Trên mặt Vương Trạch Vinh mặc dù không xuất hiện gì nhiều, nhưng mọi người không khỏi thấy Vương Trạch Vinh quá cao. Ai cũng biết sau khi Hồng Quân lên chức thì Vương Trạch Vinh sẽ không còn được như thế này, nhưng hội nghị hôm nay sao lại như vậy? Chẳng lẽ cấp trên có biến hoá gì?
Tình huống không rõ ràng, đây là suy nghĩ của mọi người.
Bởi vì tình hình không rõ ràng nên người trung lập càng thêm trung lập, người của Phùng Triêu Lâm càng thêm cẩn thận.
Triệu Lâm Phân sau khi quyết tâm dựa vào Phùng Triêu Lâm thì không dám ngẩng đầu nhìn Vương Trạch Vinh. Thoạt nhìn cô chăm chú ghi chép nhưng trong sổ lại không có chữ nào cả, một cảm giác áy náy tràn ngập trong lòng. Nhớ đến Vương Trạch Vinh một tay đề bạt mình lên, cô không biết về sau đối mặt với Vương Trạch Vinh như thế nào. Nhưng tình hình bây giờ càng làm cho Triệu Lâm Phân kinh ngạc, không nhịn được liếc nhìn Vương Trạch Vinh. Cô thấy Vương Trạch Vinh đang lạnh lùng nhìn mình.
Trên mặt Vương Trạch Vinh tuy vẫn cười, nhưng ánh mắt lại là vẻ lạnh như băng, tâm trạng Triệu Lâm Phân xấu đi rất nhiều. Tương lai của mình vốn đẹp nhưng lại bị thằng em trai phá hủy.
Triệu Lâm Phân biết đây là hoàn toàn đắc tội với Vương Trạch Vinh.
Cả hội nghị đều theo ý Vương Trạch Vinh mà làm. Thấy hội nghị như vậy thì Vương Trạch Vinh quyết định nên cho Phùng Triêu Lâm thấy sự lợi hại của mình.
Vương Trạch Vinh cũng biết nếu mình bỏ qua cho Phùng Triêu Lâm thì uy tín sẽ đi đâu?
- Lớp tập huấn cán bộ của tỉnh là việc lớn, tôi thấy nhân viên trong phương án này không đủ, chúng ta phải đưa nhân viên xuất sắc đi học, đây là lực lượng chuẩn bị của Thường Hồng chúng ta.
Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, các thường vụ không khỏi chấn động, xem ra Vương Trạch Vinh chưa xong. Phùng Triêu Lâm cũng giật mình, nội dung trong phương án thì người của Vương Trạch Vinh đã được đưa đến các vị trí quan trọng, đặc biệt là Huyện Hồng An. Phùng Triêu Lâm còn nghi ngờ có phải trước đó Vương Trạch Vinh biết Triệu Lâm Phân phản bội hay không mà điều chỉnh như vậy?
Tào Tín Xuân nhìn xung quanh, y đương nhiên biết Vương Trạch Vinh còn muốn chỉnh người. Tào Tín Xuân nghĩ đến hai người một là Triệu Lâm Phân, hai là Cao Lâm Thành. Thông qua lần điều chỉnh này ở Huyện Hồng An thì người Vương Hệ đã được đưa lên vị trí quan trọng, cứ như vậy Triệu Lâm Phân coi như mất quyền lực. Vậy Vương Trạch Vinh sẽ động đến Cao Lâm Thành.
Nghĩ đến mình dù sao cũng đã dựa vào Vương Trạch Vinh, Tào Tín Xuân liền nói:
- Tôi xin nói vài câu.
Thấy Tào Tín Xuân định nói chuyện, mọi người lại ngẩn ra.
Các Vũ Tuấn biến sắc trừng mắt nhìn Tào Tín Xuân.
- Bí thư Vương nói đúng. Chúng ta nhất định phải đưa cán bộ xuất sắc nhất đi học. Chỉ có bồi dưỡng nhiều nhân tài thì Thường Hồng mới có lực lượng kế thừa. Tôi vẫn luôn thấy phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Cao Lâm Thành rất được, phái đồng chí này đi tập huấn rồi về thì lão Cận không phải sẽ có người kế nghiệp sao?
Tào Tín Xuân cũng rất tự tin. Mặc dù gia tộc mình yếu một chút nhưng đối phó người trong thành phố thì không vấn đề gì. Sau khi biết chỗ dựa của Vương Trạch Vinh, y biết chỉ cần Vương Trạch Vinh thật sự thu mình thì sau này không sợ người Hồng hệ làm gì mình. Từ trong lời của lão gia tử thì y có thể nghe ra vài điều, có lẽ Hồng Quân muốn lên chức cũng không dễ dàng.
Cận Hình Đào biến sắc, có Cao Lâm Thành thì y khống chế ban Tổ chức cán bộ dễ hơn nhiều. Sau khi Cao Lâm Thành dựa vào mình thì triển khai công tác ở ban Tổ chức cán bộ dễ hơn. Nếu Cao Lâm Thành đi thì ai biết Vương Trạch Vinh có thể đưa ai lên, nếu là như vậy thì muốn khống chế ban Tổ chức cán bộ là quá khó khăn. Có một Điền Lệ Vân thì mình đã khó xử, nếu thêm người nữa thì nhất định có vấn đề. Cận Hình Đào vội vàng nói:
- Đồng chí Cao Lâm Thành bây giờ rất quan trọng trong ban Tổ chức cán bộ, tôi thấy tạm thời không động đến là tốt.
Các Vũ Tuấn nói:
- Lão Cao là nòng cốt, nếu điều đi thì tôi sợ công tác của ban Tổ chức cán bộ sẽ gặp vấn đề. Lão Cao phụ trách công tác ở ban Tổ chức cán bộ thì tôi là Phó bí thư cũng yên tâm hơn.
Trưởng Ban tuyên giáo Ngô Kim Thành vừa cười vừa nói:
- Lão Cận, không nên vì nguyên nhân công việc mà ngăn cản tiến bộ của người khác. Có cơ hội đi học như vậy thì phải đồng chí có năng lực mới đúng. Đương nhiên năng lực của Cao Lâm Thành thì mọi người đều biết, không có năng lực thì sao Thị ủy điều đi học.
Phó thị trường Trần Bảo Hàng nói:
- Lão Ngô nói rất đúng, Trung ương đưa ra việc phát hiện và bồi dưỡng nhân tài. Nếu Tỉnh ủy tổ chức lớp tập huấn thì chúng ta phải phái người xuất sắc nhất chứ?
Thấy Phùng Triêu Lâm định nói chuyện, Vương Trạch Vinh xua tay nói:
- Không cần tranh cãi nữa, chúng ta biểu quyết đi. Đồng ý phái đồng chí Cao Lâm Thành đi tập huấn xin mời giơ tay.
Không có gì bất ngờ, phần lớn các thường vụ đều đồng ý phái Cao Lâm Thành đi tập huấn.
Thấy vấn đề này đã được giải quyết, Vương Trạch Vinh cười nói;
- Vậy là được rồi, bất cứ việc gì cũng không nên tranh cãi mãi, có ý kiến gì cũng nên lấy quyết định của tập thể làm chính.
Nhìn vẻ mặt các thường vụ, Phùng Triêu Lâm đúng là thấy rất thất bại, mình coi như không còn chút vốn liếng nào ở Thường Hồng. Phùng Triêu Lâm chưa bao giờ bị đả kích nhiều như vậy. Trước hội nghị còn nghĩ mình đã khống chế được mọi việc nhưng lại biến thành như vậy.
Vương Trạch Vinh nói thêm:
- Đồng chí Cao Lâm Thành đi tập huấn nhưng công tác của đồng chí này không thể dừng lại. Bây giờ Trung ương đang đề cao việc tinh giảm, tôi thấy ban Tổ chức cán bộ tạm thời không cần tăng thêm người, các đồng chí bên dưới nên gánh vác một chút công việc là được. Công tác của Cao Lâm Thành do đồng chí Điền Lệ Vân kiêm nhiệm.
Cận Hình Đào nghe vậy liền tái mặt. Điền Lệ Vân và Cao Lâm Thành vốn phụ trách hai mảng công việc quan trọng của ban Tổ chức cán bộ. Bây giờ giao công việc của Cao Lâm Thành cho Điền Lệ Vân, mình coi như không còn quyền lực ở ban Tổ chức cán bộ. Sau này Vương Trạch Vinh muốn bố trí công việc cũng không cần thông qua mình. Xem ra Vương Trạch Vinh định dùng Điền Lệ Vân để làm mất quyền lực của mình. Chẳng qua tuy hiểu rõ nhưng Cận Hình Đào không có sức phản kháng.
Cận Hình Đào rất bất mãn nhìn Phùng Triêu Lâm thì thấy đối phương nhắm mắt ngồi đó.
Phùng Triêu Lâm rất bất đắc dĩ, cho dù mình không đồng ý thì sao chứ, đa số thường vụ đứng về phía Vương Trạch Vinh mà. Hắn bây giờ muốn lập tức đến báo cáo với Hồng Quân.
Tin trong Hội nghị thường ủy rất nhanh truyền ra ngoài, mọi người thầm bàn tán.
Không ai ngờ Thị trưởng Phùng Triêu Lâm lại thất bại hoàn toàn trong Hội nghị thường ủy như vậy, một số người vừa dựa vào Phùng Triêu Lâm thì rất lo lắng. Sao lại biến hoá nhiều như vậy? Đương nhiên những người này vẫn tin cuối cùng Phùng Triêu Lâm sẽ dành thắng lợi.
Trong ban Tổ chức cán bộ, Điền Lệ Vân và Cao Lâm Thành ngồi trong văn phòng của mình. Khi Hội nghị thường ủy diễn ra, hai người bọn họ ngồi trong văn phòng đợi kết quả. Mặc dù trong phương án tập huấn không có bọn họ, nhưng ai cũng biết vấn đề bàn bạc trong Hội nghị thường ủy sẽ quan hệ đến vận mệnh của mình. Nếu phương án đầu tiên được thông qua thì tức là Cao Lâm Thành thành công, nếu phương án thứ hai được thông qua thì Điền Lệ Vân thành công.
Cao Lâm Thành uống hớp nước, quyết định dựa vào Phùng Triêu Lâm là do y cẩn thận phân tích. Y đã suy nghĩ kỹ về tình hình Bí thư thị ủy Vương Trạch Vinh và Uông gia, hắn thậm chí còn suy nghĩ việc Tổng bí thư coi trọng Vương Trạch Vinh. Theo y nghĩ Hạng gia không thể lên chức, Uông gia về hưu, cho dù là Tổng bí thư sau khi lui còn có sức ảnh hưởng nhưng sao lại quan tâm một Bí thư thị ủy chứ? Chỉ cần Hồng Quân lên chức thì tỉnh Giang Sơn là thiên hạ của Hồng Quân. Bây giờ dựa vào Phùng Triêu Lâm thì coi như dựa vào Hồng Quân, tiền đồ của mình càng tốt hơn.
Cao Lâm Thành thầm tham gia một lần tụ họp bí mật do Phùng Triêu Lâm tổ chức. Y thấy số người tham gia thì càng quyết tâm theo Phùng Triêu Lâm.
Đang suy nghĩ thì Cao Lâm Thành thấy Phùng Triêu Lâm sa sầm mặt đi vào văn phòng mình.
Cao Lâm Thành vội vàng đi tới nói:
- Trưởng phòng, tan họp rồi ư?
Cận Hình Đào nói:
- Đi theo tôi.
Người ban Tổ chức cán bộ vẫn đang quan sát, thấy Cận Hình Đào gọi Cao Lâm Thành đi vào văn phòng mình liền suy nghĩ đến Phó trưởng ban Điền Lệ Vân ở phòng khác. Xem ra Điền Lệ Vân sẽ xuống.
Điền Lệ Vân đương nhiên cũng thầm nghe ngóng tình hình bên ngoài. Nghe thấy Cận Hình Đào gọi Cao Lâm Thành vào văn phòng mình, Điền Lệ Vân lo lắng, chẳng lẽ Bí thư Vương thua?
Điện thoại di động đột nhiên vang lên, Điền Lệ Vân cầm lên thì thấy là số máy văn phòng Vương Trạch Vinh.
- Đồng chí Điền Lệ Vân, vừa nãy Hội nghị thường ủy đã có quyết định. Bởi vì Cao Lâm Thành lên tỉnh tham gia tập huấn, công tác của đồng chí Cao Lâm Thành do chị phụ trách, hy vọng chị làm tốt công tác của mình.
Vương Trạch Vinh không nói nhiều, hắn biết Điền Lệ Vân là người thông minh và sẽ hiểu ý mình.
Điền Lệ Vân bỏ điện thoại xuống mà tâm trạng vô cùng hưng phấn. Cô hiểu rõ ý Vương Trạch Vinh, mình sẽ là người phát ngôn của Bí thư Vương tại ban Tổ chức cán bộ, đây là Bí thư Vương bồi dưỡng mình.
Cận Hình Đào vừa vào văn phòng liền nói với Cao Lâm Thành:
- Lão Cao, vừa nãy Hội nghị thường ủy đã có quyết định phái anh đi tập huấn, hy vọng anh sẽ cố gắng học tập.
Sao có thể như vậy?
Cao Lâm Thành sợ hãi không biết nói gì. Cao Lâm Thành nghe ra rất nhiều tin.
Chẳng qua Cao Lâm Thành lại nghĩ đây chỉ là tạm thời. Chỉ cần Hồng Quân lên chức thì mình sẽ được dùng lại.
- Trưởng ban Cận, xin Trưởng ban yên tâm, Cao Lâm Thành tôi vĩnh viễn theo các người.
Cận Hình Đào khẽ vỗ vai Cao Lâm Thành rồi nói:
- Lão Cận, không gặp mưa gió thì sao thấy cầu vồng.
Cao Lâm Thành gật đầu nói:
- Tôi tin Trưởng ban và Thị trưởng Phùng.
Sau khi ra khỏi văn phòng Cận Hình Đào, ánh mắt Cao Lâm Thành đổi khác. Y đang mắng to Phùng Triêu Lâm và Cận Hình Đào quá kém.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...