Trong Hội nghị thường ủy đã quyết định Cục trưởng cục Công an là Lô Ba. Chẳng qua làm Hàn Chính Cương vui vẻ đó là không ngờ Tần Dương Lâm không bị ảnh hưởng, vẫn là Phó cục trưởng thường trực.
Thời gian sau đó, bộ máy cục Công an Thường Hồng cũng tiến hành một loạt điều chỉnh. Lần điều chỉnh này không quá lớn, chỉ là thay đổi người của Tra Tiểu Vĩ bằng hầu hết người của Lô Ba. Lô Ba cũng hoàn toàn dựa vào Vương Trạch Vinh, Vương Trạch Vinh bảo sao nghe vậy.
Bây giờ mọi người có điểm không rõ, lẽ ra Lô Ba là người của Vương Trạch Vinh, Vương Trạch Vinh phải giúp đỡ y mới đúng. Nhưng Tần Dương Lâm rõ ràng là người của Hàn Chính Cương, sao lại để Tần Dương Lâm lại cục Công an?
Lô Ba cũng có điểm khó hiểu, nhưng chuyện như vậy y không tiện quan tâm. Lô Ba vốn nghĩ mình sau khi điều chỉnh sẽ khống chế hoàn toàn cục Công an, nhưng bây giờ xuất hiện tình huống làm y khó chịu, chuyện một tay che trời không thể xuất hiện mà hình thành việc chia đôi giang sơn với Tần Dương Lâm. Chẳng qua thấy Tần Dương Lâm được Hàn Chính Cương ủng hộ, y càng cảm thấy nên dựa chặt vào Vương Trạch Vinh hơn.
Hàn Chính Cương lại không suy nghĩ như vậy. Theo y nghĩ Vương Trạch Vinh làm như vậy đó là không quá đắc tội với mình, cũng là không muốn đắc tội với Hoàng Ân Bình sau lưng mình. Điều này làm y có chút yên tâm, xem ra lực lượng của Hoàng Ân Bình không quá yếu.
Vương Trạch Vinh thấy bộ dạng này của Hàn Chính Cương liền cười thầm trong lòng. Tần Dương Lâm chính là cái đinh mình cắm bên cạnh Hàn Chính Cương. Có Tần Dương Lâm, Hàn Chính Cương căn bản không có lực lượng gì. Cục Công an bây giờ coi như do mình khống chế.
Khu công nghệ cao Thường Hồng bây giờ đã có vài công ty vào đầu tư. Dưới sự giúp đỡ của Trung ương và tỉnh, một vài tập đoàn thấy ưu thế phát triển khoa học kỹ thuật của Thường Hồng nên cũng đến đây.
Đương nhiên công ty lớn nhất là của đám người Ngô Uy Hoa thành lập.
Ngồi trong văn phòng Đặng Diệu Hoa, Vương Trạch Vinh hỏi về tình hình phát triển của Khu công nghệ cao.
Tâm trạng Đặng Diệu Hoa bây giờ rất tốt, y nói:
- Quy mô các công ty khác không lớn. Chẳng qua công ty do Bí thư Vương đưa vào đúng là rất lợi hại. Bọn họ bây giờ đã mang vào rất nhiều hạng mục. Tôi tin rằng các hạng mục này sẽ phát triển mạnh.
Vương Trạch Vinh biết đó là công ty của đám người Ngô Uy Hoa. Nghe thấy thế hắn liền nghĩ đến Tiểu Giang. Từ khi mình đầu tư 200 triệu vào công ty này, Tiểu Giang là người thay mặt mình. Căn cứ nhu cầu nên Tiểu Giang bây giờ chủ yếu phụ trách việc thu hút các hạng mục từ phương Nam.
Nghĩ đến Tiểu Giang, Vương Trạch Vinh không khỏi ngẩn ra, lâu rồi không gặp Tiểu Giang.
Việc xây dựng Khu công nghệ cao được giao cho Đặng Diệu Hoa, Vương Trạch Vinh cũng không quá lo lắng.
- Bí thư Vương, gần đây có một hạng mục lớn là Nhà máy nhiệt điện. Theo chúng tôi biết thì kỹ thuật này rất cần thiết nhưng tôi lại lo lắng sợ ô nhiễm, ảnh hưởng sự phát triển sau này của Khu công nghệ cao, việc này ngài thấy nên làm như thế nào?
Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi nói:
- Việc này các anh nghiên cứu, nếu như ảnh hưởng đến hoàn cảnh thì thà phát triển chậm cũng không thể đưa vào. Đương nhiên nếu như xử lý được ô nhiễm thì có thể xem xét.
Đặng Diệu Hoa nói:
- Chúng tôi sẽ tiến hành nghiên cứu cụ thể công ty này.
- Thường Hồng cần phát triển mạnh nhưng chúng ta cũng cần suy nghĩ nhiều mặt. Nếu như là chuyện ảnh hưởng lớn đến Thường Hồng sau này thì nhất định phải ngăn chặn.
- Thị trưởng Phùng gần đây giới thiệu một công ty nói là muốn vào Khu công nghệ cao. Bí thư Vương, ngài biết đó, công ty sản xuất giấy có mức ô nhiễm rất lớn. Nếu vào Khu công nghiệp sẽ ảnh hưởng đến quy hoạch cả khu. Ngoài ra tôi cảm thấy công nghệ của công ty này không cao.
Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói:
- Khu công nghệ cao đã được Trung ương xác định, dù là ai cũng không thể phá vỡ xác định này. Anh nói với Thị trưởng Phùng là tôi nói công ty sản xuất giấy không thể vào Khu công nghệ cao này.
Sau khi ra khỏi văn phòng Đặng Diệu Hoa, Vương Trạch Vinh liền gặp phải Ngô Uy Hoa.
- Sao hôm nay cậu lại đến đây vậy?
Vương Trạch Vinh cười nói với Ngô Uy Hoa.
Ngô Uy Hoa vui vẻ nói:
- Bí thư Vương, hôm nay anh đi kiểm tra công tác sao? Đi, tôi mời Bí thư một chén trà.
Nói xong y liền kéo Vương Trạch Vinh lên xe của mình.
Dù là giám đốc điều hành hay Đặng Diệu Hoa đều không biết Vương Trạch Vinh có cổ phần trong công ty. Thấy Ngô Uy Hoa kéo Vương Trạch Vinh đi, Đặng Diệu Hoa nói với vị giám đốc:
- Ai thế?
Giám đốc nói:
- Tôi cũng không biết, chỉ là Chủ tịch bảo tôi tiếp đón chu đáo. Có lẽ là bạn của Chủ tịch.
Lúc này Vương Trạch Vinh đã đi theo Ngô Uy Hoa đến nhà hàng của Vương Tú Toàn.
Vương Tú Toàn lúc này không có ở đây, y đã về Bắc Kinh.
Sau khi ngồi xuống, Ngô Uy Hoa nói:
- Vương ca, có phải lo lắng sự phát triển của Khu công nghệ cao.
Vương Trạch Vinh nói:
- Không lo là giả, Trung ương đã liệt Thường Hồng làm Thành phố công nghệ cao. Nhưng đến bây giờ mặc dù đã thu hút các nhà đầu tư, cũng có không ít tập đoàn lớn vào Thường Hồng. Nhưng về hạng mục công nghệ cao thì không có mấy cái.
Ngô Uy Hoa cười nói:
- Vương ca yên tâm. Lần này mấy chúng tôi rất chú tâm, rất nhanh sẽ đưa rất nhiều hạng mục vào. Chúng tôi là đầu tư mạo hiểm, chẳng qua anh cũng biết bọn này không đầu tư mù quáng mà chọn lựa cẩn thận, nắm chắc mới làm hạng mục đó. Chỉ cần các hạng mục này khởi động thì không lâu nữa Thường Hồng sẽ trở thành Thành phố công nghệ cao.
Vương Trạch Vinh cũng biết năng lực đám thiếu gia này, chuyện có hại bọn họ tuyệt đối không đi làm. Thấy Ngô Uy Hoa tự tin như vậy nên biết bọn họ chắc đã có hạng mục tốt.
- Các chú phải nghĩ cách kéo các công ty nước ngoài mới được.
- Giang tiểu thư thay mặt anh rất lợi hại. Gần đây cô ấy đang bàn chuyện hợp tác với một công ty nước Mỹ gần như đã xong. Đến lúc đó chúng tôi sẽ hợp tác với công ty này thành lập một công ty điện tử, vốn đầu tư sẽ rất lớn.
- Tôi chưa nghe thấy cô ấy nói gì về chuyện này.
Ngô Uy Hoa cười nói:
- Vương ca lợi hại thật, không biết tìm người lợi hại như vậy từ đâu. Cô ấy hoàn toàn có năng lực phụ trách một công ty. Tôi có ý định sau khi thành lập công ty điện tử thì sẽ do Giang tiểu thư phụ trách, anh thấy sao?
Vương Trạch Vinh nói:
- Việc này tôi sẽ không tham gia, mấy người tự quyết định đi.
Vương Trạch Vinh bây giờ coi như yên tâm với việc phát triển khoa học kỹ thuật của Thường Hồng. Hắn hoàn toàn tin rằng Thường Hồng sẽ có các hạng mục công nghệ cao.
Ngô Uy Hoa nói xong việc này liền nói:
- Vương ca, gần đây Hoàng Ân Bình khá thú vị.
Nói xong Ngô Uy Hoa liền cười phá lên.
Vương Trạch Vinh hỏi:
- Bọn họ sao thế?
Hoàng Ân Bình chỉ vào Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Vương ca đúng là cao, đẩy thằng Thôi Phù Vĩ lên tỉnh, việc này làm Hoàng Ân Bình rất giận.
Vương Trạch Vinh vội vàng hỏi nguyên nhân.
Ngô Uy Hoa cười nói:
- Mẹ nó chứ, em đúng là không nhìn ra thằng Hoàng Ân Bình lại chú ý đến vợ mình như vậy. Theo tình hình biết được thì thời gian này y đang thầm theo dõi vợ, còn mời thám tử điều tra.
Nghe thấy thế Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên nhìn Ngô Uy Hoa mà nói:
- Không phải chứ, y không tin vợ mình sao?
Ngô Uy Hoa thở dài nói:
- Đàn ông đều là như vậy, luôn thích vợ người khác, nhưng nếu có người đi lại gần vợ mình thì sao có thể chấp nhận. Hoàng Ân Bình bây giờ đang như vậy đó.
Vương Trạch Vinh nói:
- Thôi Phù Vĩ thật sự quyến rũ vợ y sao?
Ngô Uy Hoa nói:
- Tôi đoán là chưa đến mức đó. Mục đích của Thôi Phù Vĩ là thông qua vợ Hoàng Ân Bình mà tạo quan hệ với Hoàng Ân Bình. Thôi Phù Vĩ như con chó nhỏ suốt ngày đến chỗ vợ Hoàng Ân Bình. Chẳng qua tôi có cảm giác vợ Hoàng Ân Bình dần dần thích Thôi Phù Vĩ.
Vương Trạch Vinh nói:
- Như vậy cũng tốt, Hoàng Ân Bình sẽ không còn tâm trạng mà quan tâm chuyện của Thường Hồng.
Ngô Uy Hoa nói:
- Tú Toàn bây giờ rất có hứng thú với việc này. Y đang bố trí để làm Hoàng Ân Bình mất mặt. Nếu như làm tốt thì kéo Hoàng Ân Bình ngã ngựa cũng có thể.
Vương Trạch Vinh nhìn Ngô Uy Hoa, đám thiếu gia này đúng là ghen ghét rồi. Thấy Hoàng Ân Bình không ngừng phát triển, bọn họ đương nhiên hy vọng kéo Hoàng Ân Bình ngã ngựa. Việc này Vương Trạch Vinh không muốn hỏi nhiều, nếu thật sự làm cho Hoàng Ân Bình ngã ngựa thì hắn cũng muốn.
[/FONT]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...