Ngay trước khi Hoàng Xương Hải chuẩn bị được điều đi làm Phó thị trưởng đột nhiên sửa thành làm Phó cục trưởng cục Lâm nghiệp thành phố Thuận Tường. Điều này làm rất nhiều người cảm thấy đột nhiên. Cục trưởng Cục Công Bình Thường Hồng là một đơn vị có nhiều màu mỡ, chỉ cần làm tốt thì khả năng phát triển rất lớn. Mà cục Lâm nghiệp kia ai cũng biết là cơ quan nghèo.
Trên tỉnh điều chỉnh như vậy thì Vương Trạch Vinh không còn gì để nói. Uông Nhật Thần đã nói với hắn việc này do Tỉnh ủy phụ trách điều tra, Thường Hồng không nên nhúng tay vào. Vương Trạch Vinh tin vào ý đồ của Tỉnh ủy, chuyện có thể hóa giải.
Đối với chuyện của Hoàng Xương Hải, Vương Trạch Vinh một lần nữa đánh giá lại cách dùng người. Hắn phát hiện bây giờ nhân viên Thường Hồng rất thiếu thốn, lúc ấy mình chỉ thấy bọn họ thể hiện tốt trong đợt cứu nạn nên mới sử dụng, bài học này quá sâu sắc. Vương Trạch Vinh thầm than căn cơ của mình ở Thường Hồng không quá ổn, trong tay không có mấy người có thể dùng.
Trên tỉnh xem ra muốn giảm thấp nhất ảnh hưởng từ chuyện mà Hoàng Xương Hải gây ra. Vương Trạch Vinh thấy rõ ràng chẳng qua hắn lại nghi ngờ, chẳng lẽ thân thích của Uông Nhật Thần lại dễ dàng bỏ qua cho Phú Thì Cách như vậy sao?
Người đau khổ nhất chính là Hoàng Xương Hải. Hắn vốn nghĩ lấy lòng Phú Vũ sẽ tiến thêm bước nữa. Nhưng sau khi biết kết quả này, y liền chạy đến nhà Phú Thì Cách.
Hoàng Xương Hải ngồi trong nhà Phú Thì Cách mà rất đau lòng.
Thấy bộ dạng của y như vậy, Phú Vũ đúng là cảm thấy có lỗi với y.
- Bố, sao lại như vậy, Hoàng Xương Hải không phải được quyết định làm Phó thị trưởng rồi sao, sao đột nhiên lại thay đổi như thế?
Xảy ra chuyện như vậy, Phú Vũ cũng cảm thấy mình quá mất mặt.
Nhìn Phú Vũ, lại nhìn Hoàng Xương Hải đang rất chán nản, Phú Thì Cách nói:
- Đây là quyết định của tổ chức. Tiểu Hoàng, đến Thuận Tường cố gắng công tác, phải tin vào tổ chức.
Phú Thì Cách bây giờ rất buồn bực, Hoàng Xương Hải không thể thành Phó thị trưởng là y quá mất mặt. Càng làm y khó chịu đó là lần này do Uông Nhật Thần nể mặt nên không truy cứu sâu hơn.
Nghĩ đến chuyện này mình nợ Hoàng Xương Hải nên y phải an ủi:
- Tiểu Hoàng, không nên chỉ nhìn tình hình trước mắt, phải nhìn thật xa. Cứ rèn luyện ở đó một hai năm, rất nhanh sẽ tiến thêm.
Hoàng Xương Hải vừa nghe đến đây liền biết việc không thể cứu vãn.
Biết chuyện không thể vãn hồi, Hoàng Xương Hải cũng không muốn đánh mất mối liên hệ với Phú Thì Cách, không thể làm gì khác là cẩn thận nói:
- Bí thư Phú, tôi nhất định chú tâm công tác.
Nói đến đây y rất hối hận, sớm biết như vậy thì đi theo Vương Trạch Vinh làm việc thì tốt rồi.
Nhìn Hoàng Xương Hải rời đi, Phú Thì Cách nói với Phú Vũ:
- Chuyện lần này coi như qua.Anh về sau ít qua lại với Hoàng Xương Hải, thích hợp tôi sẽ đổi một vị trí tốt cho anh ta.
Lúc này Phú Vũ nhận được điện thoại từ Thường Hồng, nghe xong mặt hắn rất khó coi.
Mẹ nó chứ. Phú Vũ chửi đổng một câu. Nếu không phải có ông bố ở đây thì y đã đập vỡ máy rồi.
- Sao thế?
Phú Thì Cách nhíu mày nói.
Con chó Vương Trạch Vinh, lấy cớ công ty bạn con đạt hạng mục kia không đúng nguyên tắc nên đã thu hồi lại, đòi đấu thầu lại.
Phú Thì Cách đương nhiên biết hạng mục mà Phú Vũ nói là gì, không ngoài chính là bán qua tay mấy hạng mục đã được Hoàng Xương Hải đồng ý.
- Anh trả lại 10 triệu kia, không được xen vào nữa.
Phú Thì Cách nói với Phú Vũ.
Bà vợ ở bên nghe nói như vậy liền không muốn, vội vàng nói:
- Tiểu Vũ lần này được 10 triệu tiền chuyển nhượng, dựa vào cái gì mà phải trả lại.
- Trả lại, lập tức trả lại, tiền đi đâu chẳng kiếm được.
Phú Thì Cách lớn tiếng nói.
Lúc này Phú Thì Cách đúng là rất hận Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh sau khi cẩn thận suy nghĩ đã có quyết định. Mình nếu như đấu thầu công khai ở Thường Hồng, nếu bởi vì chuyện này mà bị ảnh hưởng thì uy tín của mình đâu còn nữa, nói ra còn có ai nghe. Hơn nữa Hạng Nam còn lộ ra một tin tức, Uông Nhật Thần và thông gia của ông không hòa hợp với Phú gia.
Nghe Vương Trạch Vinh yêu cầu đấu thầu lại mấy hạng mục mà Hoàng Xương Hải đã thả ra, Phùng Triêu Lâm cũng có một chút giật mình. Y ngồi trong phòng nghiên cứu và biết trong việc này Phú Vũ nhất định có nhiều chỗ tốt. Nếu làm như vậy thì Phú Vũ tổn thất lớn.
Đối với cách làm này của Vương Trạch Vinh, Phú Vũ không có gì để nói. Hắn muốn xem Vương Trạch Vinh là một Bí thư thị ủy đấu với Phó bí thư Tỉnh ủy như thế nào?
Sau khi đề bạt một Phó cục trưởng lên làm Cục trưởng Cục Công Bình, Vương Trạch Vinh cố ý phân chia quyền lực của cục này, hình thành một Ủy viên thẩm tra hạng mục.
Sau khi làm xong việc này, Vương Trạch Vinh biết Phú Thì Cách nhất định có cái nhìn với mình, nhưng trong lòng hắn lại hy vọng thông gia của Uông gia coi trọng mình.
Nhưng chuyện sau đó đã nằm ngoài suy đoán của Vương Trạch Vinh.
Bởi vì cả nước rất quan tâm đến xây dựng Thường Hồng, nên khiến truyền thông rất chú ý đến Thường Hồng.
Đối với việc Hoàng Xương Hải đột nhiên điều đi làm Phó cục trưởng cục Lâm nghiệp, một vài người đã ngửi thấy mùi vị trong đó.
Một bài viết đã đưa bài về việc của Hoàng Xương Hải lên mạng, càng phân tích rõ công ty nhận các hạng mục và bán lại cho công ty khác, sau đó chỉ ra đây là hủ hóa.
Đối với người Trung Quốc bây giờ thì hận nhất là hủ bại, chỉ cần dính một chút với việc này thì việc nhỏ cũng thành việc lớn.
Từ từ chuyện Hoàng Xương Hải bị điều đi càng lúc càng sâu, có một số người không biết như thế nào mà kéo ra cả Phú Vũ.
Chuyện phát triển đến mức này khiến Vương Trạch Vinh bị Uông Nhật Thần gọi đến hỏi.
Uông Nhật Thần có vẻ không muốn chuyện lan rộng. Ông vốn cho rằng xử lý Hoàng Xương Hải là xong, bây giờ chưa đến lúc đấu với Phú gia nhưng không ngờ truyền thông lại làm như vậy.
- Vương Trạch Vinh, việc này có phải do Thường Hồng làm ra?
Uông Nhật Thần nghiêm túc nói.
Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi lấy nhân cách của mình ra đảm bảo đây không phải do tôi làm.
Vương Trạch Vinh chỉ có thể cam đoan mình không làm chứ không chắc những người khác.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Uông Nhật Thần nói:
- Thường Hồng bây giờ cần nhất là khôi phục và xây dựng lại, phải giữ ổn định. Sang năm sẽ là đợt bầu cử mới, các đồng chí tuyệt đối không thể xảy ra hỗn loạn vào lúc này.
Vương Trạch Vinh vừa đi ra thì Phú Thì Cách tìm đến chỗ Uông Nhật Thần rồi nói:
- Bí thư Uông, bây giờ truyền thông càng lúc càng loạn, hy vọng tổ chức tiến hành điều tra rõ việc này.
Thấy Phú Thì Cách ngồi không yên, Uông Nhật Thần nói:
- Trên mạng có bao nhiêu chuyện là thật chứ. Tình hình của anh thì tổ chức rất tin tưởng, không nên suy nghĩ quá nhiều. Tôi đã gọi Bí thư thị ủy Thường Hồng Vương Trạch Vinh đến hỏi việc này. Đồng chí Vương Trạch Vinh lấy tính Đảng đảm bảo Thị ủy Thường Hồng không làm gì trong việc này, có lẽ là người trong xã hội làm ra.
Nghe thấy Vương Trạch Vinh, Phú Thì Cách giật mình, gần đây y rất dị ứng với tên này nên nói với Uông Nhật Thần:
- Khống chế một thành phố trong tay thể hiện năng lực chấp chính. Thường Hồng xuất hiện tình hình như vậy thì tôi lo rằng đồng chí Vương Trạch Vinh còn quá trẻ.
Thấy Phú Thì Cách nói như vậy, Uông Nhật Thần biết y khó chịu với Vương Trạch Vinh:
- Đồng chí Vương Trạch Vinh được Tổng bí thư khen ngợi, mặc dù còn trẻ nhưng chúng ta phải hoàn toàn tin vào năng lực của đồng chí này.
Biết tạm thời không thể dao động vị trí của Vương Trạch Vinh trong lòng Uông Nhật Thần, Phú Thì Cách bực mình ra ngoài.
Nhìn Phú Thì Cách tức giận đi ra, Uông Nhật Thần cười cười ngồi đó mà phân tích tình hình, sau đó cầm điện thoại gọi ra ngoài.
Sau khi nói chuyện vài câu với đối phương, Uông Nhật Thần lẩm bẩm một tiếng:
- Đã đến lúc khắc chế Phú gia.
Vương Trạch Vinh đương nhiên không biết cấp trên làm gì, thông qua việc xử lý Hoàng Xương Hải, Cục Công Bình hoạt động càng tốt hơn, công tác xây dựng Thường Hồng cũng nhanh hơn.
Vương Trạch Vinh không biết cấp trên lợi dụng việc nhỏ này ở Thường Hồng mà thầm tranh đấu.
Nghe báo cáo về các phương diện, Vương Trạch Vinh thầm suy nghĩ thành phố Thường Hồng bây giờ đang xây dựng với nhiều hạng mục. Quan trọng là phát triển Thường Hồng thành Thành phố công nghệ cao. Nếu Thường Hồng không có một ngành công nghệ cao đi đầu thì rất khó đạt được mục tiêu lớn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...