- Em ở Thúy Viên.
Tiểu Giang đột nhiên gọi điện tới.
Nghe thấy vậy làm Vương Trạch Vinh vô cùng kích động. Từ sau khi Tiểu Giang có thai thì vẫn chưa về đây, hai người mặc dù thường xuyên gọi điện nhưng Vương Trạch Vinh rất áy náy. Cô một mình sinh con, ảnh của con gái mặc dù có trong máy tính nhưng hắn chưa bao giờ gặp.
Tiểu Giang là người phụ nữ rất biết ý, biết dịp tết Vương Trạch Vinh có nhiều việc nên không quấy rầy.
Hôm qua Tiểu Giang gọi tới nói khi cô đến thì Vương Trạch Vinh không cần đi đón, hai người gặp nhau ở Thúy Viên, đây cũng là nghĩ cho Vương Trạch Vinh. Bây giờ Vương Trạch Vinh đã là Bí thư thị ủy, mọi hành động thì phải giữ bí mật.
Tô Hành Chỉ hôm nay phát hiện Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu, nhưng y lại thấy hình như là việc vui.
Thấy Vương Trạch Vinh như thế này, Tô Hành Chỉ thầm nghĩ Bí thư Vương có việc gì vui sao? Trên tỉnh cũng bắt đầu truyền tin tức nhưng không ai biết là thật hay không. Các cán bộ cũng thầm quan sát tình hình mấy thường vụ hy vọng thấy vài thứ. Vẻ mặt này của Vương Trạch Vinh làm Tô Hành Chỉ rất vui vẻ.
- Tiểu Tô, có việc thì gọi điện cho tôi, tôi đi có việc.
Khi Tiểu Giang mở cửa ra, cô thấy Vương Trạch Vinh đội mũ, đeo kính râm, bịt khẩu trang. Nhìn thấy Vương Trạch Vinh như vậy, Tiểu Giang nở nụ cười.
Cửa vừa đóng, Vương Trạch Vinh liền ôm chầm láy Tiểu Giang.
Đã lâu không ở bên nhau, hai người liền hôn nhau.
Thúy Viên là một tiểu khu cao cấp ở Thường Hồng, vì đón Tiểu Giang nên Vương Trạch Vinh đã mua một căn biệt thự ở đây để trực tiếp lái xe vào nhà.
Vương Trạch Vinh bây giờ đã khác, cổ phần ở Hạng gia rất cao, hắn không tiêu gì khác nên mua một căn biệt thự là bình thường.
Mặc dù Tiểu Giang bây giờ không ít tiền nhưng cô cũng vui vì biết Vương Trạch Vinh mua nhà cho mình.
- Đừng ở đây, có ai đó thì sao?
Tiểu Giang nhỏ giọng nói với Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh nghe Tiểu Giang nói vậy liền vội vàng nói:
- Con đâu?
- Mau đi xem con anh đi. Anh là bố mà bây giờ mới được gặp con.
Tiểu Giang có chút buồn bã nói.
Khi đi vào phòng khách, Vương Trạch Vinh thấy một người phụ nữ ôm con mình đứng đó.
Vương Trạch Vinh đi lên ôm con, tâm trạng hắn rất kích động, đây là đứa con thứ hai của hắn.
Tiểu Giang đứng đó nhìn Vương Trạch Vinh, trong mắt đầy tình cảm. Cô vui vì Vương Trạch Vinh yêu thương con như vậy.
Đứa bé đã được mấy tháng, đây là cô bé béo mập, ngủ rất ngon, miệng mũi rất giống Vương Trạch Vinh.
- Trạch Vinh, lần này em định ở Thường Hồng một thời gian.
Vương Trạch Vinh càng lúc càng yêu thích con gái, hắn nói:
- Rất giống anh lúc nhỏ.
- Giống em mới đúng.
Vương Trạch Vinh cười hì hì nói:
- Giống cả hai.
- Thưa ông, bé mới ngủ, tôi đưa cháu đi ngủ.
Bảo mẫu nhỏ giọng nói.
- Được, được.
Bảo mẫu này cũng thông minh, biết hai vợ chồng mới gặp mặt nên vội vàng ôm đứa bé vào căn phòng khác.
Bảo mẫu vừa đi, Vương Trạch Vinh liền bế bổng Tiểu Giang đi vào giường ngủ.
Tiểu Giang rất thích động tác này, cả người chui vào trong lòng Vương Trạch Vinh.
Hai người vừa nằm xuống giường liền điên cuồng cởi quần áo cho nhau, không ai nói gì, thời gian dài chia cách khiến bọn họ muốn phát tiết tất cả.
Tiểu Giang sinh con càng thêm quyến rũ. Cô vốn xinh đẹp bây giờ lại có thêm vẻ tinh anh.
Da trắng như tuyết, hương diễm khắp phòng, Vương Trạch Vinh rất nhanh đắm chìm trong dục vọng với Tiểu Giang.
Mấy lần kịch chiến, Vương Trạch Vinh phát ra trong cơ thể Tiểu Giang rồi hai người ngã xuống giường.
Ôm Vương Trạch Vinh, mặt Tiểu Giang đỏ ửng càng thêm mê người.
Khẽ vuốt ve Tiểu Giang, Vương Trạch Vinh nói:
- Em vất vả rồi.
Tiểu Giang nói:
- Lúc sinh con em rất hy vọng anh có thể đột nhiên đứng trước mặt.
Vương Trạch Vinh nghe thấy thế liền không biết nói gì, tay đưa ra sờ sờ mặt bàn.
Tiểu Giang thấy tâm trạng Vương Trạch Vinh không tốt liền vội vàng bò dậy lấy thuốc cho hắn.
Nhìn Tiểu Giang, Vương Trạch Vinh ôm chầm cô vào lòng rồi nói:
- Dù sao Hàm Yên cũng biết việc của em và anh, em ở lại Thường Hồng đi.
Tiểu Giang đầu tiên là vui sau đó lại nói:
- Như vậy không tốt, nếu anh không làm quan thì tốt, bây giờ anh lại như vậy thì con trông giống anh thì sẽ có người biết tình hình của chúng ta. Việc này lộ ra thì ảnh hưởng lớn đối với anh.
Vương Trạch Vinh đương nhiên biết hậu quả của việc này, vừa nãy do kích động nên nói thế mà thôi.
Ôm Tiểu Giang, hai người trần truồng nên không lâu sau Vương Trạch Vinh lại ham muốn, và tiến vào trong cơ thể cô. Tiểu Giang cũng hết lòng nghênh đón.
Khi hai người tỉnh lại thì đã là chín giờ tối.
- Em điên cuồng quá.
Vương Trạch Vinh trêu Tiểu Giang.
Tiểu Giang véo véo chỗ đó của Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Em một năm mới có một lần, ai như anh ngoài Hàm Yên còn một bảo mẫu xinh đẹp, không biết ở ngoài anh còn có bao người nữa.
Vương Trạch Vinh nghe thấy thế liền cười khổ nói:
- Đâu có ai chứ?
Tiểu Giang nói:
- Sao chứ, nhìn anh vẫn còn như thế này thì chẳng lẽ không duy trì được à?
Vương Trạch Vinh đè lên người Tiểu Giang rồi nói:
- Sao thế, nghi ngờ sức của anh à?
Tiểu Giang cười nói:
- Được rồi, được rồi, biết anh giỏi là được mà? Con bây giờ chắc ngủ dậy rồi, sang chơi với con thôi.
Vương Trạch Vinh vội vàng ngồi dậy rồi nói:
- Được rồi, sang gặp con thôi.
Lúc này Vương Trạch Vinh không còn vẻ gì là một Bí thư thị ủy nữa, hắn có thể thả lỏng bản thân mình.
Khi hai người ra khỏi phòng ngủ thì thấy bảo mẫu đang chơi với đứa bé.
Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu nói:
- Có đủ sữa không?
Hắn nhìn vào ngực Tiểu Giang.
Cô ưỡn ngực nói:
- Thế này còn không đủ ư?
Vương Trạch Vinh ôm lấy con, đứa bé nhìn chằm chằm hắn, Vương Trạch Vinh làm mặt xấu với con nhưng đứa bé không sợ mà còn cười.
- Gọi là Vương Ái Giang đi.
Vương Trạch Vinh nói.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Tiểu Giang rất vui. Chẳng qua cô ra vẻ không thích:
- Đặt tên gì mà xấu thế không biết nữa chứ.
Vương Trạch Vinh trừng mắt nhìn cô:
- Cứ như vậy đi.
Tiểu Giang cười nói:
- Được rồi, ông chủ nói sao thì như vậy.
Bảo mẫu ngồi bên nhìn Vương Trạch Vinh Tiểu Giang chơi đùa thì cũng có chút vui vẻ. Cô chưa gặp người đàn ông của Tiểu Giang bao giờ. Lần này Tiểu Giang mang cô đến Thường Hồng làm cô có chút tò mò. Không biết người phụ nữ xuất sắc như Tiểu Giang sao không có đàn ông. Cô thầm quan sát và cho rằng Tiểu Giang là vợ bé, trong lòng cũng tiếc cho Tiểu Giang.
Bây giờ nhìn thấy Vương Trạch Vinh, bảo mẫu có chút thất vọng. Vương Trạch Vinh trông rất bình thường, Tiểu Giang có nhiều tiền như vậy thì khả năng được Vương Trạch Vinh bao là không nhiều, rốt cuộc Vương Trạch Vinh là người như thế nào?
- Đã gặp bố mẹ em chưa?
Vương Trạch Vinh chơi với con một lúc rồi hỏi Tiểu Giang.
- Tết bố mẹ đến chỗ em, rất thích con mình.
Tiểu Giang nói.
Vương Trạch Vinh có chút lo lắng nói:
- Bọn họ có nói gì không?
- Lúc nào anh rảnh thì đi gặp bố mẹ là được.
Vương Trạch Vinh thầm nghĩ xem ra Tiểu Giang đã làm xong công tác tư tưởng. Nghĩ đến Tiểu Giang có con với mình, mình còn không gặp bố mẹ cô nên hắn có chút xấu hổ nói:
- Được rồi, anh nhất định gặp bọn họ.
Tiểu Giang cười nói:
- Yên tâm đi, bố mẹ không làm gì anh đâu.
Vương Trạch Vinh nhìn bảo mẫu rồi nói:
- Nhờ chị chăm sóc mẹ con cô ấy. Chị yên tâm, tôi không bạc đãi chị đâu.
Bảo mẫu nói:
- Tiểu thư đối xử với tôi rất tốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...