Nghe thấy Diệp Minh nói ngày mai mẹ con Diệp Ny Na sẽ đến nhà chơi thì Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên. Hắn về nhà có chút lo lắng, hắn không hy vọng hai mẹ con này xảy ra chuyện gì.
Trưa hôm sau mẹ con Diệp Ny Na đến, cũng may tình hình không có gì đặc biệt. Diệp Ny Na giống mẹ nên rất đẹp. Một lần nữa nhìn thấy Diệp Ny Na, Vương Trạch Vinh có thể cảm nhận tình cảm đặc biệt từ mắt cô.
Mẹ Diệp Ny Na lần đầu tiên nhìn thấy Vương Trạch Vinh, hai mắt liếc nhìn hắn xem có gì khác lạ không? Nhưng dù là như thế nào thì bà cũng không thấy Vương Trạch Vinh có gì khác thường. Bà thầm than con mình sao lại yêu điên cuồng người này. Bây giờ thì hay rồi, chồng mình không phản đối nữa, ngày hôm qua khi về nhà còn ngâm nga thúc giục đến Vương gia chơi, tối trên giường còn yêu cầu mình không được nhúng tay vào việc của Vương Trạch Vinh và Diệp Ny Na.
Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng, mẹ Diệp Ny Na rất biết cách cư xử, vừa vào cửa liền khá hòa thuận với bố mẹ Vương Trạch Vinh. Vương Đại Hải cùng Tiền Thanh Phân biết đây là mẹ Diệp Ny Na thì thái độ rất tốt. Ông bà vẫn coi Diệp Ny Na là con gái mình, bây giờ mẹ của Diệp Ny Na đến nên rất thân thiết.
Vương Trạch Vinh còn phát hiện Diệp Ny Na rất nhanh quan hệ tốt với Lữ Hàm Yên, hai người thân mật như vậy làm Vương Trạch Vinh có chút bất đắc dĩ. Có nhiều người ở đây Diệp Ny Na không thể hiện có gì đặc biệt với Vương Trạch Vinh cả, chỉ là khi nhìn hắn thì ánh mắt có chút u oán.
Có lẽ sợ không khống chế được nên mẹ con Diệp Ny Na rất nhanh rời đi. Vương Trạch Vinh sau đó nhận được tin nhắn của Diệp Ny Na:
- Em mãi là của anh.
Vương Trạch Vinh cảm thấy cô rất biết cư xử, lại rất yêu mình nên có chút đau đầu.
Nhìn lời này Vương Trạch Vinh có chút lo lắng rồi xóa tin nhắn đi ngay.
Cầm điện thoại di động trong tay, trong đầu Vương Trạch Vinh lại xuất hiện hình ảnh Diệp Ny Na trần truồng trước mặt mình.
Hắn lắc đầu, cũng may chuyện không quá phức tạp, Vương Trạch Vinh không muốn nghĩ đến nó nữa.
Đợt tết rốt cuộc đã đến, bây giờ Vương Trạch Vinh cần làm là đến chúc tết Chương Kiều Cương, Trương Tất Tường bây giờ đã rời khỏi tỉnh Sơn Nam, Vương Trạch Vinh chỉ có thể điện thoại chúc tết y mà thôi.
Lưu Kiến rất nhanh đã lái xe đến huyện Khai Hà.
Thấy Lưu Kiến đến sớm như vậy, Vương Trạch Vinh có chút buồn cười, tên này xem ra rất nóng lòng tạo quan hệ với tỉnh.
Khi Vương Trạch Vinh gọi điện nói sẽ đến nhà chúc tết, Chương Kiều Cương rất nhiệt tình mời Vương Trạch Vinh đến.
Vương Trạch Vinh trước đó đã nói với Chương Kiều Cương rằng sẽ dẫn một cán bộ đi cùng, việc này Chương Kiều Cương cũng đồng ý. Sau khi được Chương Kiều Cương đồng ý, vợ chồng Vương Trạch Vinh và Lưu Kiến liền đến nhà Chương Kiều Cương.
Vừa thấy vợ chồng Vương Trạch Vinh, Chương Kiều Cương liền cười cười mời bọn họ ngồi xuống. Khi nhìn Lưu Kiến, y cũng mỉm cười ra hiệu Lưu Kiến ngồi xuống. Y đương nhiên tình hình của Lưu Kiến, trong lòng rất vui vẻ. Vương Trạch Vinh có thể mang người này tới nói rõ người này đáng để dùng.
- Trước tết tôi đến nhà Bộ trưởng Hạng, Bộ trưởng Hạng rất khỏe.
Chương Kiều Cương rất nhanh nói đến việc của Hạng Nam. Là người Hạng hệ, sau khi Hạng Nam rời khỏi tỉnh Sơn Nam thì Chương Kiều Cương càng lúc càng khó khăn. Tỉnh Sơn Nam mặc dù là căn cứ của Hạng gia nhưng từ sau khi có tin Hạng Nam không thể lên chức khiến người Hạng hệ ở tỉnh Sơn Nam bắt đầu dao động, có vài người đã dựa vào kẻ khác. Lần này Chương Kiều Cương nhân dịp tết đi thăm Hạng Nam, vốn chỉ là xem một chút mà thôi. Nhưng kết quả lại làm y rất vui mừng, Hạng Nam hình như lại có thể lên chức.
Nếu Hạng Nam lên chức thì đối với Chương Kiều Cương là người Hạng hệ sẽ rất tốt. Y biết tỉnh Sơn Nam cũng sẽ vì nguyên nhân này mà biến hoá, hơn nữa thấy tình hình trên Tv, thấy Vương Trạch Vinh được Tổng bí thư tin tưởng nên không dám coi thường hắn.
- Bí thư Chương vẫn khỏe chứ?
Nghe đối phương đến thăm Hạng Nam, Vương Trạch Vinh cũng tỏ vẻ thân cận.
- Ha ha, vẫn tốt.
Vương Trạch Vinh nhìn Lữ Hàm Yên rồi nói:
- Sao không mang cháu đi chơi?
Lữ Hàm Yên cười nói:
- Bà nội trông ạ.
Nói chuyện vài câu, Chương Kiều Cương nghiêm túc nói:
- Trạch Vinh, tôi vốn muốn để cậu về tỉnh Sơn Nam, cũng đã đề cập với Bộ trưởng Hạng. Chẳng qua tình hình của cậu có chút đặc biệt, nghe nói Tổng bí thư hy vọng cậu công tác ở Thành phố Thường Hồng vài năm, việc này là cơ hội tốt, cậu phải nắm chắc.
Vương Trạch Vinh nói:
- Đây là yêu cầu của Tổng bí thư đối với tôi, tôi thấy rất áp lực.
Chương Kiều Cương nhìn Vương Trạch Vinh bình tĩnh như vậy liền thầm than. Trước đây mình bằng tuổi Vương Trạch Vinh thì mới là một Phó Trưởng phòng, không thể so sánh.
Chương Kiều Cương quan tâm đến tình hình của Hạng Nam hơn nên thử hỏi:
- Bộ trưởng Hạng bây giờ thế nào rồi?
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Tất cả đều thuận lợi.
- Ừ, cũng sắp Đại hội rồi, từ trên xuống dưới đều sẽ điều chỉnh. Cũng may Tổng bí thư đã yêu cầu cậu công tác ở Thường Hồng vài năm, việc này sẽ không ảnh hưởng quá lớn đối với cậu.
Vương Trạch Vinh biết Hạng gia cần có lực lượng mới gia nhập, thời gian này hắn nghe thấy không ít nhân viên Hạng hệ đã đứng sang phe khác. Chuyện này đối với Hạng gia mà nói thì sẽ có đả kích rất lớn.
Thấy Chương Kiều Cương bây giờ vẫn còn đi theo Hạng gia, Vương Trạch Vinh ít nhất tin tưởng vào sự trung thành của y.
- Tết nguyên tiêu Lâm gia sẽ tổ chức việc vui. Lâm lão gia tử mời tôi đến ăn tiệc, tôi thấy Bí thư Chương đến lúc đó cũng tới Bắc Kinh cùng đi.
Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói.
Chương Kiều Cương vốn đưa chén trà lên miệng nghe thấy thế liền mở to mắt, động tác dừng lại.
- Lâm lão gia tử?
Chương Kiều Cương hỏi.
Vương Trạch Vinh nói:
- Bí thư Uông là thông gia với ông ta. Cháu gái Bí thư Uông lấy con của ông ta.
- Tốt, tốt, tốt.
Chương Kiều Cương nói liền mấy chữ tốt. Tâm trạng của y lúc này rất tốt.
Lưu Kiến cũng nghe được một ít tình hình ở Trung ương, rất nhanh nghĩ ra Lâm lão gia tử mà Vương Trạch Vinh nói là ai. Lưu Kiến rất chấn động, không ngờ Vương Trạch Vinh được Tổng bí thư tin tưởng lại còn có quan hệ với người lên đỉnh kia.
Vì cố kìm cơn kích động, Lưu Kiến uống một ngụm nước lớn nhưng không ngờ lại không ngừng ho khan.
Chương Kiều Cương nhìn Lưu Kiến rồi cười thầm trong lòng, mình sao lại không có tâm trạng như vậy.
Ai nói Hạng gia không được.
Bây giờ Chương Kiều Cương càng thêm kiên định với việc đi theo Hạng gia. Cho dù Hạng Nam lui ra thì sao, chỉ cần có Vương Trạch Vinh thì Hạng gia sẽ không xuất hiện vấn đề gì. Nghĩ đến việc Hạng Nam sẽ lên chức, Vương Trạch Vinh lại có quan hệ với người kia, tâm trạng Chương Kiều Cương rất tốt.
Nói thật Chương Kiều Cương cũng có chút ghen ghét Vương Trạch Vinh, có thể tham gia hôn lễ của Lâm gia thì đâu phải người bình thường. Vương Trạch Vinh có thể tham gia điều này nói rõ hắn có vị trí nhất định trong Lâm gia, đây là bỏ tiền cũng không mua được.
Chương Kiều Cương nhìn Lưu Kiến rồi nói:
- Tiểu Lưu, công tác của cậu ở Hoa Khê rất tốt, sau này thường xuyên đến nhà tôi chơi.
Y coi như đã nhận Lưu Kiến, bây giờ sau khi nhận được tin Hạng gia càng lúc càng mạnh, y bắt đầu muốn thay đổi tình hình tỉnh Sơn Nam.
Lưu Kiến nghe Chương Kiều Cương nói như vậy, y vẫn đang khiếp sợ vì việc Vương Trạch Vinh có quan hệ với Lâm gia, trong lòng đang suy nghĩ mình dù như thế nào cũng phải tạo quan hệ với Vương Trạch Vinh.
- Xin Bí thư Chương yên tâm, tôi sẽ kịp thời báo cáo công việc Hoa Khê với ngài.
Lưu Kiến vội vàng tỏ thái độ.
Sau khi ra khỏi nhà Chương Kiều Cương, Lưu Kiến lén hỏi Vương Trạch Vinh:
- Chuyện Diệp Minh thì anh định như thế nào?
Diệp Minh rất thông minh, từ chuyện Diệp Minh liền nghĩ đến chuyện của Diệp Ny Na, nhìn Vương Trạch Vinh có chút mập mờ. Y đoán Diệp Ny Na và Vương Trạch Vinh có quan hệ kia nên phải giúp Diệp Minh.
Vương Trạch Vinh nói:
- Cố gắng giúp thôi. Anh có năng lực mà.
Lưu Kiến cười nói:
- Diệp Minh cũng có năng lực, tôi dự định giúp anh ta một chút. Lữ Khai Trung sẽ được điều lên làm Phó thị trưởng, tôi muốn để Diệp Minh thay thế Lữ Khai Trung. Anh thấy sao? Cục GIáo dục dù sao chỉ là cục bộ, xuống địa phương rèn luyện sẽ tốt hơn.
Vương Trạch Vinh nhìn Lưu Kiến, biết tên này nghi ngờ quan hệ của mình và Diệp Ny Na, chẳng qua việc này cũng không sao. Ngay cả Lữ Hàm Yên cũng biết Diệp Ny Na thường xuyên đến nhà chơi. Diệp Minh là người có dã tâm, nếu có thể giúp thì hắn sẽ giúp.
- Không khó chứ?
- Có gì đâu, y là người có kinh nghiệm, năng lực công tác cũng được. Nếu có người nói giúp y thì đã sớm được đề bạt
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...