Vương Trạch Vinh hôm sau về tỉnh Giang Sơn, Lữ Hàm Yên ở lại Bắc Kinh một vài hôm, không về cùng hắn.
Vừa xuống máy bay, Long Dũng Đình đã lái xe chờ hắn từ trước.
- Vương ca, bây giờ về Thường Hồng hay ở lại Phượng Hải?
Long Dũng Đình nói.
Vương Trạch Vinh nghĩ đến mình còn có việc trên tỉnh nên nói:
- Về nhà trước đã.
- Nghe thấy hôm nay anh về, chị đã đến dọn dẹp nhà.
Vương Trạch Vinh cười cười, Long Hương Băng đúng là chu đáo.
Trên máy bay Vương Trạch Vinh đã tắt máy, bây giờ mở ra thì thấy có nhiều cuộc gọi nhỡ.
Ngồi trên xe Vương Trạch Vinh gọi lại. Mấy thường vụ gọi tới đều là báo cáo tình hình.
Tô Hành Chỉ cùng Khương Tắc Xương mỗi ngày cũng gọi điện báo cáo tình hình. Vương Trạch Vinh mặc dù ở Bắc Kinh nhưng hiểu rõ mọi chuyện lớn nhỏ ở Thường Hồng.
Số điện thoại cá nhân này của Vương Trạch Vinh không nhiều người biết. Nhìn số máy lạ, Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu.
Đang suy nghĩ là số của ai thì điện thoại di động đổ chuông, Vương Trạch Vinh nhìn thì thấy đúng là số này, hắn nghe điện.
- Tôi là Vương Trạch Vinh.
- Bí thư Vương, tốt quá, cuối cùng đã gọi được cho ngài.
Giọng khá quen nhưng trong lúc nhất thời Vương Trạch Vinh không nghĩ ra là ai.
- Cô là?
- Bí thư Vương, em là Khương Chi. Ngài còn nhớ em không?
Vương Trạch Vinh nghĩ một lúc mới ra, cô gái này lúc trước đi cùng đám Vương Tú Toàn đến tiếp mình.
Nói thật nếu Khương Chi không nói tên ra thì Vương Trạch Vinh cũng quên.
Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu, mình hình như không cho cô ta số điện thoại này, sao cô ta lại có nhỉ?
Vương Trạch Vinh hỏi:
- Tiểu Khương à, có chuyện gì thế?
Nghe Vương Trạch Vinh nói going công việc, Khương Chi không khỏi buồn bã. Mình là hoa khôi trong cơ quan mà Vương Trạch Vinh lại quên mình. Khương Chi nói:
- Bí thư Vương, có một việc em muốn ngài giúp.
- Ha ha, chuyện ngân hàng thì tôi không quản, sao giúp được cô?
Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói.
- Vương ca, việc này ngài nhất định có thể giúp em.
Khương Chi nũng nịu nói.
- Nói ra xem chút.
Vương Trạch Vinh nghĩ đến bố Tiền Thanh Chí bây giờ là THống đốc Ngân hàng thì thấy mình đúng là có thể nói giúp. Nếu không vi phạm nguyên tắc thì giúp cô ta cũng không sao.
- Vương ca, là như thế nào, Phó giám đốc Lý ở trên tổng ngân hàng em đòi em làm tình nhân của y, em không đồng ý. Bây giờ y muốn đuổi việc em. Em không có biện pháp nên chỉ có thể nhờ ngài giúp.
Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên rồi thầm nghĩ Khương Chi đã tiếp mình, sao lại không đồng ý làm tình nhân của một phó giám đốc ngân hàng?
Chẳng qua hắn cũng tức tên Phó giám đốc Lý kia, Phó giám đốc Lý này rõ ràng là ép nhân viên làm tình nhân. Đây là không coi pháp luật vào đâu.
Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ việc này, Khương Chi cũng đang suy nghĩ.
- Vương ca, ngài có phải cho rằng lần trước em đồng ý phục vụ ngài là cho rằng em có thể theo bất cứ ai không?
Vương Trạch Vinh thầm nghĩ đúng rồi, mình đúng là nghĩ như vậy.
- Vương ca, em bây giờ vẫn còn trinh.
- Xảy ra chuyện như vậy sao cô không báo cáo với cấp trên, Giám đốc ngân hàng cô không nói gì sao?
Vương Trạch Vinh hỏi.
- Bọn họ cũng như nhau mà.
Khương Chi nói.
Khương Chi lần trước sau khi thấy số điện thoại của Vương Trạch Vinh liền ghi nhớ. Cô thấy Vương Trạch Vinh có uy tín trong đám thiếu gia Bắc Kinh như vậy, thấy giám đốc còn phải sợ y thì liền có suy nghĩ. Cô từ đó về sau không tiếp ai nữa, mình dù như thế nào cũng phải giữ cơ thể trinh trắng cho Vương Trạch Vinh. Chỉ cần Vương Trạch Vinh quan hệ với mình, thấy mình còn trinh thì nhất định sẽ chú ý với mình. Chỉ cần đi theo Vương Trạch Vinh là tương lai của mình sẽ khác hẳn.
Sau khi có suy nghĩ này, cô liền bắt đầu thu thập tài liệu về Vương Trạch Vinh. Cô thấy Vương Trạch Vinh là quái vật lớn, Phó giám đốc Lý kia là tên sắp về hưu, không biết sao y lại chú ý đến cô và muốn cô làm tình nhân. Việc này Khương Chi đương nhiên không đồng ý.
Ở việc này Vương Trạch Vinh không tiện hỏi nhiều, dù sao mình không phụ trách gì bên ngân hàng. Nghĩ đến Khương Chi bị ép như vậy, hắn lại thấy không thể không giúp:
- Như vậy đi, cô nói số điện thoại của giám đốc chỗ cô cho tôi. Tôi gọi điện hỏi một chút.
Vương Trạch Vinh nhớ giám đốc kia họ Điền.
Sau khi có số điện thoại của tên giám đốc, Vương Trạch Vinh không biết mình nói có được không, gọi thử xem sao. Nếu không được thì tìm Tiền Thanh Chí.
Bên kia nghe điện, Vương Trạch Vinh còn chưa kịp nói tên thì bên kia đã truyền tới giọng vui vẻ của Giám đốc Điền.
- Là Bí thư Vương?
Thấy Giám đốc Điền biết mình, Vương Trạch Vinh nói:
- Giám đốc Điền, đã lâu không gặp. Lúc nào mọi người ngồi với nhau một chút.
Giám đốc Điền tên là Điền Thủ Quốc, y đã sớm muốn có quan hệ với Vương Trạch Vinh, lần trước Tiền Thanh Chí bố trí thì y biết ngay thực lực của Vương Trạch Vinh.
- Bí thư Vương, việc này không vấn đề gì. Khi nào ngài rảnh, tôi lập tức sẽ bố trí.
Điền Thủ Quốc vui vẻ nói.
- Giám đốc Điền, là như thế này, tôi gọi điện để làm phiền anh một chút.
- Xin Bí thư Vương cứ nói. Chỉ cần việc tôi làm được thì nhất định sẽ làm.
Điền Thủ Quốc gần như là cam đoan.
- Giám đốc Điền, tôi nghe đồng chí Khương Chi ở ngân hàng anh nói là có một người tên Lý Cảnh Nhân muốn ép cô ấy làm tình nhân. Tôi thật không ngờ Trung Quốc lại còn việc như vậy. Nghe nói không ép được thì muốn đuổi việc Khương Chi.
Nghe thấy thế, Điền Thủ Quốc muốn chửi cả nhà Lý Cảnh Nhân. Nghĩ đến quan hệ của Vương Trạch Vinh và Tiền Thanh Chí, hơn nữa bố Tiền Thanh Chí là gì thì y biết. Chẳng may Vương Trạch Vinh nói với Tiền Thanh Chí thì mình xong rồi.
- Xin Bí thư yên tâm, tôi lập tức điều tra việc này. Chỉ cần có thì sẽ nghiêm túc xử lý. Trung Quốc chúng ta quyết không thể xuất hiện phần tử hủ bại.
- Được rồi, lần này không có thời gian, lần sau tôi mời Giám đốc Điền dùng cơm.
Vương Trạch Vinh nói chỉ vài câu nhưng lại làm Điền Thủ Quốc lo lắng. Sau khi nghe điện, y liền cẩn thận suy nghĩ chuyện đó.
Khương Chi lần trước đã được đưa đến phục vụ Vương Trạch Vinh, y không ngờ Khương Chi lại có quan hệ sâu với Vương Trạch Vinh như vậy. Nghĩ đến Khương Chi, lại nghĩ đến Nhâm Tư. Điền Thủ Quốc mới đầu còn nghĩ hai người phụ nữ này đã bị Vương Trạch Vinh quên, không ngờ đến. Xem ra mình không quan tâm đủ đến hai cô này.
Điền Thủ Quốc gọi Chánh văn phòng tới rồi nói:
- Khương Chi đang làm gì?
Chánh văn phòng không biết sao Điền Thủ Quốc lại hỏi như vậy nên vội vàng nói:
- Phó giám đốc Lý đã nói một điều Khương Chi xuống cơ sở làm, hai là cho nghỉ.
- Làm loạn.
Điền Thủ Quốc đập bàn nói:
- Đồng chí Khương Chi có năng lực rất mạnh. Phòng Nhân sự không phải thiếu một Phó Trưởng phòng sao, tôi chuẩn bị đề bạt Khương Chi làm Phó Trưởng phòng.
Chánh văn phòng nghe xong có chút ngạc nhiên. Lần trước khi báo lên, Giám đốc Điền đã buông Khương Chi đi, sao bao giờ lại thay đổi?
Điền Thủ Quốc là người làm việc rất nhanh, lập tức tổ chức hội nghị và bổ nhiệm Khương Chi làm Phó Trưởng phòng Nhân sự, Nhâm Tư làm Phó Trưởng phòng Tín dụng.
Điền Thủ Quốc nghĩ Nhâm Tư cũng phục vụ Vương Trạch Vinh, có lẽ Vương Trạch Vinh cũng có ý với cô ta nên đề bạt luôn.
Sau đó trong ngân hàng xảy ra chuyện, Phó giám đốc Lý bởi vì vấn đề kinh tế mà bị cách chức.
Chỉ có Khương Chi hiểu tại sao lại như vậy. Cô không ngờ năng lực của Vương Trạch Vinh lại lớn như vậy. Chỉ gọi điện mà giúp mình, hơn nữa còn khiến tên Phó giám đốc Lý mất chức. Điều này càng làm cô quyết tâm đi theo hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...