

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Đâu phải tôi mời, Triệu Thanh mời mọi người mà.

Mọi người liền cười phá lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui