Thông báo bổ nhiệm Vương Trạch Vinh rất nhanh đã tới. Tỉnh ủy thông qua quyết định đồng chí Vương Trạch Vinh đảm nhiệm chức giám đốc Sở nông nghiệp.
Chuyện Vương Trạch Vinh giữ chức giám đốc Sở nông nghiệp là điều rất nhiều người không ngờ đến. Đối với một người mới 31 tuổi đã thành giám đốc sở, mọi người đều ngạc nhiên, đều cảm thấy Uông Nhật Thần coi trọng Vương Trạch Vinh như thế nào. Nếu không có Uông Nhật Thần đẩy phía sau, Vương Trạch Vinh căn bản không thể vào vị trí quan trọng như vậy.
Tỉnh Giang Sơn mặc dù chú tọng công nghiệp, nhưng sản xuất nông nghiệp cũng là quan trọng. Công tác này bình thường đều là nhưng người có nhiều năm kinh nghiệm đảm nhận, đột nhiên có một người trẻ tuổi như vậy đảm nhiệm, điều này nói rõ Uông Nhật Thần muốn thay đổi trong công tác nông nghiệp.
Sau khi tin được truyền đến Phượng Hải, tâm trạng các thường vụ có chút khác nhau. Những người dựa vào Vương Trạch Vinh vừa thấy tiếc vừa vui mừng. Mặc dù mới dựa vào thì Vương Trạch Vinh đã đi, chẳng qua từ tình hình lâu dài có thể thấy đây là Vương Trạch Vinh lên chức, chỉ cần hắn giữ được xu thế bay lên này thì tiếp theo mình cũng có nhiều chỗ tốt.
Người lo lắng Vương Trạch Vinh đoạt vị trí liền thở phào nhẹ nhõm. Vương Trạch Vinh đi, cục diện Phượng Hải dần ổn định. Lô Cát Xuân là một trong những người vui mừng nhất. Có Vương Trạch Vinh ở Thành phố Phượng Hải, lực lượng của Tiền Lâm Đào rất mạnh. Bây giờ Vương Trạch Vinh đi thì lực lượng giữa y và Tiền Lâm Đào sẽ thay đổi.
Tiền Lâm Đào thực ra cũng vui vẻ, lần này lên tỉnh y nghe Uông Nhật Thần nói có thể đưa Chủ nhiệm khu Khai Phát Thành phố Phượng Hải vào thường vụ. Nếu việc này thành công thì Tiền Lâm Đào rất vui, vì Chủ nhiệm kia là người của y.
Vương Trạch Vinh bây giờ lo nhất chính là sau khi mình đi công tác Luân chuyển đất đai sẽ phát triển như thế nào?
Hứa Hàng Minh nhận được lời mời dùng bữa của Vương Trạch Vinh mà có chút ngạc nhiên. Sau khi hắn đến Phượng Hải thì bình thường vẫn duy trì quan hệ với các thường vụ, bởi vì không muốn dấn sâu vào tranh đoạt quyền lực ở Phượng Hải, hắn cũng chỉ muốn làm tốt công tác mình phụ trách mà thôi.
Hứa Hàng Minh là chuyên gia lĩnh vực nông nghiệp, hắn coi trọng phát triển công tác này hơn.
- Phó thị trưởng Hứa, hôm nay mạo muội mời anh đến đây là tôi có việc. Phượng Hải nếu muốn phát triển công tác nông nghiệp thì xây dựng cơ cấu là quan trọng nhất. Không có tổ chức cơ sở tốt, triển khai công tác nhất định bị ngăn cản. Tôi muốn giới thiệu một chút tình hình nông nghiệp của Phượng Hải với anh.
Vương Trạch Vinh sau khi nói chuyện với Hứa Hàng Minh một chút liền đi vào chủ đề.
Hứa Hàng Minh mới đến Phượng Hải nên dù có chú tâm nghiên cứu công tác nông nghiệp, nhưng tình hình Phượng Hải làm y như đi vào đám sương mù, có cảm giác không thể chen vào. Y biết đây là Vương Trạch Vinh muốn giao người của hắn cho hắn.
Đây là chuyện tốt đối với y.
- Vậy cảm ơn Phó thị trưởng Vương.
Hứa Hàng Minh mời Vương Trạch Vinh một chén rồi chăm chú lắng nghe.
Nghe Vương Trạch Vinh giới thiệu, Hứa Hàng Minh coi như có nhận thức thức toàn diện về công tác nông nghiệp Phượng Hải, đặc biệt là công tác Luân chuyển đất đai. Vương Trạch Vinh nói xong liền nói với Hứa Hàng Minh:
- Phó thị trưởng Hứa, tôi muốn giao bọn họ lại cho anh, bước tiếp theo cần anh hoàn thiện thêm nữa.
Hứa Hàng Minh mặc dù xuất thân là chuyên gia kinh tế nhưng cũng hiểu quy tắc trong quan trường. Vương Trạch Vinh lên Sở nông nghiệp, đó là cơ quan chủ quản về công tác nông nghiệp, làm tốt quan hệ với hắn thì sẽ có lợi cho công việc của mình tại Phượng Hải. Hơn nữa mình cũng cần người, có người mà Vương Trạch Vinh giao cho thì mình sẽ thuận tiện hơn trong công tác.
- Xin Giám đốc Vương yên tâm, tôi sẽ triển khai công tác theo phương hướng của anh.
Vương Trạch Vinh đương nhiên biết mỗi một lãnh đạo đều dùng người của mình, hắn giao nhân viên của mình cho Hứa Hàng Minh cũng là tỏ thái độ với Hứa Hàng Minh. Tỏ vẻ những người này về sau sẽ nghe Hứa Hàng Minh, còn dùng như thế nào thì hắn không rõ. Đây chủ yếu là xem cơ hội của đám người kia trong công tác Luân chuyển đất đai.
Hạng Nam rất nhanh gọi điện tới, ông là người gần như đầu tiên biết chuyện Vương Trạch Vinh làm giám đốc Sở nông nghiệp. Ở chuyện này Ủy ban nhân dân tỉnh Giang Sơn đã hỏi ý kiến ông.
Hạng Nam suy nghĩ mãi về sự được và mất khi Vương Trạch Vinh làm giám đốc sở, cuối cùng ông vẫn đồng ý.
Hạng Nam mặc dù sớm biết chuyện Vương Trạch Vinh làm giám đốc sở nhưng không có nói với hắn. Dù sao tình hình tỉnh Giang Sơn khá đặc biệt, Uông Nhật Thần quá mạnh, nếu cuối cùng không thành thì sẽ ảnh hưởng không tốt đối với Vương Trạch Vinh. Bây giờ thấy Vương Trạch Vinh đã có quyết định, ông liền gọi tới.
Hạng Nam trực tiếp nói:
- Trạch Vinh, lần này con có thể đảm nhiệm chức giám đốc Sở nông nghiệp nói rõ Uông Nhật Thần rất tin tưởng con. Con nhất định phải đạt được thành tích trong công tác. Con phải biết con lên chức quá nhanh, điều này làm rất nhiều người ghen ghét. Nếu con không thể làm ra thành tích thì muốn phát triển nữa sẽ rất khó.
Vương Trạch Vinh gần đây cũng phát hiện mình phát triển quá nhanh như đang nằm mơ vậy. Đây là chuyện khi còn ở xã hắn không bao giờ dám nghĩ đến. Hắn cũng thấy mình thiếu cả kinh nghiệm, năng lực, thành tích. Vương Trạch Vinh nói:
- Bố, nói thật con bây giờ có chút lo lắng, sợ mình không thể làm tốt công tác nặng nề này.
Hạng Nam cũng hiểu suy nghĩ của Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh lên chức quá nhanh nên không có chuẩn bị về tâm lý gì hết, có chút lo lắng là bình thường. Ông cười nói:
- Con từ trước dến giờ về cơ bản đều là phó, bây giờ đảm nhiệm chức giám đốc sở thì góc độ biến hoá rất nhiều, con phải nắm chắc công tác toàn cục. Đây là một cơ hội tốt, nếu con có thể đảm nhiệm tốt thì về sau có thể chịu được nhiệm vụ nặng hơn.
Vương Trạch Vinh thấy Hạng Nam nói có lý, trước kia mặc dù có quyền lớn nhưng khác hiện nay. Trước kia mình hoàn toàn là trốn sau lưng làm việc, bây giờ làm giám đốc Sở nông nghiệp thì đã khác nhau rất nhiều.
Hạng Nam bây giờ càng lúc càng hài lòng với con rể mình, có khi ông cũng suy nghĩ Vương Trạch Vinh quá may mắn. Vương Trạch Vinh đứng trong nhiều phái đấu đá như vậy, thiếu hiểu biết rất nhiều về quan trường mà lại không ngừng tiến bộ.
Nghĩ đến người của Hạng gia, Hạng Nam lắc đầu. Có Hạng gia toàn lực ủng hộ nhưng Hạng Đào, Hạng Định đều không phát triển nhanh. Nhưng Vương Trạch Vinh lại phát triển rất nhanh.
Vương Trạch Vinh đương nhiên coi trọng lời nhắc nhở của Hạng Nam. Hạng Nam nói rất đúng. Bắt đầu từ bây giờ mình là người chủ trì công tác, là lãnh đạo cao nhất Sở nông nghiệp, công tác sau này nếu mình không làm tốt, như vậy là mình không có năng lực.
Nhìn Khương Tắc Xương rót trà cho mình, Vương Trạch Vinh mỉm cười nói với Khương Tắc Xương:
- Tắc Xương, tuần sau tôi sẽ đến Sở nông nghiệp, nếu cậu đồng ý thì đi cùng tôi.
Sau khi biết Vương Trạch Vinh đến Sở nông nghiệp, Khương Tắc Xương vẫn rất lo lắng. Bởi vì Vương Trạch Vinh không nói gì về tương lai của mình khiến Khương Tắc Xương rất lo lắng. Y sợ sau khi Vương Trạch Vinh đi thì cuộc sống của mình sẽ khó khăn. Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Khương Tắc Xương có chút kích động mà nói:
- Thị trưởng Vương, chỉ cần ngài không chê thì ngài đi đâu, tôi sẽ theo ngài đến đó.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Lần này tôi chỉ mang cậu đi, tôi sẽ bố trí Ngũ Hậu Cương vào cục Công an.
Khương Tắc Xương biết Vương Trạch Vinh không hài lòng mấy về Ngũ Hậu Cương, thấy Vương Trạch Vinh bố trí như vậy liền rất vui vẻ.
- Tắc Xương, cậu mau bàn giao công việc còn lại rồi cùng đi với tôi.
Vương Trạch Vinh lại nghĩ đến Ngũ Hậu Cương. Ngũ Hậu Cương mặc dù các phương diện đều tốt, nhưng dù sao đó không phải người mình tự tìm đến, không tốt bằng Long Dũng Đình.
Thấy Khương Tắc Xương ra ngoài, Vương Trạch Vinh gọi cho Long Dũng Đình.
Long Dũng Đình sau khi đến cục Công an công tác, mặc dù được lãnh đạo chiếu cố nhưng không vui khi làm lái xe cho Vương Trạch Vinh. Long Dũng Đình ngồi trong văn phòng thì nhận được điện của Vương Trạch Vinh.
Thấy Vương Trạch Vinh gọi tới Long Dũng Đình kích động nói:
- Vương ca, có chuyện gì sao?
Vương Trạch Vinh nói:
- Công việc có thuận lợi không?
Long Dũng Đình nói:
- Cũng được nhưng chán lắm, thích làm lái xe cho anh hơn.
Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi sẽ đến Sở nông nghiệp công tác, nếu cậu không ngại thì đến làm lái xe cho tôi.
Vương Trạch Vinh nói chuyện với Long Dũng Đình khá trực tiếp.
Long Dũng Đình vui vẻ nói:
- Em nghe lời anh, em lúc nào cũng có thể đi.
- Cứ quyết định vậy đi, tôi sẽ cho người đi làm thủ tục.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...