Vương Trạch Vinh không thể không chạy về Giang Thượng, 8h tối qua thành phố Thường Hồng tỉnh Giang Sơn đột nhiên xảy ra động đất cấp 8, tin tức từ TV đưa tin nói rằng sức phá hoại của trận động đất này cực lớn, toàn bộ thành phố biến thành một đống hoang tàn.
Nghĩ đến việc Giang Sơn đã xảy ra trận động đất lớn như vậy thì toàn tỉnh đều tham gia cứu trợ, Vương Trạch Vinh làm giám đốc sở nông nghiệp mà vắng mặt vào thời điểm này thì không thể được, do đó hắn lập tức chạy về Phượng Hải.
Sau khi trở về tỉnh Giang Sơn thì Vương Trạch Vinh mới hiểu hết tình hình cụ thể trận động đất vừa rồi, tâm chấn trận động đất vừa rồi lại đúng vào thành phố Thường Hồng - Thành phố lớn thứ hai của tỉnh Giang Sơn, về cơ bản thì thành phố này bị hủy diệt chỉ trong chốc lát. Điều khiến mọi người giật mình chính là toàn bộ bộ máy lãnh đạo thành phố Thường Hồng đều thiệt mạng ngoại trừ một người ở bên ngoài may mắn thoát khỏi, đường xá gián đoạn, tỉnh Giang Sơn rối loạn cả lên.
Thành phố Thường Hồng lâm vào tình trạng không người lãnh đạo chủ trì công tác vì trận động đất, chủ tịch tỉnh Hồng Quân liền chạy tới Thường Hồng trước tiên để chủ trì công tác cứu tế.
Vương Trạch Vinh vừa về tới văn phòng liền nhanh chóng thu xếp nhân viên tiến hành liên hệ, với tư cách là sở nông nghiệp tỉnh nên bọn họ phải hành động tích cực, tiến hành mọi hoạt động cứu trợ, một ít vật tư nông nghiệp khẩn trương được phân phối và vận chuyển.
Rất nhanh, công tác cứu viện trong toàn tỉnh được triển khai toàn diện, một loạt các hội nghị được triệu tập cho thấy chính quyền làm việc với hiệu suất cao nhất, tất cả đều là các cuộc họp ngắn, toàn bộ công tác các ban ngành đều được bố trí thích hợp.
Vương Trạch Vinh nghĩ đến thành phố Thường Hồng có cơ sở thiết bị nông nghiệp khổng lồ chắc chắn sẽ bị trận động đất lần này phá hủy nghiêm trọng, sau khi an bài công tác trong tỉnh liền lập tức tới thành phố Thường Hồng.
Vương Trạch Vinh biết lần này Thường Hồng bị động đất tàn phá vô cùng tồi tệ, chỉ có thể tới tận nơi nghe ngóng tình hình và thu thập tư liệu thì sau này mới có thể triển khai công tác.
Lần này Vương Trạch Vinh ngồi trên một chiếc xe việt dã.
Xe nhanh chóng lao đi, Long Dũng Đình cẩn thận lái xe, Vương Trạch Vinh nhắm mắt trầm tư tình hình cứu tế.
Khương Tắc Xương nói với Vương Trạch Vinh:
- Giám đốc Vương, lần này tình hình Thường Hồng hết sức xấu, theo những gì tôi được biết thì trận động đất này xảy ra đúng lúc những người lãnh đạo thành phố Thường Hồng đang cùng ăn cơm trong một khách sạn. Ngoài chính ủy quân khu tới Phượng Hải họp còn đâu tất cả mười một thường vụ thị ủy đều bị đè chết trong khách sạn, lần này bộ máy lãnh đạo Thường Hồng xem như là đi cả ổ!
Đang ăn cơm thì bị đè chết!
Vương Trạch Vinh cũng cảm thấy việc này quả thực quá bất ngờ.
- Là khách sạn gì?
Vương Trạch Vinh hỏi. Kỳ thực trong cuộc họp thì lãnh đạo tỉnh cũng chỉ nói đại thể là lãnh đạo thành phố Thường Hồng gặp nạn chứ không nói rõ chi tiết. Vương Trạch Vinh vừa về thì đã bận rộn đi bố trí công tác nên chưa có hỏi thăm việc này.
Khương Tắc Xương nói:
- Khách sạn Đế Hào.
Khương Tắc Xương vừa nhắc tới tên này thì Vương Trạch Vinh cũng biết rõ, khách sạn Đế Hào là một tòa nhà 18 tầng, là nơi nghỉ ngơi, ăn uống, vui chơi giải trí, có thể xem là một nơi náo nhiệt nhất ở thành phố Thường Hồng, nghe nói việc xây dựng khách sạn này cũng hết sức có bối cảnh.
Xem ra là cả tòa nhà đều bị sụp xuống nên không chạy thoát ra ngoài được!
Kiểu chết như này thật sự là đáng kiếp, tỉnh Giang Sơn cũng không biết công bố cái chết của bọn họ thế nào cho tốt, nếu để dân chúng nghe được thì không biết sẽ suy nghĩ như thế nào, chắc chắn là có dính vào sa đọa.
Khi xe chạy tới một thị trấn nhỏ thuộc huyện Thạch Sơn gần thành phố Thường Hồng thì Vương Trạch Vinh phát hiện ở đây la liệt các xe tỉnh.
Khương Tắc Xương xuống xe nghe ngóng một hồi liền trở về nói với Vương Trạch Vinh:
- Giám đốc Vương, không đi được nữa! Đường phía trước bị gián đoạn, các đoàn cứu hộ trong tỉnh đều bị tắc ở chỗ này.
Vương Trạch Vinh nói:
- Đường phía trước chưa được khai thông ư?
Khương Tắc Xương đáp:
- Bộ đội đã tới rồi, đang tu sửa gấp.
Vương Trạch Vinh bước ra khỏi xe liền thấy mấy giám đốc sở đều đang ở đây, sau khi mọi người bắt tay chào hỏi, giám đốc sở xây dựng Giang Vĩ Chí thở dài:
- Lần này thành phố Thường Hồng thật bi thảm, toàn bộ bộ máy lãnh đạo đều chết, e là tỉnh ủy cũng đang đau đầu, ngay cả người chỉ huy cứu giúp cũng không có!
Tổng giám đốc công ty điện lực tỉnh Lưu Nghị Cường nói:
- Bên trên đã hạ mệnh lệnh sống còn cho chúng tôi, phải cấp tốc tu sửa thông suốt điện lực, khó khăn này quá lớn, đến giờ mà còn không vào được!
Vương Trạch Vinh hỏi:
- Thông tin bên trong thế nào?
Đây là chuyện Vương Trạch Vinh quan tâm nhất, nếu thông tin bị đứt đoạn thì việc ứng cứu càng khó khăn hơn gấp nhiều lần.
Giang Vĩ Chí nói:
- Quân đội đã vào rồi, đã liên hệ với công nhân.
Giang Vĩ Chí cũng là người có tâm cơ, trước tiên là chạy tới chỗ này, hơn nữa còn dẫn theo một số lượng lớn thủ hạ.
Lưu Nghị Cường nói:
- Mọi người đứng chờ nhé, tôi phải mau chóng tiến vào nếu không cái mũ trên đầu chắc mất!
Hắn thực sự rất sốt ruột, một đám người đã được phái đi trước, mục đích chính là muốn nắm rõ được tình hình đầu tiên, rồi mau chóng khôi phục việc cung cấp điện.
Vương Trạch Vinh Giang Vĩ Chí chạy tới bộ phận chỉ huy lâm thời, chỉ thấy chủ tịch tỉnh Hồng Quân đang bề bộn điều động nhân sự. Tuy rằng người trong tỉnh tới không ít, thế nhưng tới khi bắt đầu thì mới phát hiện chỉ với số người này thì không đủ được. Trước nay tỉnh Giang Sơn chưa từng gặp qua tình cảnh này nên đây là một nan đề đối với Hồng Quân.
Trông thấy hai người Vương Trạch Vinh đến, sắc mặt Hồng Quân dịu lại, gật đầu nói:
- Rất tốt, các anh có thể tới đây trước là đủ để chứng minh thái độ công tác của mình.
Giang Vĩ Chí vội hỏi:
- Chủ tịch tỉnh, có nhiệm vụ gì thì ngài cứ giao cho chúng tôi.
Vương Trạch Vinh cũng nói:
- Chủ tịch tỉnh, tôi vừa tới thì thấy tình hình ở đây khá loạn, phải cố gắng ổn định trật tự mới được.
Hồng Quân nói:
- Hiện giờ người không đủ, từ thông tin nhận được thì số người chết trong thành phố Thường Hồng rất nhiều. Như vậy đi, Giang Vĩ Chí tạm thời phối hợp cân đối, đồng chí Vương Trạch Vinh tạm thời phụ trách việc phân phối và vận chuyển vật tư.
Hắn trực tiếp bố trí công việc.
Hai công tác này đã có nhân viên phụ trách cụ thể, hai người Vương Trạch Vinh cũng biết mình chỉ tham gia tạm thời, vội đáp ứng rồi đi tìm người có liên quan.
Vương Trạch Vinh tìm được phó chủ nhiệm văn phòng ủy ban tỉnh Điền Trạch Hà đang phụ trách phân phối và vận chuyển vật tư.
Nghe Vương Trạch Vinh nói là được Hồng Quân bố trí tới phối hợp công tác, Điền Trạch Hà vui mừng nói:
- Giám đốc Vương, ngài đến là tốt rồi, có nhiều việc quá, tôi thật sự là đầu tắt mặt tối. Lần này tình hình thành phố Thường Hồng cực xấu, cần rất nhiều vật tư, theo tin tôi mới nhận được thì lãnh đạo trung ương cũng sắp tới rồi. Chuyện ở đây ngài tạm thời đảm đương một chút, tôi đi thu xếp việc tiếp đón lãnh đạo trung ương.
Xảy ra chuyện như vậy, trung ương ít nhất cũng phải phái thủ tướng tới đây, đương nhiên Tổng bí thư cũng sẽ tới, tuy nói hiện giờ đang gặp thiên tai nhưng công tác tiếp đón của tỉnh cũng rất quan trọng, mà việc này thì lại do Điền Trạch Hà phụ trách, Chánh văn phòng còn chưa tới thì hắn đương nhiên phải đứng ra lo cho tốt rồi.
Điền Trạch Hà bàn giao lại công tác liền rời đi.
Sau khi Điền Trạch Hà đi, Vương Trạch Vinh cũng không hề do dự mà lập tức vùi đầu vào đống công việc.
Hiện giờ đường còn chưa thông, phần lớn vật tư đều tích trữ ở nơi này, chỉ chờ tới khi đường thông thì sẽ liên tục vận chuyển vào.
Vương Trạch Vinh cũng không ngờ rằng mình chỉ đến xem mà lại được điều động thành người làm việc cụ thể, năng lực của Khương Tắc Xương cũng được thể hiện ra hoàn toàn, rất nhiều chuyện chỉ cần Vương Trạch Vinh phân phó một tiếng là hắn lập tức đi làm ngay. Thấy Khương Tắc Xương làm được tốt như vậy khiến Vương Trạch Vinh nhẹ đầu hẳn.
Vương Trạch Vinh đang bận rộn thì thấy bí thư tỉnh ủy Uông Nhật Thần chạy tới đây, người đi theo Uông Nhật Thần tới rất nhiều, lãnh đạo lớn nhỏ trong tỉnh cứ gọi là hàng đống.
Uông Nhật Thần vừa tới thì thấy Vương Trạch Vinh đang chỉ huy điều động vật tư nên có chút kỳ quái hỏi:
- Tiểu Vương, sao cậu lại ở chỗ này?
Vương Trạch Vinh nói:
- Bí thư, tôi vốn định đến xem sở nông nghiệp nên tiến hành cứu thế như thế nào, chủ tịch Hồng liền bố trí tôi làm công tác điều động vật tư tạm thời.
Uông Nhật Thần gật đầu nói:
- Tốt lắm!
Sau đó liền bắt đầu hỏi thăm về tình hình chuẩn bị vật tư.
Vương Trạch Vinh nói:
- Bí thư, hiện giờ vật tư trong tỉnh đang dồn tới đây, mấu chốt chính là đoạn đường phía trước chưa khai thông, nên trong thời gian trước mắt vẫn không có cách nào vận chuyển vào khu gặp nạn.
- Có khó khăn gì thì cứ đề xuất, nhất định phải bảo đảm vật tư đầy đủ.
Uông Nhật Thần nói xong liền đi ra ngoài.
Uông Nhật Thần nhìn thấy Hồng Quân lại hỏi:
- Tình hình thế nào rồi?
Thấy Uông Nhật Thần tới, Hồng Quân nói:
- Bí thư Uông, tình hình không tốt lắm, thì số liệu tạm thời thì thành phố Thường Hồng có hơn 10000 người chết, người bị thương còn nhiều hơn.
Nghe thấy con số người chết như vậy Uông Nhật Thần giật mình kinh hãi, vội hỏi:
- Khi nào thì đường mới có thể khai thông?
Hồng Quân nói:
- Đường đi bị hủy hoại quá nghiêm trọng, hiện giờ mới chỉ tu sửa khôi phục được một nửa, đang tăng cường sửa chữa khẩn cấp!
- Chủ tịch Hồng, hãy liên hệ với quân đội một chút, bằng mọi giá phải thông suốt tuyến đường.
Hồng Quân nói:
- Vừa rồi tôi mới gọi điện thoại cho bọn họ, bên quân đội đã cử một bộ phận dùng trực thăng tiến vào khu tai nạn, đường cũng đang gấp rút tu sửa.
Uông Nhật Thần đi đi lại lại vài bước liền nói:
- Lãnh đạo trung ương cũng đang tới đây, nếu chúng ta chậm chạp nắm giữ tình hình khu tai nạn thì tôi biết báo cáo với cấp trên như thế nào đây!
Hồng Quân nói:
- Tôi cũng đang lo lắng về việc này, hiện giờ tình hình Thường Hồng đúng là rối như tơ vò, từ tình cảnh trước mắt thì công tác cứu tế lỏng lẻo như cát chảy, tôi lo bên trong không khống chế được cục diện!
Uông Nhật Thần nói:
- Sao nhiều thường vụ thị ủy lại chết chung một chỗ như thế!
Hồng Quân nói:
- Nghe nói sau cuộc họp thường vụ thì bí thư thị ủy triệu tập mọi người đi ăn cơm!
- Chủ tịch Hồng, tôi thấy việc này không thể để như vậy được, cần phải mau chóng xây dựng lại bộ máy lãnh đạo thành phố Thường Hồng, khu tai nạn nếu có bộ máy lãnh đạo mạnh mẽ thì lòng người mới có thể lên được.
Uông Nhật Thần cau mày nói.
Hồng Quân đồng ý nói:
- Lãnh đạo trung ương sắp tới rồi, nếu lúc này mà khu vực tai nạn mà còn không có bộ máy lãnh đạo thì đây là tội lớn!
Uông Nhật Thần nói:
- Tôi thấy như vậy đi, trước tiên lập một bộ máy phù hợp, sau đó dùng trực thăng đưa bọn họ vào trong.
Hồng Quân nói:
- Tôi đồng ý với ý kiến của bí thư Uông, việc này càng nhanh càng tốt.
Uông Nhật Thần nói:
- Bây giờ là thời kỳ đặc biệt, tôi thấy phải xử lý chuyên biệt, triệu tập một hội nghị thường vụ tỉnh ủy lâm thời bàn việc này một chút.
Vốn lúc còn trên tỉnh thì Uông Nhật Thần đã nghĩ tới việc này, sau lại cảm thấy làm vậy sẽ tốn thời gian, cho nên chờ để Hồng Quân phái lãnh đạo tỉnh tới rồi hắn mới chạy tới. Khi ngồi trong xe thì nhận được tin tức mới nhất về tình hình Thường Hồng thì hắn mới phát hiện rằng phải mau chóng xây dựng một bộ máy lãnh đạo cho Thường Hồng mới là công tác trọng yếu nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...