Trong phòng hội nghị Thị ủy, các thường vụ đều đến đông đủ. Mặc dù mọi người chào hỏi nhau nhưng suy nghĩ lại khác. Đừng nhìn hội nghị hôm nay vẫn đầy đủ người như trước nhưng ai biết nó khác. Đây là một lần Phùng Triêu Lâm phát động công kích với Vương Trạch Vinh. Một vài người Phùng hệ nghĩ đến kết quả hội nghị mà có chút hưng phấn. Có lẽ hội nghị lần này sẽ kết thúc cục diện Vương Trạch Vinh khống chế hoàn toàn Thường Hồng.
Khi Vương Trạch Vinh vào phòng hội nghị thì thấy mọi người đã đến đông đủ. Vương Trạch Vinh liếc nhìn Trương Chấn Trung thì thấy đối phương tránh ánh mắt mình, lại nhìn Triệu Lâm Phân thì thấy cô ta vùi đầu xem gì đó trong quyển số.
Nhìn bộ dạng hai người này Vương Trạch Vinh liền có chút không hài lòng, không ngờ đến đó. Nhất là Triệu Lâm Phân do tự tay mình đề bạt lên vậy mà lại phản bội mình.
Vương Trạch Vinh nhìn Phùng Triêu Lâm thì thấy đối phương đứng lên chủ động đưa tay ra. Vẻ mặt của Phùng Triêu Lâm như mình nắm chắc phần thắng vậy.
Vương Trạch Vinh cũng tỏ vẻ rất hài hòa, bắt tay Phùng Triêu Lâm rồi bắt tay các thường vụ khác.
Chẳng qua Vương Trạch Vinh biết hôm nay sẽ không có gì thay đổi cả. Đương nhiên cũng có biến hoá làm hắn ngạc nhiên, chẳng qua đó là việc tốt đối với hắn.
- Hội nghị thường ủy hôm nay có hai nội dung, một là lớp tập huấn do tỉnh tổ chức. Dựa theo yêu cầu bồi dưỡng cán bộ cao cấp của tỉnh, Thường Hồng lần này sẽ phái cán bộ lãnh đạo đi học. Ngoài ra là việc bố trí nhân viên cho các cơ quan khi một số cán bộ được phái đi học.
Vương Trạch Vinh từ từ nói.
Trước đó Thị ủy đã thông báo hội nghị. Khi Vương Trạch Vinh nói đến đây, mọi người đều vô tình liếc nhìn Vương Trạch Vinh và Phùng Triêu Lâm.
Nói xong lời này, Vương Trạch Vinh nhìn Cận Hình Đào mà nói:
- Lão Cận, anh trình bày phương án mà ban Tổ chức cán bộ đưa ra cho mọi người hiểu rõ.
Cận Hình Đào nhìn Phùng Triêu Lâm rồi nói:
- Căn cứ yêu cầu của Thị ủy, chúng tôi vì đảm bảo tính hợp lý nên làm ra hai phương án. Tôi bây giờ sẽ đọc cho mọi người nghe.
Mọi người đã sớm biết nội dung, mọi người trong phòng hội nghị đều chăm chú lắng nghe. Vương Trạch Vinh và Phùng Triêu Lâm đều hút thuốc, vẻ mặt rất nghiêm túc.
- Tôi đã đọc xong hai phương án, mọi người xem có được không?
Phó bí thư Các Vũ Tuấn nói:
- Tôi nghe thấy hai phương án đều rất được. Tôi có một suy nghĩ mọi người xem có được không. Bởi vì có nhiều nhân viên thì chúng ta cùng bàn cả hai phương án. Đương nhiên cũng nên thảo luận điểm đặc biệt trong từng phương án ra.
Phó bí thư lão gia tử nói tiếp:
- Ý của lão Các rất đúng, lần này liên quan nhiều nhân sự, hai phương án đều có ưu khuyết điểm, đầu tiên xác định nên dùng phương án nào, sau đó tiến hành nghiên cứu nhân sự theo phương án đó.
Không thấy Vương Trạch Vinh tỏ thái độ, mọi người đều nhìn Phùng Triêu Lâm. Có hai Phó bí thư tỏ vẻ, Phùng Triêu Lâm là Phó bí thư có tỏ thái độ không?
Phùng Triêu Lâm nhìn Triệu Lâm Phân rồi nói:
- Bí thư Triệu, nội dung này điều chỉnh Huyện Hồng An rất lớn, chị có ý kiến gì không?
Nghe Phùng Triêu Lâm hỏi như vậy, Triệu Lâm Phân có chút tức giận, không ngờ Phùng Triêu Lâm ép mình tỏ thái độ. Cô đương nhiên biết ý của Phùng Triêu Lâm, đó chính là muốn lấy mình để thị uy với Vương Trạch Vinh.
Triệu Lâm Phân không dám nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:
- Hai Phó bí thư nói đúng.
Hả.
Các thường vụ đều hít sâu một hơi, không ngờ lại là như vậy.
Mọi người đều liếc nhìn Triệu Lâm Phân, không ngờ Triệu Lâm Phân lại đứng về phía Phùng Triêu Lâm.
Mọi người trong nháy mắt nhìn Vương Trạch Vinh, từ trên mặt Vương Trạch Vinh mọi người lại có chút ngạc nhiên.
Nghĩ đến gần đây Hồng Quân đang rất mạnh, các thường vụ có suy nghĩ khác nhau về kết quả hội nghị. Xem ra Vương Trạch Vinh không kịp đối phó đối với Phùng Triêu Lâm.
- Ha ha, Chính ủy Trương có ý kiến gì không?
Phùng Triêu Lâm hài lòng cười cười. Trước mặt nhiều người như vậy y ép Phùng Triêu Lâm tỏ thái độ, đây chính là tát Vương Trạch Vinh một cái, đây là thắng lợi đầu tiên của y ở Thường Hồng. Vì hoàn toàn đả kích Vương Trạch Vinh, Phùng Triêu Lâm nhìn Trương Chấn Trung.
- Tôi phục tùng ý kiến của tổ chức.
Trương Chấn Trung càng bực mình hơn. Người phía sau mình có lực lượng rất mạnh, mình có thể đứng trung lập là may rồi. Y cảm thấy mình có lỗi với Vương Trạch Vinh.
Phùng Triêu Lâm càng thêm cao hứng nhìn các thường vụ mà nghiêm túc nói:
- Nếu nhiều đồng chí đều cho rằng như vậy thì Bí thư Vương có ý kiến gì không?
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Tôi thấy ý này rất tốt, cứ làm như vậy đi. Mọi người nếu như không có ý kiến thì biểu quyết.
Quái lạ.
Đây là cảm giác của các thường vụ, Vương Trạch Vinh sao lại đồng ý như vậy? Ai cũng thấy Phùng Triêu Lâm đã chuẩn bị nhiều, từ việc Triệu Lâm Phân tỏ thái độ là thấy được thực lực của Phùng Triêu Lâm đã tăng lên.
Phương án đầu tiên do Cao Lâm Thành làm ra, phương án thứ hai do Điền Lệ Vân làm ra.
Vương Trạch Vinh dụi thuốc vào gạt tàn rồi trầm giọng nói:
- Đồng ý phương án thứ nhất xin mời giơ tay.
Phùng Triêu Lâm dẫn đầu giơ tay, Các Vũ Tuấn, Cận Hình Đào cũng giơ lên, Triệu Lâm Phân do dự một chút rồi cũng giơ tay lên.
Nhìn thấy Triệu Lâm Phân giơ tay lên, mấy người Vương Hệ đều khó hiểu.
Sau đó Lưu Gia Hà cũng giơ tay lên.
Lưu Gia Hà giơ tay cũng là điều mọi người ngạc nhiên. Trước đây y tuy không đứng về phía Vương Trạch Vinh nhưng hầu hết đều trung lập, bây giờ không ngờ lại dựa vào Phùng Triêu Lâm.
Năm phiếu, mọi người nhìn Phó thị trưởng thường trực Tào Tín Xuân, nếu không có gì bất ngờ thì Tào Tín Xuân đứng về phía Phùng Triêu Lâm. Như vậy Phùng Triêu Lâm có sáu phiếu, lại nghĩ Vương Trạch Vinh vẫn giữ bảy phiếu mà giờ Triệu Lâm Phân và Trương Chấn Trung đã như thế, vậy Vương Trạch Vinh chỉ có năm phiếu. Chẳng lẽ Phùng Triêu Lâm thành công?
Nhưng mọi người lại không thấy Tào Tín Xuân giơ tay lên.
Phùng Triêu Lâm ngẩn ra rồi không nhịn được mà hỏi Tào Tín Xuân:
- Lão Tào, ý của anh là gì?
Nghe Phùng Triêu Lâm nói như vậy, Tào Tín Xuân mở mắt nhìn Phùng Triêu Lâm rồi từ tốn nói:
- Tôi thấy phương án thứ hai tốt hơn.
Cái này.
Quá khó hiểu, mọi người nhìn thoáng qua Vương Trạch Vinh.
- Bỏ cuộc giơ tay.
Vương Trạch Vinh nói.
Chỉ thấy Dư Bội Luân và Trương Chấn Trung giơ tay lên.
Nhìn người biểu quyết, Vương Trạch Vinh nói:
- Bây giờ biểu quyết phương án thứ hai, đồng ý giơ tay.
Nói xong Vương Trạch Vinh nhìn các thường vụ rồi giơ tay lên.
Hả.
Nhìn số người giơ tay, các thường vụ đều giật mình. Ngoại trừ bốn Thường vụ thị ủy hoàn toàn bên phía Vương Trạch Vinh, còn có Tào Tín Xuân, Trần Bảo Hàng và Sử Chí Hòa cũng giơ tay lên.
Không ai ngờ lại là như vậy, ngay cả Vương Trạch Vinh trước khi vào cũng không ngờ đến. Làm Vương Trạch Vinh không ngờ là Phó thị trưởng Trần Bảo Hàng.
Người ngạc nhiên nhất chính là Phùng Triêu Lâm. Hắn không ngờ lại thành ra như vậy. Trong kế hoạch của hắn chỉ cần kéo hai người bên phía Vương Trạch Vinh, Vương Trạch Vinh không thể thắng mình. Bây giờ tình hình lại nghiêng hẳn về một phía.
Phùng Triêu Lâm nhìn chằm chằm vào Tào Tín Xuân và không thể nghĩ ra đối phương lại ngã trận. Phùng Triêu Lâm lại nhìn Sử Chí Hòa, Phùng Triêu Lâm đúng là muốn đánh người. Hôm đó rõ ràng Sử Chí Hòa đã tỏ vẻ trung lập, không dựa vào Vương Trạch Vinh, sao hôm nay lại thành như vậy? Phùng Triêu Lâm lại nhìn vào Trần Bảo Hàng, Phó thị trưởng này vẫn im ắng vậy mà nghiêng về phía Vương Trạch Vinh là sao?
Thất bại. Thất bại.
Phùng Triêu Lâm không ngờ lại là như vậy.
Nhất định trong này có vấn đề.
Phùng Triêu Lâm rất khó coi nhìn Vương Trạch Vinh. Y thấy Vương Trạch Vinh ngồi đó mặt không chút thay đổi.
Vương Trạch Vinh đương nhiên biết Phùng Triêu Lâm đang nhìn mình, kết quả này hắn đã chuẩn bị trước nhưng không ngờ lại đạt quá mức suy nghĩ. Vương Trạch Vinh gật đầu với Trần Bảo Hàng.
Hội nghị cuối cùng toàn bộ theo ý kiến của Vương Trạch Vinh. Hễ là nội dung Vương Trạch Vinh đồng ý thì sẽ được thông qua.
Phùng Triêu Lâm thật sự không biết mình ra khỏi phòng hội nghị như thế nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...