Sau khi biết Tào Tín Xuân phản, Vương Trạch Vinh lại yên tâm. Hắn có suy nghĩ mới trong việc lựa chọn người vào chức Chánh văn phòng Ủy ban thành phố.
Trong Hội nghị thường ủy, sau khi nghiên cứu hết các nội dung, Vương Trạch Vinh nhìn các ctvu rồi nói:
- Bây giờ có một dư luận rất không tốt, nói Thường Hồng không dân chủ, nói phân công nhân sự đều là người của Vương Trạch Vinh tôi. Lần này đồng chí Khương Tắc Xương được điều lên tỉnh thì lại có tin Tỉnh ủy có ý kiến với tôi. Mọi người đều là người của Đảng, việc này là cảnh cáo với chúng ta. Bất cứ lúc nào cũng phải tự kiểm điểm hành vi của mình.
Vương Trạch Vinh nói quá đột nhiên, mọi người nghe thấy thế không khỏi giật mình. Thời gian này mọi người đều thấy rõ chuyện xảy ra ở Thường Hồng. Trên tỉnh có người âm thầm nhằm vào Vương Trạch Vinh, mọi người đều biết. Không ngờ Vương Trạch Vinh lại nói rõ ràng như vậy.
Tuy nói có dư luận như vậy, cũng thấy Khương Tắc Xương đã đi nhưng mọi người hiểu một điều vài năm tới không ai thay thế được chức Bí thư thị ủy của Vương Trạch Vinh.
Tào Tín Xuân nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, lập tức nhảy ra nói:
- Bí thư Vương nói đúng, tôi thấy nhất định có người muốn gây rối cho Thường Hồng. Cái gì nói là không dân chủ, đây là nói loạn, tôi thấy nhất định phải điều tra.
Thấy Tào Tín Xuân nói như vậy, mọi người lần lượt đều phê bình kẻ xấu xa kia.
Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Dư Bội Luân nói:
- Sự phát triển của Thường Hồng nhất định không cho phép điều gì bất lợi ngăn cản, tôi thấy nên triển khai công tác xây dựng Đảng.
Phùng Triêu Lâm cũng nói:
- Lão Dư nói đúng, không thể để việc này kéo dài. Chúng ta nhìn một đồng chí chủ yếu là xem đồng chí này có năng lực hay không, có coi công tác là quan trọng không?
Vương Trạch Vinh nhìn Trưởng ban tổ chức cán bộ Cận Hình Đào rồi nói:
- Chúng ta có một loạt đồng chí xuất sắc, lần này thành phố ngoại trừ chức Chánh văn phòng Ủy ban thành phố để trống thì còn nhiều cơ quan cần bổ sung nhân sự. Các anh nghiên cứu một chút, Thành phố Thường Hồng sẽ tổ chức hoạt động cạnh tranh vị trí, để các đồng chí xuất sắc đến tham gia cạnh tranh.
Nói xong hắn nhìn Lưu Gia Hà:
- Đồng chí Gia Hà mau chóng xác nhận việc học tập, phải triển khai trong toàn thành phố.
Vương Trạch Vinh nói như vậy làm các thường vụ biến sắc và nghĩ Vương Trạch Vinh muốn làm gì?
Cận Hình Đào nói:
- Chức Chánh văn phòng Ủy ban thành phố cũng cạnh tranh?
Vương Trạch Vinh nói:
- Đúng thế, các anh làm phương án ra đi.
Sau khi hội nghị kết thúc, tâm trạng các thường vụ đều khá phức tạp. Vương Trạch Vinh lần này không dùng cách cũ phân công cán bộ lãnh đạo mà dùng cách cạnh tranh, việc này có lợi hay không thì phải nghiên cứu.
Vương Trạch Vinh nhanh chóng đi ra phòng hội nghị, bỏ ra vài vị trí không quan trọng là để cho các thường vụ cạnh tranh. Chức Chánh văn phòng Ủy ban thành phố phải xem có ai thông minh không, đến lúc đó có thể chọn một người muốn dựa vào mình mà đưa lên vị trí, quyết không thể để Tào Tín Xuân nắm được vị trí đó. Vương Trạch Vinh quyết định lợi dụng việc này để giả vờ không nhìn ra vấn đề của y.
Vừa vào nhà, Vương Trạch Vinh phát hiện trong nhà có vài người, vừa thấy thì bố mẹ mình, Lữ Hàm Yên và con đã tới.
Hôm nay Vương Trạch Vinh đã phái Long Dũng Đình đi đón bố mẹ, không ngờ Lữ Hàm Yên cũng đã đến.
Bế con, Vương Trạch Vinh hỏi:
- Sao em cũng đến thế?
- Sao, không thích em đến ư?
Lữ Hàm Yên bực mình nói.
Tiền Thanh Phân bế cháu từ tay Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Hai đứa đi nói chuyện đi, để cháu mẹ bế.
Bà rất vui vì thấy cháu nội.
Vương Trạch Vinh hỏi bố mẹ:
- Bố mẹ đi đường có thuận lợi không?
Vương Đại Hải nói:
- Rất tốt.
Vương Trạch Vinh và Lữ Hàm Yên vào phòng ngủ.
Vừa vào phòng ngủ, hai người liền ôm chầm lấy nhau.
Sau một phen chiến đấu, Lữ Hàm Yên thở hổn hển nằm trong lòng Vương Trạch Vinh:
- Nhìn anh kìa, nghĩ Tiểu Giang đến Thường Hồng đủ làm anh ăn no, không ngờ Tiểu Giang không làm tốt. Vợ bé này không thỏa mãn anh, bảo sao còn có Ouni.
Nghe thấy thế, Vương Trạch Vinh coi như biết nguyên nhân Lữ Hàm Yên đến. Nhất định là Tiểu Giang đã nói tình hình ở đây với Lữ Hàm Yên.
Vương Trạch Vinh tát khẽ vào mông Lữ Hàm Yên rồi nói:
- Muốn đánh đòn, sao lại nghĩ linh tinh thế, mau điều đến Thường Hồng đi.
Lữ Hàm Yên nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:
- anh thật lòng nói với em là có thật sự thích Ouni không. Nếu thích thì em không ngại.
Vương Trạch Vinh đương nhiên không tin nên cười nói:
- Em nghĩ anh là ai chứ. Ouni là người không đầu óc, có quan hệ với cô ta thì anh mất chức ngay.
Lữ Hàm Yên sờ sờ chỗ đó của Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Giỏi, xem ra anh có ý đồ với người ta. Bảo cô ta làm tình nhân của anh đi, đừng làm quan nữa.
Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói:
- Em yên tâm, anh không thể có việc gì với Ouni. Em đến thì tốt rồi, giao em đối phó đó.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Lữ Hàm Yên cười nói:
- Không có gì là tốt rồi. Anh có biết là bố cũng hỏi em về việc Ouni.
Vương Trạch Vinh không khỏi giật mình, hắn cười nói:
- Cô ấy theo đuổi anh thì ai cũng biết, ngay cả phóng viên cũng biết thì anh sợ gì.
Lữ Hàm Yên khẽ cười một tiếng rồi nói:
- Anh là lãnh đạo mà có hai người phụ nữ khác rồi đó.
Vương Trạch Vinh khẽ vuốt ve bờ lưng Lữ Hàm Yên, hắn không biết Lữ Hàm Yên là như thế nào mà không ngại mình có hai người phụ nữ khác.
Người phụ nữ bình thường thì khi cô ấy không yêu anh thì mới không để ý anh có bao người phụ nữ khác. Nhưng Vương Trạch Vinh rõ ràng cảm nhận Lữ Hàm Yên rất yêu mình.
Nghĩ đến tình cảm của Lữ Hàm Yên, Vương Trạch Vinh lại ham muốn, một lần nữa tiến vào trong cơ thể cô.
Lữ Hàm Yên cũng vui khi Vương Trạch Vinh muốn mình như vậy.
Khi hai người ra khỏi phòng ngủ thì đã đến giờ ăn tối.
Thấy mọi người nhìn tới, Lữ Hàm Yên đỏ mặt, cô có chút xấu hổ vì nằm trong phòng với Vương Trạch Vinh lâu như vậy.
Tiền Thanh Phân lúc này đang chơi với cháu, Vương Đại Hải cũng đang xem Tv.
Trên Tv là tin Vương Trạch Vinh đi kiểm tra công việc, Vương Đại Hải xem rất chăm chú.
Thấy Vương Trạch Vinh ngồi xuống, Vương Đại Hải nói:
- Con bây giờ đã là Bí thư thị ủy, nhất định phải làm việc cho dân. Bố đã thấy tin về con, con có thể xâm nhập xuống cơ sở là rất tốt.
- Thường Hồng phát triển thì có nhiều việc phải làm. Lần này bố mẹ đến đây, con sợ không thể ngày nào cũng ở bên bố mẹ.
Vương Đại Hải nói:
- Việc này bố hiểu. Thành phố lớn như vậy thì con nếu ngày nào cũng ở nhà thì sao biết việc bên dưới.
Tiền Thanh Phân cười nói:
- Bố anh bây giờ rất đắc ý đó. Con không thấy bố con trước mặt đám bạn già thì luôn ưỡn ngực.
Lữ Hàm Yên ôm con nghe thấy thế cũng che miệng cười.
Vương Đại Hải nói:
- Sao nào? Con bọn họ có thể làm Bí thư thị ủy sao?
Nói đến đây ông quay đầu nhìn Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, con có thể lên làm Bí thư thị ủy là việc bố không dám nghĩ tới. Chức quan này đã quá lớn, con phải nhớ kỹ một việc là tích phúc rất quan trọng, phải quý trọng những thứ không dễ gì có được. Chỉ hiểu sự quý trọng thì phúc của con mới lâu dài. Con có thể lên làm Bí thư thị ủy thì là quá may mắn. Có chức này là ông trời muốn con làm việc tốt cho dân. Con lúc nào cũng không được quên mình xuất thân bình thường.
Vương Đại Hải nói như vậy làm Vương Trạch Vinh chấn động. Vương Trạch Vinh nói:
- Bố yên tâm, con biết nên làm như thế nào mà. Đúng như lời bố nói, con có thể từ một người bình thường lên làm Bí thư thị ủy đó là quá may mắn. Bây giờ con cần làm là làm việc vì dân, con muốn phát triển Thường Hồng thật tốt.
Vương Đại Hải gật đầu nói:
- Đến tầng như con thì bố không thể giúp gì con. Bố biết con lần này bảo bố mẹ đến Thường Hồng là không gây ảnh hưởng cho con. Con yên tâm, từ bây giờ bố không nhúng tay vào việc của ai, họ hàng cũng có số mệnh của bọn họ, tất cả phải dựa vào bọn họ.
Nghe ông nói như vậy, Vương Trạch Vinh coi như yên tâm. Nghĩ đến mình có nhiều bà con ở huyện Khai Hà như vậy, Vương Trạch Vinh có chút lo lắng. Bây giờ ông bố đã hiểu là việc vui mừng:
- Chúng ta không phải không nhận họ hàng. Ở khả năng có thể thì giúp bọn họ cũng được. Chẳng qua giống bố nói, mỗi người có con đường của mình, chúng ta không thể không nguyên tắc giúp bất cứ ai.
Lữ Hàm Yên cười nói:
- Trạch Vinh, anh yên tâm, em sau khi đến Thường Hồng sẽ giúp bố mẹ xử lý việc này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...