Tình hình Uông Nhật Thần rất ổn định, sang hôm sau người cháu gái khác của Uông Nhật Thần đến, đi cùng cô là một thanh niên khác.
Thanh niên này rất đẹp trai, bước đi lộ rõ vẻ thiếu gia. Vương Trạch Vinh có thể nhận ra điều này, chẳng qua người này có điểm khác là còn có khí tức của quan chức.
Đây là con của Tổng bí thư tương lai.
Sau khi được Uông Phỉ giới thiệu, thanh niên kia nói với Vương Trạch Vinh:
- Anh chính là người cứu Tiểu Phỉ sao?
Mặc dù nói như vậy nhưng Vương Trạch Vinh có cảm giác thanh niên này hiểu rõ tình hình của mình.
Vương Trạch Vinh bắt tay người thanh niên rồi nói:
- Tôi là Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh đã sớm muốn làm quen với người này nhưng không ngờ lại quen nhau ở tình huống này. Vương Trạch Vinh vốn dự định lần này lên Bắc Kinh tham gia hôn lễ của bọn họ sẽ liên hệ với đối phương.
- Gọi tôi Lâm Khâm.
Thanh niên Lâm Khâm này rất hứng thú với Vương Trạch Vinh, vừa nói vừa không ngừng quan sát hắn.
Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua Uông Kiều đứng bên. Vương Trạch Vinh có cảm giác Uông Kiều không thân mật với Lâm Khâm.
Thú vị đây, Vương Trạch Vinh thấy rõ Uông Kiều và Lâm Khâm không hòa hợp.
Vương Trạch Vinh thầm than một tiếng, chẳng lẽ hôn nhân chính trị là như vậy? Vương Trạch Vinh nghe Uông Phỉ nói Lâm Khâm có người phụ nữ khác, nghĩ vậy nên hắn cũng có chút đồng tình với Uông Kiều.
Uông Kiều có lẽ giống mẹ nên rất đẹp, không giống như bố cô. Cô bây giờ cũng đang khóc.
Chuyện này Vương Trạch Vinh không thể nào quản được. Hắn bây giờ đang than thở vì người trong gia tộc lớn cần môn đăng hộ đối. Cũng may Lữ Hàm Yên trước đây sống ở xã Hoàn Hành nếu không mình sao lấy được cô?
Người Uông gia đều ở đây trông Uông Nhật Thần, Vương Trạch Vinh không thể làm gì khác là ra ngoài cửa hút thuốc. Bận rộn cả ngày nên hắn cũng thấy rất mệt mỏi.
- Bí thư Vương, cảm ơn anh giúp, nếu không phải anh kịp thời đưa ông nội Tiểu Kiều đến bệnh viện thì vấn đề sẽ rất lớn.
Lâm Khâm không biết như thế nào mà đã từ bên trong đi ra, y cũng không quá hòa hợp với người Uông gia.
Nghe Lâm Khâm nói như vậy, Vương Trạch Vinh thấy Lâm Khâm khá khác so với điều Uông Phỉ nói. Uông Phỉ nói Lâm Khâm là kẻ háo sắc, không ngờ y cũng lợi hại như vậy. Người Uông gia thấy mình mà không nói gì, chỉ có thanh niên này cảm ơn mình mà thôi.
- Việc này đều do chúng tôi phục vụ không chu đáo.
Vương Trạch Vinh rất áy náy nói.
Lâm Khâm ngồi bên Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Tuổi cao rồi, ai cũng có bệnh mà. Ông nội Tiểu Kiều đã cao tuổi, bị bệnh tim nên xảy ra chuyện là sớm hay muộn. Anh có thể làm như vậy là không dễ dàng gì.
Vương Trạch Vinh đưa cho Lâm Khâm một điếu thuốc lá, Lâm Khâm xua tay nói:
- Cảm ơn, tôi không hút.
Ồ.
Vương Trạch Vinh nhìn Vương Trạch Vinh, người trong quan trường không hút thuốc đúng là lạ.
Lâm Khâm cười nói:
- Ngạc nhiên phải không? Thứ này hại người, tôi cũng muốn sống lâu thêm vài năm.
Vương Trạch Vinh thở dài nói:
- Tôi cũng muốn cai nhưng không thể. Gặp người thì hút thuốc dễ hòa nhập hơn. Người khác hút, anh không hút thì lại xa cách quá.
Lâm Khâm cười nói:
- Tôi không hút ai dám cắn mông tôi?
Vương Trạch Vinh không khỏi thầm than tên này có cá tính.
- Hôn lễ của hai người có vì chuyện này mà ảnh hưởng không?
Vương Trạch Vinh hỏi một câu.
Lâm Khâm nhìn thoáng qua phòng bệnh rồi nói:
- Cũng không có ảnh hưởng gì cả, mọi người ngồi lại thôi mà.
Trong lời nói của y có vẻ bất đắc dĩ.
Vương Trạch Vinh không tiếp tục nói việc này, có một số việc không biết là tốt nhất. Trong giọng của Lâm Khâm rõ ràng lộ vẻ bất đắc dĩ. Nghĩ đến Uông Kiều xinh đẹp như vậy, Vương Trạch Vinh cũng tiếc cho cô vì hôn nhân không hoàn hảo.
- Tôi cũng gọi anh là Vương ca như hai cô ấy. Nghe nói Thái cực quyền của anh rất lợi hại, lúc nào dạy tôi vài chiêu.
Lâm Khâm đột nhiên nói.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Không vấn đề gì, rèn luyện sức khỏe thì được, nhưng muốn luyện ra gì đó thì không có một hai chục năm là rất khó.
- Là đồng chí Lâm Khâm sao?
Hồng Quân đi tới nói.
Vương Trạch Vinh không ngờ Hồng Quân lại nhận ra Lâm Khâm. Hắn chỉ thấy Hồng Quân đang tươi cười chủ động đưa tay về phía Lâm Khâm.
Hồng Quân bây giờ cũng biết việc Uông gia và Lâm gia làm thông gia, trong thời gian ngắn y không làm gì chính là vì biết được việc này.
Sau khi biết Uông Nhật Thần xảy ra chuyện, Hồng Quân rất kích động. Uông Nhật Thần ngã xuống thì mình sẽ nắm ưu thế tuyệt đối tại tỉnh Giang Sơn. Chẳng qua nghĩ đến Lâm gia y lại thấy quá áp lực.
Nghe Lâm Khâm cùng Uông Kiều đến bệnh viện, Hồng Quân đi được nửa đường liền vội vàng trở về.
Vương Trạch Vinh đứng dậy nói với Lâm Khâm:
- Đây là Chủ tịch tỉnh Giang Sơn chúng tôi.
Hồng Quân hài lòng vì lời giới thiệu này của Vương Trạch Vinh.
Lâm Khâm vội vàng cung kính đứng lên dùng hai tay bắt tay Hồng Quân:
- Chủ tịch tỉnh Hồng vất vả rồi.
Hồng Quân một tay bắt tay Lâm Khâm, một tay khẽ vỗ vỗ tay đối phương rồi nói:
- Bí thư Uông không sao, mấy người yên tâm. Tỉnh Giang Sơn nhất định phái bác sĩ tốt nhất đến điều trị cho Bí thư Uông.
Lâm Khâm nói:
- Cảm ơn Chủ tịch Hồng đã quan tâm.
Vương Trạch Vinh đứng bên thầm than đúng là con của Tổng bí thư, nói chuyện cũng rất giỏi.
Hồng Quân giống như chuyên môn đến gặp Lâm Khâm, sau khi nói chuyện vài câu liền ra khỏi bệnh viện.
Làm cho Vương Trạch Vinh ngạc nhiên là trước khi đi Hồng Quân lại chủ động bắt tay mình:
- Đồng chí Vương Trạch Vinh, Bí thư Uông ngã bệnh thì cậu đã giúp rất nhiều, có công việc gì thì cần kịp thời giúp đỡ. Bí thư Tiểu Lâm không quen thuộc tình hình tỉnh Giang Sơn, cậu phải giúp đỡ nhiều. Có gì khó khăn thì gọi điện cho tôi.
Thay đổi quá nhanh. Vương Trạch Vinh chỉ có thể nói:
- Xin Chủ tịch yên tâm, tôi nhất định hoàn thành nhiệm vụ ngài giao.
Thấy Hồng Quân đi ra, Lâm Khâm như thay đổi thành người khác mà nói:
- Có khi tôi không muốn làm quan, quá mệt.
Vương Trạch Vinh thấy Lâm Khâm như vậy liền cười cười. Lâm Khâm cũng là Bí thư huyện ủy sao lại còn như vậy.
- Vương ca, anh rất được.
Vương Trạch Vinh trong lúc nhất thời không hiểu lời y nói, không thể làm gì khác hơn là nhìn Lâm Khâm.
Lâm Khâm nói:
- Sau khi anh cứu Uông Phỉ thì tôi vẫn chú ý đến anh, biểu hiện của anh trong đợt động đất rất tốt. Lão gia tử nhà tôi luôn bảo tôi học tập anh.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Quá khen rồi, tôi chỉ là làm tròn bổn phận của mình mà thôi. Nếu như anh đối mặt tình huống như vậy thì cũng sẽ cố gắng làm như mọi người.
- Tuy nói như vậy nhưng có thể trong thời gian ngắn mà tổ chức người để cứu nạn, tôi tự hỏi mình không làm được. Anh biết không, bởi vì năng lực của anh nên cứu được rất nhiều người.
Lâm Khâm này là người như thế nào? Vương Trạch Vinh nhìn Lâm Khâm mà nghĩ. Hắn không thể hiểu nổi Lâm Khâm là người như thế nào.
Lâm Khâm có vẻ nhìn ra suy nghĩ của Vương Trạch Vinh nên cười khổ nói:
- Không giấu gì anh, tôi cũng không biết mình là loại người như thế nào. Sau này hai chúng ta thường xuyên liên lạc là anh sẽ biết.
Vương Trạch Vinh không muốn nghĩ nhiều nên nói:
- Tôi sẽ đến tham gia lễ cưới của anh, có chào đón không thế?
Lâm Khâm cười nói:
- Việc này tôi không quản được, đều là bọn họ quyết định. Chẳng qua tôi nghe nói anh có trong danh sách.
Lâm Khâm đang cười thì thấy Uông Kiều đi ra, thấy y đang cười cô liền sa sầm mặt. Ông mình đang bị bệnh mà Lâm Khâm còn có thể cười tươi như vậy?
Uông Kiều biến sắc thì Vương Trạch Vinh cũng thấy rõ ràng.
- Ông đã tỉnh lại.
Uông Kiều rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng nói với Lâm Khâm.
Nghe thấy Uông Nhật Thần đã tỉnh, Vương Trạch Vinh rất mừng, hắn dụi thuốc rồi đi vào phòng bệnh.
Lúc này trong phòng đã có không khí tốt hơn, người Uông gia đều thở dài một tiếng.
Vương Trạch Vinh nhìn Uông Nhật Thần thì thấy ông chỉ tỉnh lại chứ chưa thể nói.
Nhìn quan khí của Uông Nhật Thần, Vương Trạch Vinh không khỏi lo lắng. Quan khí trong đầu Uông Nhật Thần vẫn chưa khôi phục, điểm trống rỗng kia chỉ ít đi một chút mà thôi.
Vương Trạch Vinh rất lo Uông Nhật Thần có di chứng.
Bác sĩ lúc này cũng đi vào xem tình hình của Uông Nhật Thần nhưng với kinh nghiệm thì biết Uông Nhật Thần đã liệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...