Vương Trạch Vinh vốn nghĩ có cái tết nhàn hạ, bây giờ thấy tình hình trong nhà như vậy thì suy nghĩ đó không thành hiện thực rồi.
Họ hàng muốn nói chuyện, đám quan chức cũng vậy, còn phải chơi với cả vợ con, Vương Trạch Vinh chưa bao giờ mệt như bây giờ.
Thấy Vương Trạch Vinh đau đầu, Lữ Hàm Yên ôm con mà nói:
- Nhiều họ hàng anh nhỉ.
Hai hôm nay cô rất vui, từ sau khi về huyện Khai Hà thì không ngừng được mọi người đưa đi chơi khắp nơi.
Vương Trạch Vinh nói:
- Anh không ngờ đó, trước còn nghĩ nhà mình không có mấy bà con, bây giờ anh coi như hiểu nhiều quan chức như vậy bị hủy vì họ hàng, việc này phải chú ý. Họ hàng của anh mà dùng tên của anh đi làm loạn thì sao?
Lữ Hàm Yên cười nói:
- Điều này nói rõ chồng em có bản lĩnh.
Lữ Hàm Yên ở Bắc Kinh thấy nhiều chuyện nên không khẩn trương như Vương Trạch Vinh. Đối với cô mà nói thì tình huống ở đây nhỏ hơn nhiều so với Hạng gia. Người Hạng gia có lợi ích lớn hơn nữa, họ hàng Vương Trạch Vinh chỉ ở huyện nhỏ mà thôi, làm gì cũng không xảy ra chuyện.
Vương Trạch Vinh trừng mắt nhìn Lữ Hàm Yên rồi nói:
- Em không được xem nhẹ việc này. Bố bị bọn họ lợi dụng mà không biết, bố nghĩ chỉ đi ăn cơm là không sao, hành vi đi ăn cơm của bố còn có tác dụng hơn là nói đó.
Suy nghĩ của Vương Trạch Vinh khác Lữ Hàm Yên. Hắn xuất thân khó khăn nên đi tới không dễ dàng gì.
Thấy Vương Trạch Vinh lo như vậy, Lữ Hàm Yên cười nói:
- Việc này cũng không phải việc gì lớn, anh đang công tác ở Thường Hồng, một năm mới về một hai lần. Chỉ cần anh không trực tiếp làm là được, xảy ra chuyện thì là do bọn họ, chẳng lẽ còn kéo được anh vào?
Vương Trạch Vinh lắc đầu nói:
- Hết tết anh sẽ đón bố mẹ đến Thường Hồng, đề phòng vẫn hơn.
Lữ Hàm Yên nói:
- Ở Thường Hồng thì sao chứ? Bọn họ không tìm tới sao?
- Biết làm sao được, anh thấy vẫn tốt hơn mà. Nếu không sẽ không biết xảy ra chuyện gì.
Vương Trạch Vinh dành thời gian nói chuyện với bố mẹ mình. Mới đầu Vương Đại Hải còn không thấy gì. Vương Trạch Vinh đành phải lấy nhiều ví dụ quan chức đi đời vì họ hàng.
Nghe không ít ví dụ mà Vương Trạch Vinh nói, Vương Đại Hải mới chú ý. Vương Đại Hải là người luôn chú ý đến thanh liêm, ông luôn dạy Vương Trạch Vinh không được ăn hối lộ, tham ô. Bây giờ đột nhiên phát hiện vì mình mà một đám người có quyền lớn trong huyện, ông có chút giật mình.
Tiền Thanh Phân biết Vương Trạch Vinh giữ được chức là quan trọng nhất nên nói:
- Ông nó, con nói rất đúng, ông phải vì tiền đồ của con. Tôi không tin con mình xảy ra chuyện thì bọn họ còn có thể như vậy.
Trong mắt bà thì Vương Trạch Vinh là nhất, bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến Vương Trạch Vinh thì bà không cho phép xuất hiện.
Vương Đại Hải do dự một chút rồi nói:
- Tôi chỉ muốn giúp họ hàng một chút, có thể giúp thì giúp. Bây giờ nghe Trạch Vinh nói như vậy, tôi cũng nghĩ ra rồi. Nếu không được thì chúng ta rời khỏi huyện Khai Hà, không liên hệ với bọn họ nữa.
Nói đến đây, Vương Đại Hải do dự một chút:
- Hay là qua tết đi, bà con từ xa như vậy đến nhà chúng ta ăn tết thì cũng phải nể mặt họ chứ?
Vương Trạch Vinh chủ yếu làm như vậy để cảnh tỉnh hai người mà thôi. Thấy Vương Đại Hải nói như vậy, hắn cười nói:
- Bây giờ chưa nghiêm trọng như vậy đâu ạ, tết thì mọi người phải vui vẻ mà bố.
Vương Đại Hải lúc này mới thở dài một tiếng.
Nghe hai người nói như vậy, Tiền Thanh Phân gật đầu nói:
- Tôi thấy đám bà con này rất khôn khéo. Ông nó, phải chú ý nhiều mới được. Không nói ai khác, chỉ riêng Thường Thiệu Lâm kia, trước đây không thèm để ý nhà chúng ta, bây giờ sau khi biết Trạch Vinh làm lãnh đạo, nó suốt ngày đến nhà ta. Thấy không, Chủ tịch Lữ cũng có thể bị nó lừa, vì ai cũng nghĩ nó quan hệ rất tốt với nhà chúng ta.
Thấy đã làm Vương Đại Hải hiểu, Vương Trạch Vinh vui vẻ nói:
- Sau tết bố mẹ đến Thường Hồng đi, đến lúc đó Hàm Yên điều về Thường Hồng công tác, cháu còn cần bố mẹ trông.
Nghe thấy trông cháu, Tiền Thanh Phân cười nói:
- Có chuyện làm là tốt rồi, không thì bố con không chịu ngồi im.
Nói thật hai ông bà vẫn có ý kiến Lữ Hàm Yên sinh con rồi ở Bắc Kinh mãi, bọn họ cũng muốn có cháu bế.
Thời gian sau đó Vương Trạch Vinh bắt đầu bận rộn với các cuộc mời, lãnh đạo thành phố, lãnh đạo huyện đều là người quen mời, hắn không thể từ chối.
Lưu Kiến là người chạy tới đầu tiên, vừa tới liền mời Vương Trạch Vinh.
Trong khách sạn cao cấp nhất ở huyện Khai Hà, Thị trưởng Lưu Kiến, Chủ tịch huyện Lữ Khai Trung cùng mấy lãnh đạo lớn nhỏ quen biết với Vương Trạch Vinh đều ngồi đó.
Lưu Kiến bây giờ đã khác so với khi vừa đến Hoa Khê.
Vương Trạch Vinh thấy thế liền cười nói:
- Sao rồi, có thể khống chế được chưa?
Lưu Kiến cười ha hả nói:
- Cũng nhờ Trạch Vinh giúp nên mọi việc đều ổn. Tốc độ một năm qua của anh làm người ta giật mình. Tôi thấy Tổng bí thư coi trọng anh như vậy, anh coi như đã được Tổng bí thư nhớ đến rồi.
Mọi người ở đây trước đó đều công tác cùng hắn, Vương Trạch Vinh phát hiện mình đã có khoảng cách với bọn họ. Mấy người này từng là lãnh đạo của mình, bây giờ bọn họ nhìn về phía mình đều lộ ra vẻ kính sợ.
Lưu Kiến bây giờ về cơ bản đã khống chế được thành phố Hoa Khê, có Vương Trạch Vinh giúp nên mấy thường vụ đã dựa vào y cùng với lực lượng cũ khiến y có quyền lớn ở Hoa Khê. Lần này mục đích của y là tỏ lòng cảm ơn Vương Trạch Vinh.
Sau khi ăn xong Lưu Kiến sẽ lập tức về Quán Hà ăn tết với ra đình.
Hôm sau Lữ Khai Trung lại tới nói là huyện Khai Hà mời Vương Trạch Vinh dùng cơm. Việc này Vương Trạch Vinh không thể từ chối.
Lần này đến đều là người quen cũ ở huyện Khai Hà, Vương Trạch Vinh đi vào thấy Triệu Lệ ăn mặc rất đẹp. Thấy cô, Vương Trạch Vinh có chút sửng sốt vì không ngờ lại gặp cô ở đây.
Thấy Vương Trạch Vinh vào, Triệu Lệ mỉm cười đứng lên nói:
- Bí thư Vương, thấy anh thật vui.
Vương Trạch Vinh nói:
- Về ăn tết à.
Lữ Khai Trung cười nói:
- Tiểu Triệu bây giờ đang làm Chánh văn phòng Ủy ban, tiến bộ rất nhanh. Tôi nhớ cô ấy từng làm việc với Bí thư Vương nên mời cô ấy về.
Làm Chánh văn phòng.
Vương Trạch Vinh cũng vui vẻ cho Triệu Lệ. Cô gái này có ý nghĩa đặc biệt của Vương Trạch Vinh, lần đầu hắn phát ra trong miệng cô.
Thấy ánh mắt Vương Trạch Vinh nhìn vào mặt mình, Triệu Lệ đỏ mặt. Cô cũng nghĩ đến lúc trước.
Bắt tay Triệu Lệ, Vương Trạch Vinh nói:
- Tiến bộ rất nhanh.
Triệu Lệ nhẹ nhàng nói:
- Chủ yếu là do lãnh đạo tin tưởng.
Nhìn Triệu Lệ một chút, Vương Trạch Vinh phát hiện cô gái này đã tiến bộ trong ứng xử.
Lữ Khai Trung thấy mọi người ngồi xuống liền nói với Vương Trạch Vinh:
- Bí thư Vương, anh là người huyện Khai Hà đi ra, huyện Khai Hà là quê hương, là căn cứ của anh. Hôm nay mời anh đến để kiểm tra huyện Khai Hà một chút. Hôm nay Bí thư Vương trở lại huyện Khai Hà, chúng ta phải chiêu đãi cho tốt.
Lữ Khai Trung rất biết điều, thả thấp bản thân mình.
Quan trường đều là ẩn giấu cái gì đấy, Vương Trạch Vinh cũng không muốn phí đầu óc suy nghĩ. Vị trí của hắn bây giờ đã khác những người này nên thấy rõ ý của Lữ Khai Trung, không ngoài là thấy quan hệ của mình và Lưu Kiến để tăng cường quan hệ.
Không khí trên bàn rất náo nhiệt, Vương Trạch Vinh ngồi ở giữa có thể thấy sự nhiệt tình của mọi người. Từ trong mắt Triệu Lệ, Vương Trạch Vinh không khỏi giật mình. Người phụ nữ này xem ra còn có suy nghĩ với mình.
Vương Trạch Vinh cũng không muốn có quan hệ gì với Triệu Lệ. Biết Triệu Lệ đã phát triển nhất định trong quan trường, Vương Trạch Vinh coi như vui thay cho cô, đồng thời cũng suy nghĩ có thời cơ thích hợp sẽ giúp coi như giải tỏa vướng mắc trong lòng mình.
Mỗi ngày đều đi ăn tiệc, Vương Trạch Vinh đúng là thấy không thích. Nhưng về thấy bố mẹ mình rất vui vẻ, Vương Trạch Vinh chỉ có thể lắc đầu. Vợ chồng Vương Đại Hải mặc dù hiểu họ hàng có thể gây hại đến Vương Trạch Vinh, nhưng muốn bọn họ không có họ hàng là không thể
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...