Sau khi trở lại Thường Hồng thì Vương Trạch Vinh tạm thời chưa đi tiếp quản chuyện thành phố. Có thể giúp Hạng Nam thì mình đã làm rồi, bây giờ chỉ dựa vào chính Hạng gia mà thôi. Chuyến lên Bắc Kinh lần này người nhà Hạng gia rất là coi trọng Vương Trạch Vinh, Vương Trạch Vinh cũng tự ngẫm lại những lần mình ở Hạng gia thì chưa có lần nào được già trẻ lớn bé trong nhà coi trọng giống như lần này, dường như đã trở thành nhân vật trung tâm của Hạng gia vậy. Hiếm khi có dịp trở lại Bắc Kinh nên Vương Trạch Vinh dành thời gian mấy ngày liền đi chơi cùng với Lữ Hàm Yên, làm cho ngày nào cô cũng cười tươi như hoa.
- Bí thư Vương, nghe nói thị trưởng Phùng lại phê bình công tác của chánh văn phòng Khương.
Trên đường trở về từ Bắc Kinh thì Tô Hành Chỉ khẽ nói với Vương Trạch Vinh.
Đây đã là lần thứ hai rồi! Vẻ mặt của Vương Trạch Vinh liền cứng lại, gần đây Phùng Triêu Lâm nhảy nhót khá ác liệt nhỉ.
- Khương Tắc Xương nói với anh à?
Vương Trạch Vinh cũng cảm thấy có chút tức giận vì chuyện Khương Tắc Xương liên tục bị phê bình, Phùng Triêu Lâm kiếm cớ phê bình Khương Tắc Xương đủ để chứng mình tên này quyết tâm đổi chánh văn phòng ủy ban.
- Chánh văn phòng Khương chưa từng nói mà do tôi nghe người ta nói.
- Bảo Khương Tắc Xương tới chỗ tôi.
Vương Trạch Vinh muốn hỏi việc này một chút. Từ sau khi trở lại Thường Hồng thì về cơ bản là Vương Trạch Vinh đều vùi đầu vào công việc, tới mấy huyện để điều tra nghiên cứu, sự phát triển của toàn thành phố nhất định phải hình thành tổng thể. Tình hình phát triển hiện giờ là tốt nhưng mà đối với Vương Trạch Vinh mà nói thì Thường Hồng là một trận địa trọng yếu của hắn, nhất định phải làm cho cực kỳ tốt mới được. Không ngờ Phùng Triêu Lâm lại không nhịn được muốn nhảy ra, nhất định là cho rằng Hồng Quân thế mạnh rồi nên có thể muốn khiêu chiến với mình!
Từ sau khi Ủy ban kỷ luật Trung ương đột nhiên rời đi, tình thế tỉnh Giang Sơn trở nên rất tế nhị, loại chuyện này ngoài dự kiến của nhiều người, vốn tưởng Uông Nhật Thần muốn chỉnh Hồng Quân và suy nghĩ cho rằng Hồng Quân sẽ nhanh chóng ngã xuống liền thay đổi lập tức. Tình hình này chứng minh một vấn đề đó là Hồng Quân cũng có hậu thuận không kém.
Nếu Hồng Quân không bị lật thì như vậy vị trí của hắn ở tỉnh Giang Sơn sẽ không bị thay đổi. Với cách nghĩ như vậy nên uy thế của Hồng Quân ở Giang Sơn lại được nâng lên, đương nhiên điều này cũng tác động tới đám người thuộc Hồng hệ, người nào cũng đều có vẻ hưng phấn, bọn họ dường như đã thấy được tương lai tốt đẹp nhất của mình, có một số người lại còn cảm thấy thời gian vừa rồi biểu hiện của mình không được tốt, cho nên tranh nhau thể hiện sự trung tâm của mình.
Phùng Triêu Lâm là người của Hồng Quân, vốn hắn cũng có tâm sự như vậy, lúc đầu cũng cho rằng tương lai của mình đã mất đi hi vọng, không ngờ gió lại đổi chiều, chỗ dựa của mình rất vững chắc!
Khả năng Hồng Quân trở thành bí thư tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn lại càng lớn hơn nữa, Phùng Triêu Lâm cảm thấy mình nên tiến thêm một bước để tỏ lòng trung thành cho Hồng Quân xem, nghĩ đến việc trước nay Vương Trạch Vinh đều được Uông Nhật Thần "bảo kê" nên Phùng Triêu Lâm liền thầm suy nghĩ có khi mình có khả năng làm bí thư thị ủy cũng nên.
Khi nghĩ đến chánh văn phòng ủy ban vốn là thư ký của Vương Trạch Vinh thì trong lòng Phùng Triêu Lâm rất khó chịu. Hắn cũng muốn thông qua chuyện của Khương Tắc Xương để thử Vương Trạch Vinh một lần do đó mới có chuyện hai lần phê bình này.
Phùng Triêu Lâm cũng ít nhiều nghe được một số tin tức, theo hắn biết thì lão gia tử Hạng gia "tấn công" phó thủ tướng thất bại rồi, Vương Trạch Vinh đã mất đi một sự trợ giúp mạnh mẽ. Nếu đã như vậy, bản thân mình lại có sự trợ giúp của Hồng Quân với hậu thuẫn tương đương với bí thư tỉnh ủy thì không cần phải e ngại Vương Trạch Vinh nữa.
Khương Tắc Xương sau khi nhận được thông báo của Tô Hành Chỉ thì tối đó liền tới nhà Vương Trạch Vinh.
- Bí thư Vương, gần đây thị trưởng Phùng làm rất kịch liệt!
Khương Tắc Xương liền báo cáo với Vương Trạch Vinh.
Bởi vì quen làm thư ký trước kia nên vừa vào nhà Vương Trạch Vinh hắn liền tự tay mình pha trà, mọi biểu hiện đều rất là tự nhiên.
- Nghe nói anh bị phê bình liên tiếp hai lần phải không? Đưa anh vào vị trí chánh văn phòng ủy ban chính là tin tưởng năng lực của anh, công tác thế nào mà lại xảy ra vấn đề?
Vương Trạch Vinh hỏi đầy nghiêm túc. Hắn lo lắng nhất chính là Khương Tắc Xương thực sự bị phê bình vì làm việc không hiệu quả, nếu quả thật như vậy thì Vương Trạch Vinh cũng không cần phải ra mặt vì hắn.
Khương Tắc Xương cười khổ nói:
- Có vấn đề gì đâu, chẳng qua là tìm một cái cơ mà thôi, công tác tại văn phòng ủy ban chẳng có chuyện gì, xem ra là thị trưởng Phùng bất mãn vì tôi làm chánh văn phòng thôi!
Khương Tắc Xương đã sớm nhìn ra vấn đề, giờ nghe Vương Trạch Vinh hỏi về việc này liền nói ra suy nghĩ của mình.
Nghe thấy Khương Tắc Xương nói công tác không có vấn đề mà là do Phùng Triêu Lâm cố ý đâm chọc, Vương Trạch Vinh gật gật đầu, việc này hắn cũng đoán ra được.
- Bí thư Vương, theo những gì tôi biết thì gần đây ngày nào thị trưởng Phùng cũng hẹn một hai thường vụ thị ủy ăn cơm, hoạt động rất tích cực! Thời gian này tôi còn thấy phó bí thư Lưu có tới đó gặp thị trưởng Phùng vài lần, hai người trông rất thân mật.
Vương Trạch Vinh liếc mắt nhìn Khương Tắc Xương một cái, trầm giọng nói:
- Anh nhất định phải làm tốt công tác của mình, nếu không bị người ta nắm được nhược điểm thì cũng không tốt.
Nghe được tin Lưu Gia Hà và Phùng Triêu Lâm bắt đầu thân cận thì Vương Trạch Vinh cũng rất động tâm, nếu hai tên này mà về cùng một phe thì chẳng phải là chuyện tốt gì. Phùng Triêu Lâm, Các Vũ Tuấn, Lưu Gia Hà chính là ba phó bí thư, nếu như mở hội nghị ban bí thư thì mình có là bí thư cũng chỉ có đơn độc một mình!
Khương Tắc Xương vẫn luôn quan sát vẻ mặt của Vương Trạch Vinh, đối với chuyện Ủy ban Thanh tra Kỷ luật đến tỉnh Giang Sơn lần này hắn cũng cảm thấy kỳ quái. Hắn biết Vương Trạch Vinh đứng về phe Uông Nhật Thần, vốn tưởng rằng lần này Hồng Quân sẽ ngã rồi, không ngờ tên này không những không ngã mà ngay cả Uông Nhật Thần dường như cũng thu tay lại. Làm thủ hạ tin cậy của Vương Trạch Vinh nên hắn đương nhiên lo lắng Vương Trạch Vinh không trụ được.
- Bí thư Vương, cán bộ Thường Hồng hiện giờ đang đồn đại nhau, nói là sau khi phẫu thuật về thì chủ tịch tỉnh Hồng sẽ trở thành bí thư tỉnh ủy, ngài sẽ bị điều đi còn Phùng Triêu Lâm sẽ trở thành bí thư.
Khương Tắc Xương cắn răng hạ quyết tâm nói ra lời đồn mình nghe được cho Vương Trạch Vinh. Mặc dù biết Vương Trạch Vinh không ưa thích người bên dưới đồn đại nhưng mấy ngày này tin đồn này xuất hiện ở mọi nơi, điều này hết sức bất lợi cho Vương Trạch Vinh. Khương Tắc Xương lại thấy một số người đã hơi dao động, có khả năng lại nhảy sang hàng mới cũng nên.
Vương Trạch Vinh cũng không có nói gì về chuyện này, chuyện tình ở thượng tầng thì người bên dưới sao biết dược, còn tưởng rằng làm mấy trò nhỏ mà có thể thành sự sao! Rốt cuộc Hồng Quân có thể lên nữa hay không còn không chắc, như vậy cũng tốt, có thêm cơ hội để xem tâm tư của một số người rồi sau này sàng lọc sau.
Khương Tắc Xương nhìn nét mặt Vương Trạch Vinh một lúc mà cũng không nhìn ra được điều gì, điều này ngược lại làm cho hắn quyết định trong lòng, đó là trường kỳ đi theo Vương Trạch Vinh, hắn cảm thấy Vương Trạch Vinh đúng là sâu không thấy đáy.
Hai người đang nói chuyện thì trưởng ban thư ký thị ủy Tiền Hồng cũng tới.
Tiền Hồng vừa vào cửa thì thấy Khương Tắc Xương bên trong, liền cười nói:
- Chánh văn phòng Khương cũng tới sao?
Khương Tắc Xương vội nói:
- Tôi đi pha trà cho trưởng ban Tiền.
Vừa nói chuyện vừa nhanh chóng đi pha một chén trà cho Tiền Hồng.
Hôm nay Tiền Hồng tới nhà Vương Trạch Vinh là cũng có mục đích, chuyện phát sinh ở tỉnh Giang Sơn làm hắn rất hoảng hốt, bởi vì đứng ở tầng quá thấp cho nên hắn cơ bản không nhìn ra được chuyện gì đã xảy ra ở thượng tầng. Đầu tiên là Hồng Quân lung lay sắp đổ rồi sau đó lại bình an vô sự hơn nữa lại còn dần dần mạnh lên, đây rốt cuộc là làm sao vậy? Đã quyết định là người đi theo Vương Trạch Vinh nên Tiền Hồng cũng không hi vọng Vương Trạch Vinh phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn cả.
Sau khi ngồi xuống, Tiền Hồng thử nói:
- Bí thư Vương, mấy ngày gần đây Thường Hồng có chút phức tạp!
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Xem ra có một số người ngồi không yên rồi!
Tiền Hồng cũng không giấu diếm gì, trực tiếp hỏi thẳng:
- Bí thư Vương, bên trên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:
- Chủ tịch Hồng từng là thư ký cho cựu Thủ tướng Tiền.
Ồ!
Tiền Hồng và Khương Tắc Xương đều kinh hãi, không ngờ Hồng Quân lại có hậu thuẫn mạnh như vậy!
Vương Trạch Vinh cố ý nói ra chuyện này chính là muốn quan sát thái độ hai người này một chút.
Vừa nhếch miệng uống trà vừa soi quan khí của Tiền Hồng và Khương Tắc Xương.
Chỉ thấy quan khí của Khương Tắc Xương hầu như cũng không có biến hóa gì, quan khí của Tiền Hồng có xuất hiện lay động trong nháy mắt nhưng vẫn nhanh chóng trở về cùng hướng với mình.
Hai người này cũng không dám tùy tiện hướng sang bên khác! Vương Trạch Vinh để ý.
- Mẹ kiếp! Chẳng trách lại mạnh như vậy!
Khương Tắc Xương thở dài.
Vẻ mặt Tiền Hồng hơi nặng nề nói:
- Bí thư Vương, nói vậy chắc ngài cũng đã nghe được một số lời đồn đại ở Thường Hồng chứ?
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Ủy ban hiện giờ chính là như vậy, có một chút chuyện không căn cứ mà cứ xoắn cả lên, như vậy sẽ bất lợi khi triển khai công tác, hai người các anh đều là chánh văn phòng nên cần phải quan tâm về quản lý một chút.
Tiền Hồng nói:
- Bí thư Vương, ngài nên để tâm tới chuyện này thì hơn, mặc dù là lời đồn nhưng chuyện này cũng có khả năng phát sinh.
Tâm tình của Tiền Hồng vẫn rất trầm trọng, hắn biết hậu thuẫn của Vương Trạch Vinh là Hạng gia đồng thời cả Uông gia cũng là chỗ dựa cho hắn, thế nhưng nếu nhiệm kỳ sau hai hậu thuẫn này của Vương Trạch Vinh đều thối lui mà ngược lại Hồng Quân ở phía đối đầu lại lên cao thì đến lúc đó Vương Trạch Vinh có thể trụ lại được hay không? Nghĩ đến đây Tiền Hồng vẫn còn rất nhiều bất an.
Trong khi ba người đang ở đây nói chuyện thì bên Phùng Triêu Lâm cũng cảnh tương tự, trong một gian phòng bài trí trang nhã, Phùng Triêu Lâm đang nói chuyện hứng khởi với vài người.
- Lão Cận, bên Tổ chức các anh phải tuyển chọn nhân sự cho tốt, sự phát triển của Thường Hồng cần rất nhiều nhân tài có ích đó.
Phùng Triêu Lâm vừa hưởng thụ mát sa vừa nói với Cận Hình Đào đang nằm bên một chiếc giường khác.
Hai người gần đây đi lại rất thân thiết.
Cận Hình Đào nói:
- Chủ tịch Hồng rất quan tâm cán bộ Thường Hồng chúng ta, bước tiếp theo chúng tôi sẽ nghĩ cách điều động một số người lên tỉnh học tập, lần này nhất định phải kiếm cho được nhân tài mới được.
Các Vũ Tuấn nằm trên giường khác cười nói:
- Tư tưởng nhận thức của một số người phụ trách ban ngành chủ yếu càng ngày càng không theo kịp tình thế, tôi thấy lần này nên cho bọn họ đi học tập một chút.
Phùng Triêu Lâm cười nói:
- Lão Diêm nói đúng, tăng cường đẩy mạnh học tập hết sức trọng yếu, chẳng qua, lão Diêm à, sau khi bọn họ đi rồi thì việc tuyển chọn người chủ trì công tác phải thật tốt.
Nội dung mấy người nói tất nhiên là đề cập tới vấn đề điều chỉnh cán bộ Thường Hồng.
Phùng Triêu Lâm nhắm mắt tận hưởng cảm giác thoải mái đang lan truyền khắp toàn thân, hắn cảm thấy tay nghề của thợ matxa hết sức chuyên nghiệp, mỗi một động tác đều đúng nơi đúng chỗ.
Trong đầu lại hiện ra tình cảnh về Hồng Quân mà mình nhìn thấy hôm trước, mục đích tỉnh mở một lớp bồi dưỡng cán bộ hết sức rõ ràng. Đây là một biện pháp điều chỉnh, thành phố Thường Hồng có rất nhiều người là thủ hạ của Vương Trạch Vinh. Có thể nhân việc này đẩy một số người đi rồi thay người của mình vào, đây chính là một chuyện rất quan trọng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...