Rất nhanh đến văn phòng Hồng Quân, nhìn thấy thời gian vừa đúng lúc. Vương Trạch Vinh đi theo thư ký của Hồng Quân vào trong văn phòng y.
Thấy Vương Trạch Vinh đi vào, Hồng Quân nói:
- Cậu đến nhanh đó, chẳng lẽ là đến Phượng Hải có việc?
Khi y bảo thư ký thông báo Vương Trạch Vinh đến đây thì nghĩ hắn còn ở Thường Hồng.
Vương Trạch Vinh nói:
- Vừa vặn có một công ty muốn đến Thường Hồng đầu tư, tôi đến nói chuyện với bọn họ một chút.
- Ừ đây là chuyện tốt, Thường Hồng bây giờ đã được Trung ương quyết định làm Thành phố công nghệ cao, hy vọng các đồng chí chú tâm trong công tác này.
Vương Trạch Vinh nói:
- Hôm nay tôi đã nói chuyện được với đối phương, có lẽ sẽ đầu tư tầm hai tỷ. Chủ yếu là tiến hành đầu tư mạo hiểm, Thị ủy có ý muốn thu hút bọn họ vào Thường Hồng, chỉ cần công ty này vào thì sẽ đưa ra một loạt hạng mục công nghệ cao, ngoài ra công ty này còn muốn tiến quân vào nhiều hạng mục.
Mắt Hồng Quân sáng lên nói:
- Tôi đang lo lắng Thường Hồng không thể trong thời gian ngắn triển khai công việc, nếu có một công ty như vậy đi vào thì sẽ rất có lợi phát triển ngành công nghệ cao của Thường Hồng. Thị ủy Thường Hồng nhất định phải theo sát nhà đầu tư này, đảm bảo công ty này đến Thường Hồng.
Vương Trạch Vinh nói:
- Xin Chủ tịch yên tâm, tôi sẽ hết sức làm việc này.
Hồng Quân nói:
- Tỉnh ủy đã nghiên cứu và khẳng định việc xây dựng Khu công nghệ cao của Thường Hồng, yêu cầu các đồng chí trong thời gian ngắn phải xây dựng khu này. Về phần cơ cấu tổ chức thì Bí thư, Chủ nhiệm là cấp Phó thị trưởng, không vào thường vụ. Nhân viên do đồng chí tự quyết định.
Vương Trạch Vinh nói:
- Đồng chí Đặng Diệu Hoa Sở nông nghiệp có năng lực rất tốt.
Việc này hắn đã sớm báo cáo với Uông Nhật Thần. Ý của Uông Nhật Thần là nếu Thường Hồng đã trọng điểm xây dựng ngành khoa học kỹ thuật, Khu công nghệ cao này nhất định phải do Vương Trạch Vinh khống chế trong tay. Cho nên cán bộ lãnh đạo của Khu chủ yếu do Vương Trạch Vinh phân công. Bây giờ nghe Hồng Quân nói mình đề cử, hắn liền nói ra.
Hồng Quân nói:
- Có thể, hy vọng các đồng chí không làm Tỉnh ủy thất vọng.
Hồng Quân nói lời này thực ra không vui. Theo suy nghĩ của y thì Chủ nhiệm Ban quản lý Khu công nghệ cao Thường Hồng phải là người của mình. Nhưng từ tình hình hiện nay thì thấy Uông Nhật Thần đang cố gắng đẩy Vương Trạch Vinh lên, trong lòng chỉ có thể bỏ qua việc này. Để Vương Trạch Vinh làm loạn ở Thường Hồng đi, Thường Hồng nếu muốn trong thời gian ngắn phát triển thì rất khó khăn.
Vương Trạch Vinh đề cử Đặng Diệu Hoa là do tên này vốn là thân tín của hắn. Đưa Đặng Diệu Hoa đến Sở nông nghiệp chỉ là rèn luyện một chút rồi sử dụng.
Lựa chọn tốt nhất của Vương Trạch Vinh là Ngô Quân Chính. Chẳng qua Ngô Quân Chính ở tỉnh Sơn Nam rất tốt, rất có thể tiến thêm bước nữa. Nếu như điều đến Thường Hồng thì cũng không phát triển quá mạnh nên bỏ suy nghĩ này đi.
Hồng Quân nói:”
- Ủy ban nhân dân tỉnh đã liên hệ với mấy đại học lớn trong tỉnh, để bọn họ lập trụ sở thí nghiệm ở Thường Hồng, trọng tâm dạy ngành kỹ thuật. Thường Hồng nhất định phải ủng hộ bọn họ.
Vương Trạch Vinh nghe thấy thế không khỏi vui vẻ. Đây coi như là ủng hộ Thường Hồng nên vội vàng tỏ vẻ sẽ giúp đỡ các trường.
Hồng Quân sau khi nói xong việc Khu công nghệ cao liền nói:
- Trung ương rất coi trọng việc xây dựng thành phố Thường Hồng, đã chỉ thị Bộ Khoa học công nghệ nghiên cứu việc phát triển khoa học kỹ thuật Thường Hồng, sau đây sẽ có không ít chính sách ủng hộ. Đây là cơ hội của Thường Hồng, nhất định phải cầm chắc cơ hội này.
Sau khi ra khỏi chỗ Hồng Quân, Vương Trạch Vinh liền đi tới Sở nông nghiệp.
Thấy Vương Trạch Vinh đến, Lý Hạ vội vàng đi đến chào:
- Trạch Vinh, đã lâu không thấy anh về nhà, tôi còn tưởng anh quên mọi người rồi chứ.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Hôm nay tôi đến ngoài thăm mọi người còn có một chuyện cần anh ủng hộ.
Lý Hạ nói:
- Có chuyện gì thì anh nói đi.
Vương Trạch Vinh liền nói:
- Là như thế này, bây giờ trong tay tôi không có ai nên muốn mượn cấp dưới của anh dùng một chút, hy vọng anh đồng ý.
- Coi trọng ai thì anh cứ nói.
Vương Trạch Vinh nói:
- Đồng chí Đặng Diệu Hoa.
Lý Hạ nói:
- Tiểu Đặng rất được, tôi đang định đề bạt cậu ta lên và vào Đảng ủy Sở nông nghiệp. Để tôi hỏi ý kiến của cậu ta một chút.
Vương Trạch Vinh nói:
- Việc này tôi nói với cậu ta rồi.
Đặng Diệu Hoa nghe thấy Vương Trạch Vinh muốn điều mình đi làm Chủ nhiệm Ban quản lý Khu công nghệ cao Thường Hồng, hơn nữa còn là cấp Phó thị trưởng thì không hề chần chờ, lập tức đồng ý. Đối với Đặng Diệu Hoa mà nói, có thể đi theo Vương Trạch Vinh là tốt hơn hết. Ở Sở nông nghiệp mặc dù cũng nhàn nhã nhưng y biết tiềm lực phát triển của mình gần như không có.
Thấy Đặng Diệu Hoa đồng ý, Lý Hạ thở dài nói:
- Nói thật tôi cũng muốn theo anh đến Thường Hồng.
Vương Trạch Vinh nói:
- Chuyện của anh tôi đã nói với Bí thư Uông, rất nhanh sẽ thành giám đốc. Anh giúp đỡ Thường Hồng nhiều vào đó.
Lý Hạ cười nói:
- Anh bây giờ một lòng muốn phát triển Thường Hồng. Chỉ cần Thường Hồng phát triển thì tôi tin không gian của anh sẽ hoàn toàn mở ra.
Y nghe Vương Trạch Vinh nói đã đề nghị Bí thư Uông đưa mình lên làm giám đốc thì rất vui vẻ.
Đặng Diệu Hoa nhìn thấy thời gian cũng đã đến liền nói với Vương Trạch Vinh và Lý Hạ:
- Tối tôi bố trí một chút, gọi cả Ngô ca đến mọi người ngồi một chút.
Vương Trạch Vinh vốn không muốn về gặp đám thiếu gia kia nên lập tức đồng ý.
Ngô Quân Chính sau khi đến tỉnh Giang Sơn liền được điều phụ trách công tác ba tỉnh, mặc dù nói là chủ trì công việc nhưng gần đây có tin tức hắn rất nhanh sẽ lên chức.
Thấy Vương Trạch Vinh, Ngô Quân Chính cao hứng nói:
- Vương ca, lần trước khi về tỉnh Sơn Nam thì rất nhiều người hỏi anh bao giờ thì về.
Vương Trạch Vinh ngồi xuống nói:
- Tôi cũng muốn về tỉnh Sơn Nam xem một chút, đáng tiếc không có cơ hội.
Nghĩ đến đã lâu không nghe nói đến tình hình của Trương Tất Tường, Vương Trạch Vinh hỏi:
- Phó chủ tịch Trương bây giờ thế nào rồi?
Ngô Quân Chính nói:
- Vương ca, tôi còn đang định nói chuyện này với anh. Tôi nghe được tin là Phó chủ tịch Trương sẽ được điều đến Tây Nam làm Phó chủ tịch thường trực.
Vương Trạch Vinh có chút giật mình nói:
- Tin tức này từ đâu mà có?
Ngô Quân Chính nói:
- Mọi người đều bàn tán cái này, nhất định là có chuyện.
Vương Trạch Vinh vội vàng gọi điện cho Trương Tất Tường.
Trương Tất Tường nhận được điện của Vương Trạch Vinh liền vui vẻ nói:
- Trạch Vinh, biểu hiện của cháu ở Thường Hồng rất tốt. Gần đây cháu nhất định rất bận phải không?
Nghe thấy Trương Tất Tường quan tâm mình như vậy, Vương Trạch Vinh nói:
- Trương thúc, cháu sao lại nghe thấy chú muốn điều đi?
Trương Tất Tường nói:
- Trung ương rất coi trọng phát triển phía Tây, muốn tăng cường xây dựng bộ máy. Chú cũng vừa nhận được thông báo.
Vương Trạch Vinh cũng không hỏi nội dung nào khác. Nghe thấy tin này hắn không còn tâm trạng mà ăn cơm. Từ việc này có thể thấy thế lực của Hạng gia ở tỉnh Sơn Nam đã bị người động tới. Điều Trương Tất Tường đi, xem ra chính là muốn chặt một tay của Chương Kiều Cương, trong này ẩn giấu điều gì? Vì sao Hạng Nam không nói gì với mình?
Vương Trạch Vinh vội vàng ăn cơm xong rồi về nhà sau đó gọi ngay cho Hạng Nam.
Hạng Nam có lẽ đã sớm đoán được Vương Trạch Vinh sẽ gọi điện nên nói:
- Bố biết con sẽ hỏi chuyện này. Đúng thế, sang năm sẽ là khóa mới, Trung ương tranh đoạt rất gay gắt, Hạng gia có thắng có thua. Con tốt nhất không nên nghĩ đến chuyện này. Bây giờ cũng không phải con có thể tham gia. Nhiệm vụ quan trọng nhất của con là làm tốt ở Thường Hồng, như vậy cơ hội của con càng cao.
Nghĩ đến chuyện mấy tên thiếu gia muốn thành lập công ty, Vương Trạch Vinh liền nói với Hạng Nam một chút. Hạng Nam nghe thấy thế liền vui vẻ nói:
- Trạch Vinh, đây là việc tốt. Dùng lợi ích mà liên hệ mật thiết với bọn họ thì tốt hơn bất cứ thứ gì. Nếu không có tiền bố sẽ bảo cô con chuẩn bị một chút. Có con ở công ty này thì sẽ là việc tốt đối với bố.
Nghe đến đây Vương Trạch Vinh mới phát hiện Hạng Nam có lẽ đang ở thế xấu so với đối thủ cạnh tranh. Bây giờ đột nhiên xuất hiện đoàn thể lợi ích của mình thì có lẽ sẽ là trợ giúp rất lớn đối với Hạng Nam.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...