Hứa Quang Cường đối với Vương Trạch Vinh rất là khách khí, vừa đi cùng Hạng Đào và Vương Trạch Vinh vừa giới thiệu về các sòng bạc. Vốn việc này không cần đích thân hắn làm thế nhưng không biết vì sao mà vẫn giới thiệu hết sức là cẩn thận.
Hạng Đào tuy rằng đã là thị trưởng nhưng ở trước mặt Hứa Quang Cường lại có vẻ rất là cung kính, nói với Vương Trạch Vinh:
- Hứa ca là người trượng nghĩa, hãy học tập Hứa ca nhiều một chút.
Thấy Vương Trạch Vinh dường như không hứng thú lắm đối với nơi này, Hứa Quang Cường nói:
- Không biết Vương thiếu gia có hứng thú với quyền anh ngầm hay không?
Vừa nghe thấy là quyền anh ngầm, Vương Trạch Vinh nhìn xung quanh một chút, hỏi:
- Ở đây cũng có trò này sao?
Hạng Đào hưng phấn nói:
- Hứa ca, hôm nay là dương trường hay là âm trường?
Hứa Quang Cường nói:
- Âm trường.
Vừa nghe là âm trường, Hạng Đào càng thêm hưng phấn, nói với Vương Trạch Vinh:
- Đi mau, đừng bỏ lỡ, đã nghiền lắm.
Vương Trạch Vinh khó hiểu hỏi:
- Sao lại còn phân ra dương trường và âm trường?
Hạng Đào nói:
- Dương trường là boxing nam, âm trường chính là boxing nữ.
Vương Trạch Vinh thật sự là mở rộng tầm mắt, mấy thứ này hắn đúng là chưa từng nghe nói qua.
Sau khi đi qua hai cánh cửa, tiếng kêu kinh hãi không ngừng vang lên, bên trong chỗ này thực sự là hết sức náo nhiệt.
Trước kia trên TV thì Vương Trạch Vinh đã từng xem qua quyền anh ngầm ở bên Mỹ, vẫn cho rằng ở Trung Quốc chắc không tồn tại thứ này, không ngờ rằng thứ này lại hiện diện ngay tại Bắc Kinh dưới chân thiên tử như vậy.
Dừng lại cách khoảng 10 bước chân, có một cái sân tròn, bốn phía có không ít người đang hò hét ầm ĩ.
Đưa mắt nhìn thì thấy phía trên sàn đấu có hai cô gái đang không ngừng cấu xé nhau, trên người vốn chỉ có chiếc khăn mỏng mà giờ chỉ còn lại một ít vải che phía bên dưới. Hai người đều rất trắng, hai cặp vú cực bự lắc lư liên tục, một cô gái thì dùng tay bóp chặt lấy vú phải của cô gái kia, còn hai chân của cô gái bị bóp vú thì siết chặt lấy người đối phương.
Trông thấy cảnh tượng này, Vương Trạch Vinh cảm thấy trí não bị đình trệ trong giây lát, thế này mà cũng gọi là boxing sao!
Lúc này Hạng Đào đã sớm vọt tới phía trước sàn đấu, vẻ mặt của hắn tràn đầy kích thích, rồi cũng hò hét ầm ĩ giống như những người khác.
- Vương thiếu gia có muốn đánh cuộc hay không?
Hứa Quang Cường mỉm cười hỏi.
Vương Trạch Vinh nhìn nhìn đám người đằng trước, tất cả dường như đều rất điên cuồng, liền nói với Hứa Quang Cường:
- Hứa ca, nơi này không hợp với tôi lắm, có chỗ nào yên tĩnh không, tôi muốn nghỉ ngơi một chút.
Hắn nhìn thấy bộ dạng của Hạng Đào thì biết tên này chắc không rời khỏi đây ngay được nên tính tìm một chỗ nghỉ ngơi chốc lát chờ Hạng Đào hết nghiện rồi đi. Lúc này trong lòng Vương Trạch Vinh đang thầm mắng Hạng Đào không biết bao nhiêu lần, không ngờ hắn lại dẫn mình tới chỗ này, nếu chẳng may để cho người nào nhận ra thì sự nghiệp của mình liệu có còn hay không!
Hứa Quang Cường khẽ mỉm cười nói:
- Vương thiếu gia lần đầu tới đây nên không thích ứng cũng là bình thường, sau này anh sẽ thích nơi này thôi.
Nói tới đây liền nói với hai cô gái mặc áo mỏng vẫn luôn đi theo sau Vương Trạch Vinh:
- Các cô hãy hầu hạ Vương thiếu gia cho tốt, trước tiên hãy đưa Vương thiếu gia đi tắm rửa rồi sau đó đi massage.
- Vương thiếu gia, tôi không quấy rầy nữa.
Hứa Quang Cường nói xong liền rời đi.
- Lão gia, mời qua bên này.
Một cô gái liền khom người lại nói với Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh nghĩ rằng quy định ở đây là vậy thế nên liền đi theo hai cô gái tới một cánh cửa.
Thấy Vương Trạch Vinh bước qua cánh cửa kia, Hạng Đào đang hò hét liền khôi phục lại vẻ mặt lúc trước.
Lúc này Hứa Quang Cường đi tới bên cạnh hắn nói:
- Thằng nhóc này sao vậy, sao lại dẫn Vương Trạch Vinh tới nơi này.
Hạng Đào nói:
- Tôi muốn cho hắn dung nhập vào phe của tôi, Hạng gia hiện giờ cần hắn, nếu hắn thích chỗ này thì về sau tôi sẽ thân hơn một chút, gái và tiền là những thứ mà đàn ông khó mà bỏ qua được, chắc hắn cũng sẽ có loại nhu cầu này.
Hứa Quang Cường cười ha ha nói:
- Tôi thấy chưa chắc, đừng có suy từ bụng ta ra bụng người, mỗi người đều có ý nghĩ riêng. Vương Trạch Vinh này có định lực rất mạnh, e là ý tưởng của cậu chưa chắc thực hiện được!
Hứa Quang Cường nhìn nhìn Hạng Đào nói:
- Kỳ thật cậu không cần làm như vậy, Vương Trạch Vinh này là con rể Hạng gia các cậu, dù cho thế nào thì hắn cũng sẽ không rời khỏi Hạng gia, hắn mà phát triển tốt thì Hạng gia càng có lợi.
Hạng Đào gật đầu nói:
- Hứa ca nói đúng, thế nhưng tôi không nhìn quen cái loại thanh cao như hắn, dường như tất cả đều nắm ở trong lòng bàn tay vậy, tôi muốn vạch trần sự ngụy trang của hắn.
- Ha ha, Hạng thiếu gia, hai người chúng ta đánh cuộc đi, tôi cá là hôm nay Vương Trạch Vinh không làm chuyện gì ở chỗ của tôi, 5 triệu hay 10 triệu, tùy cậu.
Hạng Đào nói:
- Đánh cuộc thì đánh, tôi cá là khi hắn ra khỏi nơi này thì hai chân đều mềm oặt, 10 triệu.
Vương Trạch Vinh được dẫn vào một gian phòng hết sức đặc biệt, tất cả đồ trang trí trong gian phòng đều về con người, có không ít các bức tranh ảnh trần truồng của phụ nữ, từng đường cong, bờ eo, cặp mông phối hợp với các hình ảnh hết sức sinh động. Sương mù từ trong bồn tắm tỏa ra mù mịt, bên trong còn bày biện mấy tượng cô gái đủ mọi hình dáng, đúng là muốn bao nhiêu hương diễm thì có đủ bấy nhiêu.
Vừa bước chân vào nơi này thì Vương Trạch Vinh cảm thấy nhu cầu sinh lý của mình phản ứng rất mạnh.
Đây là xông hơi! Vương Trạch Vinh thầm than một tiếng, Hứa Quang Cường mở nơi giải trí này thật sự là tốn nhiều công phu!
- Lão gia!
Một giọng nói dịu dàng thốt lên, Vương Trạch Vinh giật mình nhìn một nữ minh tinh điện ảnh quen thuộc khoác một tấm lụa mỏng đang quỳ gối trước mặt mình.
Vỗ vỗ ót, Vương Trạch Vinh có cảm giác đang nằm mơ, nữ minh tinh điện ảnh quỳ trước mặt mình hình như vừa mới được giải thưởng dành cho diễn viên xuất sắc gì đó, sao người như vậy lại chạy tới đây làm việc này, nhìn qua thì bộ dạng của nàng rất là chuyên nghiệp.
Chẳng trách niên phí đều phải 100 triệu, để mời được nữ minh tinh điện ảnh đến làm việc này thì hẳn không phải là một con số nho nhỏ.
Vương Trạch Vinh đột nhiên có một loại cảnh giác, trường hợp này mình nhất quyết không thể lâm vào, vạn nhất làm mà xảy ra chuyện gì thì chẳng biết điều gì sẽ đến với mình.
Nghĩ đến đây Vương Trạch Vinh liền xoay người đi ra ngoài.
Sau khi ra khỏi cánh cửa, Vương Trạch Vinh nhớ lại đường đi lúc trước rồi đi thẳng ra ngoài.
Những chỗ như này mình cần phải lặng lẽ mà lui cho nhanh.
Hạng Đào vẫn đang ngóng về phía cánh cửa thì đột nhiên thấy Vương Trạch Vinh đi ra, trên mặt lộ rõ vẻ thương tiếc, 10 triệu cứ thế là mất đi, nhìn sang Hứa Quang Cường thì hắn cười ha ha nói:
- Thế nào, tôi nói không thành là không thành mà, ha ha, cậu biết số tài khoản của tôi đó, cứ gửi vào đó đi.
Vội vàng không kịp đáp Hứa Quang Cường, Hạng Đào đi tới bên cạnh Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi đang muốn đi tìm chú, may là Hứa ca đưa chú đi nghỉ ngơi, sao không nghỉ nhiều một chút?
Vương Trạch Vinh nhìn Hạng Đào nói:
- Hàm Yên còn đang chờ, biết thêm vài người cũng vậy, chúng ta trở về đi.
- Còn có nhiều tiết mục mà chú còn chưa xem mà sao lại muốn đi?
Hạng Đào hỏi.
Vương Trạch Vinh kiên quyết lắc đầu nói:
- Em thật sự muốn đi, nếu anh còn muốn vui đùa thì cứ ở lại, em đi về trước, anh chỉ cần nói cho biết cách rời khỏi đây là được.
- Hạng thiếu gia, đã lâu không gặp, sao không tới tìm tôi chơi đùa?
Đột nhiên một giọng nói quyến rũ, rung động đến tâm can từ phía sau Vương Trạch Vinh vang lên.
Hạng Đào nhìn lại nói:
- Hóa ra là Đổng tỷ, tôi làm sao có thời giờ mà chơi chứ!
Vương Trạch Vinh quay lại nhìn thì thấy một người phụ nữ trung niên trông khá phúc hậu dẫn theo 2 gã điển trai đi tới.
Hạng Đào nói:
- Đổng tỷ, tôi xin giới thiệu một chút, đây là em rể của tôi Vương Trạch Vinh.
Rồi hướng sang Vương Trạch Vinh nói:
- Đổng tỷ tên là Đổng Giai Hân, là chủ tịch công ty khoa học kỹ thuật Nguyên Lực, là con gái của phó thủ tướng khóa trước.
Vương Trạch Vinh nghe xong liền ngẫm nghĩ giây lát, cựu phó thủ tướng đúng là họ Đổng. Bởi vì lần trước có xem xét tình hình các công ty trên thị trường để đầu tư cổ phiếu nên Vương Trạch Vinh có nhớ công ty khoa học kỹ thuật Nguyên Lực dường như là một công ty khổng lồ trên thị trường. Chẳng trách nhìn qua trông rất giàu có.
Bởi vì có cách nhìn như vậy nên Vương Trạch Vinh khẽ gật đầu với Đổng Giai Hân rồi không nói gì thêm nữa.
- Ồ, Vương Trạch Vinh này chính là người nhà của cậu à! Thực là đẹp trai!
Người phụ nữ này nói có phần phóng đại.
Vương Trạch Vinh thấy ánh mắt người phụ nữ này đưa đẩy, toàn sắc dục, lập tức lui lại nói:
- Đào ca, trong nhà còn có việc, nên về thôi.
Dường như Hạng Đào cũng có phần sợ hãi người phụ nữ này, vội nói:
- Đúng đúng, trong nhà còn có chuyện.
Lúc này Vương Trạch Vinh mới liếc nhìn hai gã đực rựa đi cùng người phụ nữ này, hai người này đều mặt quần áo mỏng dính, về cơ bản là không thể che kín được cơ thể của bọn họ. Cái của nợ kia cứ lung la lung lay hết sức là đáng chú ý.
Dường như là thấy được ánh mắt của Vương Trạch Vinh, người phụ nữ kia tóm lấy chỗ kín của một tên trai bao sóc một cái rồi cười khùng khục đi về phía sàn đấu.
Lại có loại đàn bà như vậy! Vương Trạch Vinh đột nhiên có cảm giác ghê tởm.
Biết đâu phụ nữ nhìn thấy đàn ông làm chuyện đó cũng có cảm giác như thế sao? Trong lòng Vương Trạch Vinh lập tức có ý nghĩ như vậy.
Khi đi ra thì xe cũng không có theo đường cũ mà theo một con đường khác, đồng thời cũng kiểm tra nghiêm ngặt.
Hạng Đào vừa lái xe vừa nói:
- Khâu Hải và Hứa Quang Cường đều là những người đáng để kết giao, hai người này đều làm việc rất trượng nghĩa. Hôm nay tôi dẫn chú tới mục đích chủ yếu chính là làm quen với hai người bọn họ một chút. Hoàng Đại Lâm kia thì không ngờ hôm nay cũng tới, người này nếu như thấy chú đi cùng với tôi thì chắc chắn sẽ mang đến phiền phức cho chú. Đây là chuyện ngoài ý muốn của tôi, sau này chú phải để tâm với người này một chút.
Vương Trạch Vinh đã sớm bất mãn vì Hạng Đào dẫn mình tới nơi như vậy, liền nói:
- Những người này tốt nhất là anh ít giao tiếp với bọn họ thì hơn, mở một trung tâm giải trí ngầm như vậy là một chuyện rất nguy hiểm.
Hạng Đào nói:
- Chú cho rằng tôi muốn chắc! Hiện giờ Hạng gia chúng ta thế yếu, bố của bọn hắn đều là người nắm giữ quyền lực rất lớn, nhất định phải quan hệ tốt bọn họ mới được.
Vương Trạch Vinh nói:
- Loại quan hệ này không cần cũng được!
Hạng Đào cũng không có nói gì thêm nữa, sau khi đưa Vương Trạch Vinh về tới Hạng gia thì liền lái xe rời đi.
Hạng Định đúng lúc cũng ở trong nhà, kỳ quái chính là chỉ có một mình hắn ngồi xem TV. Nhìn thấy Vương Trạch Vinh bước vào liền cười nói:
- Rất thất vọng đúng không, chỗ đó tôi càng ngày càng không có hứng thú!
Vương Trạch Vinh nói:
- Chú cũng biết anh ta dẫn anh tới chỗ nào sao?
Hạng Định nói:
- Anh là vậy, ham thích những nơi tiêu phí nữa vậy thì sớm muộn thì cũng gặp chuyện thôi!
Khẽ nói nhỏ với Vương Trạch Vinh:
- Hai cô gái của anh ta hiện giờ chính là từ chỗ đó mang ra, tốn không ít tiền.
Vương Trạch Vinh nói:
- Chú phải khuyên nhủ anh ta nhiều vào, đến những nơi như vậy cực kỳ bất lợi với sự nghiệp của anh ta.
Hạng Định bĩu môi nói:
- Em dám đánh cuộc, lúc này anh ta lại trở về chỗ đó! Chẳng còn cách nào khác, anh ta là vậy, đến chết cũng chẳng thay đổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...