Cẩn thận phân tích điều này, Vương Trạch Vinh biết mình đã tìm được điểm mấu chốt của vấn đề. Bây giờ cần phải làm thế nào tổ chức quan khí của Uông Nhật Thần lại, chỉ cần chỉ huy được quan khí của Uông Nhật Thần thì vấn đề sẽ dễ giải quyết.
Tạm thời không đi suy nghĩ năng lượng không tên kia, Vương Trạch Vinh từ từ đưa quan khí của mình vào cơ thể Uông Nhật Thần và tiếp xúc với quan khí của ông. Mặc dù biết quan khí màu tím của Uông Nhật Thần sẽ cắn nuốt quan khí của mình, Vương Trạch Vinh vẫn quyết định thử một chút.
Vương Trạch Vinh mới đầu không ngờ quan khí của mình lại bị áp chế như vậy. Hắn thử áp chế quan khí của Uông Nhật Thần, nhưng quan khí của Uông Nhật Thần lại tập trung chống cự làm Vương Trạch Vinh vội vàng thu ý đồ này lại.
Chỉ trong nháy mắt đó, Vương Trạch Vinh phát hiện quan khí của mình tổn thất rất nặng, quan khí giảm gần nửa.
Không áp chế được thì chỉ có thể làm nhiệm vụ dẫn đường.
Vương Trạch Vinh đang định nghiên cứu thì bác sĩ đi vào. Lần này Viện trưởng tự mình đến xem xét.
Một bác sĩ nhìn máy rồi nói:
- Tình hình cũng được.
Người khác không ngừng ghi chép số liệu trên máy, đây là bệnh viện Quân khu, thiết bị đều là hiện đại nhất. Các bác sĩ cũng là bác sĩ giỏi nhất.
Nghe thấy tiếng chuông, Uông Chính Phong cũng ngồi dậy nói với bác sĩ:
- Chắc không xuất hiện nguy hiểm tính mạng chứ bác sĩ?
Bác sĩ nhìn số liệu rồi nói:
- Người thì không nguy hiểm về tính mạng, lần này coi như kịp thời cứu chữa. Bệnh viện Thường Hồng cũng khống chế tình hình rất tốt.
Viện trưởng nói với Uông Chính Phong:
- Chúng tôi cũng cố hết sức, sau đây chính là điều trị cho tốt.
Ý của y chính là nói với Uông Chính Phong, Uông Nhật Thần có thể còn sống nhưng muốn khỏi hẳn là không thể.
Uông Chính Phong nhíu mày nói:
- Liệt thì có nơi nào chữa được không?
Y vẫn còn ôm hy vọng. Y cũng biết một chút về bệnh liệt, cũng không nghe nói ai có thể hoàn toàn khỏi hẳn. Uông gia cũng nghĩ Uông Nhật Thần mãi sẽ như thế này.
Bác sĩ lắc đầu nói:
- Theo tôi biết thì không có biện pháp nào tốt hoàn toàn chữa khỏi bệnh này. Điều trị tốt chút nào thì tốt chút đó.
Viện trưởng cũng nói:
- Có thể cứu là may mắn lắm rồi.
Uông Chính Phong sa sầm mặt không nói gì nữa. Bác sĩ nói đúng, không chết là may rồi.
Bác sĩ đi ra ngoài, bảo vệ của Uông Nhật Thần đều rất lo lắng. Bọn họ cũng cảm thấy mình không làm tròn chức trách. Bọn họ muốn ở trong canh giữ nhưng Uông Chính Phong lại đuổi ra. Uông Chính Phong rất tin tưởng vào quân lính mình mang tới. Có quân lính của y canh xung quanh bệnh viện thì căn bản không có vấn đề gì.
Sau khi đóng cửa phòng lại, Uông Chính Phong nói với Vương Trạch Vinh:
- Bí thư Vương đi nghỉ chút đi, tôi trông thay.
Vương Trạch Vinh nói:
- Tư lệnh Uông, ngài gọi tôi là Tiểu Vương là được rồi.
Uông Chính Phong gật đầu nói;
- Được, tôi gọi cậu là Trạch Vinh, cậu cũng đừng gọi tôi là Tư lệnh, gọi tôi là lão Uông hay Uông thúc là được.
Uông Chính Phong lúc này đã thực sự coi trọng Vương Trạch Vinh vì những biểu hiện của hắn.
- Cháu gọi là Uông thúc.
Vương Trạch Vinh cũng không nói gì, có thể quan hệ tốt với Uông Chính Phong cũng được mà.
Hai người ngồi nói chuyện một chút, Vương Trạch Vinh nói với Uông Chính Phong:
- Uông thúc, ngài nghỉ ngơi một lát đi, nửa đêm thì thay cho cháu.
Vương Trạch Vinh đang định đợi Uông Chính Phong ngủ sẽ thử biện pháp của mình.
Uông Chính Phong nhìn bố mình rồi nói:
- Được rồi, tôi nằm một chút.
Không lâu sau Uông Chính Phong lại ngủ say.
Thấy Uông Chính Phong đã ngủ say, Vương Trạch Vinh lại nắm tay Uông Nhật Thần. Hắn phát hiện cầm tay Uông Nhật Thần sẽ tiện cho việc quan khí của mình tiến vào trong cơ thể ông.
Quan khí một lần nữa tiến vào cơ thể Uông Nhật Thần, lần này Vương Trạch Vinh không áp chế quan khí của Uông Nhật Thần nữa mà bắt đầu thử dò xét.
Quan khí của Uông Nhật Thần là quan khí màu tím, Vương Trạch Vinh còn chưa từng trực tiếp dò xét quan khí màu tím như vậy.
Sau khi đưa quan khí vào thì Vương Trạch Vinh cảm thấy quan khí của mình hoàn toàn nằm trong biển quan khí màu tím.
Xung quanh đều là quan khí màu tím.
Tình huống cắn nuốt lại xuất hiện, quan khí của Vương Trạch Vinh sau khi tiến vào quan khí màu tím thì không bao lâu đã bị cắn nuốt không còn. Quan khí của hắn bị quan khí màu tím cắn không còn một chút nào cả.
Dùng quan khí dò xét sẽ bị cắn nuốt, dùng biện pháp áp chế cũng bị như vậy. Bây giờ Vương Trạch Vinh định chính là dùng cách dung hợp, không ngờ tốc độ cắn nuốt còn nhanh hơn.
Quan khí vào trong cơ thể Uông Nhật Thần đã mất, Vương Trạch Vinh ngồi ngẩn ra đó, cứ tiếp tục như vậy thì đưa vào bao quan khí cũng bị nuốt hết. Vương Trạch Vinh có cách nào đều đã dùng hết nên giờ đang không biết làm sao.
Vương Trạch Vinh nhìn quan khí của mình thì đột nhiên phát hiện trong cơ thể mình có vài tia quan khí màu tím.
Mắt Vương Trạch Vinh sáng rực lên, mấy tia quan khí màu tím này chính là mầm mống trong quan khí của mình. Vương Trạch Vinh vẫn không biết tác dụng của quan khí màu tím này.
Thử dùng quan khí màu tím này xem sao. Vương Trạch Vinh rất nhanh có quyết định. Quan khí màu tím này của mình là do Tổng bí thư tương lai bắt tay với mình mà có, nói vậy sẽ mạnh hơn quan khí màu tím của Uông Nhật Thần.
Quan khí màu tím thông qua tay hai người tiếp xúc mà tiến vào trong cơ thể Uông Nhật Thần.
Lần này đã xảy ra chuyện.
Vương Trạch Vinh phát hiện tia quan khí màu tím kia sau khi vào người Uông Nhật Thần liền lớn lên, đây là một biến hoá không thể hình dung. Tia quan khí màu tím như được ăn no mà không ngừng phát triển. Vương Trạch Vinh phát hiện tia quan khí màu tím của mình không ngừng di chuyển trong quan khí của Uông Nhật Thần, mỗi khi nó đi qua đâu thì quan khí màu tím của Uông Nhật Thần đều bị nó cắn nuốt vậy.
Tia quan khí màu tím từ từ di chuyển về trước, làm Vương Trạch Vinh vui mừng là quan khí màu tím càng lúc càng lớn, nó cắn nuốt quan khí của Uông Nhật Thần không nhiều nhưng đã lớn lên.
Do tia quan khí màu tím này ảnh hưởng nên mấy tia quan khí màu tím còn lại trong cơ thể Vương Trạch Vinh cũng tiến vào trong cơ thể Uông Nhật Thần.
Giống như quân thắng trận, mấy tia quan khí màu tím không ngừng lớn lên trong cơ thể Uông Nhật Thần, không ngừng đi tới.
Vương Trạch Vinh không hiểu mấy về tình huống này, chỉ có thể lặng lẽ quan sát quan khí lớn lên. Mới đầu Vương Trạch Vinh còn sợ ảnh hưởng đến quan khí của Uông Nhật Thần. Hắn sợ quan khí của mình sẽ ăn hết quan khí của Uông Nhật Thần. Nhưng sau khi quan sát Vương Trạch Vinh liền an tâm. Quan khí của Uông Nhật Thần không bị quan khí của mình ảnh hưởng, quan khí màu tím của mình mặc dù lớn nên nhưng không gây ảnh hưởng xấu đến quan khí của Uông Nhật Thần.
Không lâu sau tia quan khí màu tím đầu tiên của Vương Trạch Vinh đã đến chỗ năng lượng không tên kia.
Vương Trạch Vinh thử dùng tia quan khí màu tím dò xét năng lượng không tên thì tình huống đó lại xảy ra. Một bộ phận của quan khí màu tím bị tiêu hao.
Năng lượng không tên lợi hại quá.
Vương Trạch Vinh biết một tia quan khí này không thể làm gì được, chỉ có thể tập hợp quan khí khổng lồ của Uông Nhật Thần thì mới đối phó được năng lượng không tên này.
Vương Trạch Vinh tập hợp mấy tia quan khí màu tím của mình lại rồi lập căn cứ khác trong đầu Uông Nhật Thần. Hắn dự định từ đây tụ tập quan khí của Uông Nhật Thần rồi chiến đấu với năng lượng không tên kia.
Mấy tia quan khí màu tím do Vương Trạch Vinh chỉ đạo mà từ từ dung hợp. Chúng dung hợp rất dễ dàng vì cùng xuất phát từ người Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh thấy hài lòng vì mình khống chế đám quan khí màu tím rất dễ dàng. Tiếp theo chính là ngưng tụ quan khí của Uông Nhật Thần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...