Quan Khí​

Tiễn đám người Lục Nhược Ba đi, trong phòng chỉ còn lại Vương Trạch Vinh và Tiểu Giang.

Nhìn Tiểu Giang say rượu, Vương Trạch Vinh lắc đầu đỡ cô dậy đi ra ngoài. Vốn hắn muốn cô tiếp đãi Lục Nhược Ba cho tốt, nhưng không ngờ cô lại tự say trước.

- Em không đi, em vẫn muốn uống.

Tiểu Giang giãy dụa nói.

Vương Trạch Vinh thấy Tiểu Giang thật sự say quá rồi, liền ra sức ôm lấy cô đưa ra ngoài.

Ôm Tiểu Giang lúc này, Vương Trạch Vinh mới cảm thấy hai người tiếp xúc quá chặt. Tiểu Giang uống rượu vào, thân thể phát ra sức nóng hầm hập, đặc biệt là dáng người Tiểu Giang rất đẹp, trong lòng Vương Trạch Vinh lập tức sinh ra một chút biến hóa, cảm giác êm ái trên tay truyền vào não hắn rất nhanh.

Cơn gió đêm lạnh lẽo bên ngoài phòng thổi tới làm Vương Trạch Vinh thầm tự mắng mình, hiện giờ mình đã có người yêu, sao còn có thể nghĩ ngợi lung tung nữa chứ?

Cố gắng đưa Tiểu Giang lên xe, Vương Trạch Vinh lập tức lái xe đi.

Trong đêm, ánh đèn đường vẫn sáng trong xã Hoàn Thành, Vương Trạch Vinh biết chỗ Tiểu Giang ở, lái thẳng xe tới đó.

- Dừng xe, dừng xe.

Tiểu Giang ra sức đập vào cửa xe, lại giơ tay muốn kéo vô lăng.

Nhìn bộ dạng Tiểu Giang, Vương Trạch Vinh đành phải tìm một chỗ dừng lại. Bình thường tửu lượng của Tiểu Giang rất lợi hại, sao hôm nay lại say tới mức này!

Đột nhiên, Tiểu Giang có dấu hiệu muốn nôn.

Vương Trạch Vinh vội vàng mở cửa xe đi xuống, đỡ Tiểu Giang xuống xe.

Thật vất vả mới khiến Tiểu Giang nôn ra hết, Vương Trạch Vinh đưa một chai nước khoáng cho Tiểu Giang súc miệng.

Vương Trạch Vinh nói:

- Sao em có thể uống nhiều rượu như vậy?


- Vì sao anh lại quản em?

Tiểu Giang trừng mắt nhìn Vương Trạch Vinh.

Thấy Tiểu Giang đã tỉnh táo lại một chút, Vương Trạch Vinh cũng không muốn đụng vào cô nữa mà lấy một điếu thuốc ra hút.

Sống ở trên đời, có nhiều việc không thể tự chủ được, gần đây Vương Trạch Vinh càng thấm thía điều này. Nhiều buổi nhậu nhẹt mình rất không muốn đi nhưng bắt buộc phải tham gia, mà đã tham gia là phải uống rất nhiều rượu, nói rất nhiều lời.

Lại lên xe, Tiểu Giang rõ ràng tỉnh táo lại rất nhiều, đôi mắt ngân ngấn nước nhìn Vương Trạch Vinh hỏi:

- Anh thật sự muốn kết hôn với Lữ Hàm Yên?

Cô hỏi câu này với vẻ mặt phi thường phức tạp.

Vương Trạch Vinh gật đầu, hút một hơi thuốc thật sâu.

- Có biết là hiện giờ em rất hối hận không?

Giọng Tiểu Giang càng lúc càng lè nhè:

- Ha ha, khi còn ở văn phòng Đảng chính, anh chỉ là một người độc thân. Nếu lúc đó em đồng ý yêu anh, liệu anh có thể cưới em không?

Tiểu Giang đột nhiên nói chuyện thoải mái hẳn lên, có lẽ là do uống nhiều rượu và cũng chỉ có hai người với nhau nên cô mới nói hết nỗi lòng mình ra.

- Để anh đưa em về.

Vương Trạch Vinh không muốn giằng co nhiều với Tiểu Giang, liền khởi động xe. Kỳ thật đối với Tiểu Giang này, Vương Trạch Vinh vừa thương vừa sợ. Người phụ nữ này có tâm cơ lợi hại quá mức, cách thức làm việc càng khiến Vương Trạch Vinh thêm kinh hãi, có thể sử dụng cả minh chiêu và ám chiêu. Nếu là trước kia gặp phải người phụ nữ nào như vậy, Vương Trạch Vinh đều chỉ muốn tránh cho thật xa, nhưng tình hình hiện tại thì khác, hắn và Tiểu Giang đã có quan hệ đồng minh, muốn tránh xa cũng không thể.

Tiểu Giang nắm lấy tay Vương Trạch Vinh, kích động nói:

- Anh biết rõ là em thích anh mà, vì sao còn nói chuyện kết hôn trước mặt em?

Vừa nói, nước mắt đã rơi xuống.


Nhìn Tiểu Giang nước mắt ròng ròng, Vương Trạch Vinh cũng không dám chắc chắn là cô gái này rốt cuộc là khóc thật hay khóc giả.

Nhìn dòng người đi lại ngoài xe, Vương Trạch Vinh nói:

- Tình cảm của anh và Hàm Yên là thuần khiết.

- Hoá ra anh coi em là như vậy!

Tiểu Giang nhìn Vương Trạch Vinh qua màn khói thuốc, uống một ngụm nước khoáng, nói:

- Suy nghĩ của anh không sai. Nếu anh không có tiền đồ phát triển, em cũng sẽ không thích anh.

Không ngờ Tiểu Giang lại nói thẳng như thế, Vương Trạch Vinh nhất thời cũng không biết nói thế nào cho tốt. Đây là ý tưởng chân chính của Tiểu Giang, đàn bà bây giờ ngày càng thực tế.

- Nhất định là trong lòng anh rất khinh thường em, cho rằng em là một người đàn bà tham lam, muốn lợi dụng. Không sai, em đúng là người như vậy, nhưng em cũng có nguyên tắc của mình. Nếu em không kiên trì, em đã sớm trở thành tình nhân của người khác. Ha ha… anh thật không ngờ chứ?

Sau khi uống rượu, dường như Tiểu Giang bị kích động, cô muốn toàn lực giải phóng tâm trạng mình, trong tiếng cười lộ ra cảm giác khoan khoái khi được giải phóng.

- Em say rồi.

Vương Trạch Vinh càng nghe càng thấy không ổn. Nói thật, Tiểu Giang nói thích mình khiến hắn rất cao hứng. Đàn ông là vậy, khi một mỹ nữ nói thích mình, sẽ rất ít người không động tâm. Sau khi uống rượu, Tiểu Giang trông phong tình mê người, quần áo hơi xộc xệch, một ít cảnh xuân tiết lộ ra. Nhìn thấy mảng da thịt Tiểu Giang mơ hồ lộ ra, trong lòng Vương Trạch Vinh lập tức sinh ra một chút dục vọng. Để xóa sạch ý tưởng đó, Vương Trạch Vinh hy vọng mau chóng đưa cô gái này về nhà càng sớm càng tốt.

- Hiện giờ em không sao, em đang rất tỉnh táo.

Tiểu Giang giơ tay bật nhạc trên xe.

Âm nhạc vang lên trong xe.

- Hôm nay lòng em rất loạn, nghe thấy anh nói sắp kết hôn, em cảm thấy mình có vẻ rất cô độc.

Tiểu Giang nói như thể tự nói với mình, trong giọng nói lộ ra cảm giác thê lương, cô độc. Vương Trạch Vinh có thể cảm nhận được sự bất an của Tiểu Giang.


Âm nhạc vang lên trong xe, ánh sáng bên ngoài chiếu vào xe mờ ảo, hai người lẳng lặng ngồi trong xe. Nghe Tiểu Giang nói, trong lòng Vương Trạch Vinh đột nhiên loạn cả lên.

Vương Trạch Vinh tự kiểm tra lại suy nghĩ của mình, hắn đột nhiên phát hiện trong suy nghĩ của mình có chỗ mâu thuẫn. Tuy rằng cùng ở với Lữ Hàm Yên nhưng trong lòng hắn vẫn lặng lẽ cất giấu cô gái đang ngồi bên cạnh này. Đặc biệt là hôm nay Tiểu Giang lại nói ra lời đó, vị trí của Tiểu Giang trong lòng hắn lại càng rõ ràng hơn.

- Em muốn tâm sự với anh những gì em đã trải qua.

Tiểu Giang đột nhiên nói.

- Anh có biết vì sao em muốn chỉnh Chương Dương không?

Nói tới đây, Tiểu Giang lại uống một ngụm nước khoáng, cười ha ha nói:

- Lão già Chương Dương đó không phải là người. Hắn gây tai họa cho chị họ của em. Anh có biết Chu Bảo Lệ ở xã Mã Nhai không. Đó chính là chị họ của em.

- Chu Bảo Lệ!

Vương Trạch Vinh biết người phụ nữ này. Nghe nói đó là hoa khôi của xã Mã Nhai, sau đó không biết vì sao lại bị điên. Lúc đó rất nhiều người theo đuổi mỹ nữ này, Vương Trạch Vinh cũng từng gặp người phụ nữ này một lần khi họp trên huyện. Người này cực kỳ xinh đẹp, dáng người, diện mạo hoàn toàn có thể so bì với Tiểu Giang. Cả hai đều là mỹ nữ hiếm có khó tìm.

- Chu Bảo Lệ là chị họ của em?

Vương Trạch Vinh thất kinh hỏi.

- Lão già Chương Dương kia cưỡng hiếp chị họ của em. Chị ấy tốt với em lắm, từ nhỏ chị ấy đã rất tốt đối với em. Hiện tại tuy rằng chị ấy đã hết bệnh rồi nhưng đã biến thành rất đáng thương.

Tiểu Giang lẳng lặng kể lại chuyện của mình và chị họ, đắm chìm trong ký ức. Hóa ra khi Chu Bảo Lệ ở xã Mã Nhai, lúc đó phó chủ tịch xã chính là Chương Dương. Nhìn thấy Chu Bảo Lệ xinh đẹp, trong một lần đi họp, Chương Dương mang theo Chu Bảo Lệ tham gia hội nghị, hạ thuốc vào trong nước cho Chu Bảo Lệ uống. Kết quả là Chương Dương cưỡng gian Chu Bảo Lệ. Khi đó Chu Bảo Lệ liền phát điên. Theo lời Tiểu Giang, bởi vì không có chứng cớ đủ mạnh chứng minh Chương Dương làm chuyện đó, đồng thời người nhà Chu Bảo Lệ cũng không hy vọng việc này ảnh hưởng tới thanh danh của Chu Bảo Lệ, bởi vậy đành chịu.

- Hừ, lão già dê Chương Dương đó tới xã Hoàn Thành không ngờ còn thăng lên làm bí thư. Em luôn tìm cơ hội, rốt cục đánh lão gục ngã. Ha ha…

Tiểu Giang cười điên cuồng.

Quả nhiên là người phụ nữ này làm. Vương Trạch Vinh thật sự vừa thông cảm vừa sợ hãi Tiểu Giang. Xem ra người này đã quyết tâm làm chuyện gì thì nếu không đạt mục đích sẽ không chịu bỏ qua.

- Một nguyên nhân khác khiến em chỉnh Chương Dương chính là lão già dê đó không ngờ dùng quyền thế để chèn ép em. Lão muốn em làm tình nhân của lão, nếu không sẽ chỉnh em. Phì… cái gì chứ? Em nguyện làm tình nhân của anh chứ không bao giờ để cho lão già dê Chương Dương đó được như nguyện.

Nghe Tiểu Giang nói thà làm tình nhân của mình, tay Vương Trạch Vinh đang hút thuốc cũng phải run lên. Xem ra cô gái này cũng khá điên cuồng.

- Không ngờ hả? Chuyện Đinh Lỗi cũng là do em thông báo với chồng của Bàng Mẫn.


Lời Tiểu Giang chứng thật phỏng đoán của Vương Trạch Vinh. Hắn không kìm nổi hỏi:

- Vì sao em phải chỉnh Đinh Lỗi?

Tâm trạng Tiểu Giang đột nhiên trở nên không tốt, lặng lẽ ngồi một lúc lâu sau mới nói:

- Trước khi lên làm Chánh văn phòng Đảng chính, em cũng không thực sự ham thích quyền chức. Nhưng từ sau khi ngồi ở vị trí này, hưởng thụ oai phong trước mặt mọi người, quả thật là khác biệt một trời một vực so với trước kia, em không bao giờ muốn trở lại quá khứ nữa. Nếu anh ngã, em cũng sẽ mất đi hết thảy. Trừ phi em nguyện ý hoàn toàn ngã vào lòng một người có quyền thế, nếu không chỉ có thể gả cho một người tầm thường nào đó, sống một cuộc sống an nhàn, phẳng lặng. Em không muốn cuộc sống đó, em muốn sống một cuộc sống sôi động. Em muốn giúp anh. Chẳng phải Đinh Lỗi muốn làm khó dễ anh sao? Em liền cho hắn đẹp mặt!

Điên cuồng! Vương Trạch Vinh thật sự là không thể hiểu nổi cô gái này. Tuy nhiên, tâm tư bất mãn lúc trước vì Tiểu Giang chỉnh Đinh Lỗi cũng tan thành mây khói theo lời bộc bạch này của Tiểu Giang.

- Anh đã quyết định cưới Hàm Yên!

Vương Trạch Vinh dường như muốn kiên định lại quyết tâm của mình, nói với Tiểu Giang.

- Ha ha, Lữ Hàm Yên đó có gì tốt chứ? Cô ấy chẳng biết gì về chuyện quan trường, lại không thể giúp gì anh. Chỉ có em mới có thể làm vợ anh.

Tiểu Giang nhìn Vương Trạch Vinh đầy thâm tình.

- Anh đưa em về nhà!

Vương Trạch Vinh khởi động xe. Tuy rằng Lữ Hàm Yên không biết nhiều chuyện, nhưng có những điều mà những người phụ nữ khác không có. Từ trước tới giờ Lữ Hàm Yên đều yêu Vương Trạch Vinh. Nghĩ tới đây, Vương Trạch Vinh cho rằng cưới Lữ Hàm Yên mới là lựa chọn chính xác nhất.

Khi xe khởi động, không ngờ Tiểu Giang không nói gì nữa mà lặng lẽ ngồi tâm sự.

Trong tiếng nhạc du dương, xe lặng lẽ chạy trên đường.

Vương Trạch Vinh cảm thấy khả năng chống cự nữ sắc của mình cực kỳ yếu ớt, vừa lái xe vừa suy nghĩ miên man.

Đây là một ngôi nhà nhỏ khá cũ kỹ, là nhà mà Tiểu Giang thuê.

Sau khi xe dừng lại, Tiểu Giang đột nhiên bổ nhào vào trong lòng Vương Trạch Vinh, ngấu nghiến hôn Vương Trạch Vinh, thì thầm vào bên tai hắn:

- Em làm tình nhân của anh được không?

Vương Trạch Vinh đang ngạc nhiên thì Tiểu Giang đã nhảy xuống xe, yêu kiều cười vẫy tay với Vương Trạch Vinh rồi đi vào nhà.

Củ chuối thật! Ngọn lửa trong lòng Vương Trạch Vinh lại bị thiêu đốt lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui