Trong mấy ngày nay Thành phố Phượng Hải truyền ra rất nhiều tin tức, không ngoài chính là thay đổi nhân sự.
Dù sao Phượng Hải là thủ phủ của tỉnh Giang Sơn, tin tức nhận được rất nhanh. Nhưng tin tức nói ra rất kỳ quái, nói là một Phó thị trưởng, Thường vụ thị ủy mới được điều tới. Nghe thấy tin này mọi người đều nghĩ theo bình thường thì chỉ có một Phó thị trưởng làm thường vụ. Vương Trạch Vinh bây giờ đã là thường vụ, lại có một thường vụ nữa đến, vậy chẳng lẽ Vương Trạch Vinh sẽ tiến bộ hoặc điều đi?
Khương Tắc Xương là người sốt ruột nhất. Hắn vào trong phòng Vương Trạch Vinh rồi cẩn thận nói:
- Phó thị trưởng Vương, bây giờ truyền ra một vài tin tức.
Vương Trạch Vinh nghe hắn nói như vậy cũng không nói gì. Từ tình hình trước mắt thì mình lên chức gần như không thể. Lần này có thêm một Thường vụ thị ủy vào có khi là Tỉnh ủy muốn tăng thêm số thường vụ của Phượng Hải thì sao?
Nếu mình có thay đổi thì Uông Nhật Thần sẽ nói với mình mà.
Thấy Vương Trạch Vinh không có biểu hiện gì, Khương Tắc Xương coi như yên tâm.
Tiền Lâm Đào và Lô Cát Xuân được thông báo lên tỉnh nói chuyện, Vương Trạch Vinh biết vấn đề nhân sự nhất định sẽ có thay đổi. Hắn chủ yếu quan tâm đến chuyện của Triệu Hải Đào. Từ sau khi Uông Nhật Thần nghe mình nói giúp Triệu Hải Đào thì đã là vài ngày, chắc cũng đã có kết quả.
Khi Tiền Lâm Đào và Lô Cát Xuân về, mọi người thấy còn có Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Giang Doanh Hà và một người đàn ông trung niên.
Bộ máy bốn ban đều tập trung ở phòng hội nghị Thị ủy.
Vương Trạch Vinh đến nơi thì thấy đã có nhiều người đến đây.
Triệu Hải Đào ngồi sát bên cạnh Vương Trạch Vinh, ánh mắt của hắn có chút lo lắng.
Vương Trạch Vinh thầm nghĩ sao không tìm mình nói chuyện nhỉ? Dù là lên chức hay là giảm thì cũng nên tìm mình nói chuyện chứ. Nhưng đến lúc này vẫn không thấy cấp trên nói chuyện với mình.
Vương Trạch Vinh bắt tay Triệu Hải Đào rồi nói:
- Lần này xem ra sẽ có biến động về nhân sự, trên tỉnh làm nhanh thật.
Triệu Hải Đào nói:
- Chắc là như vậy rồi.
Giang Doanh Hà cùng Tiền Lâm Đào và Lô Cát Xuân đi vào. Cô nhìn một vòng, thấy Vương Trạch Vinh liền khẽ gật đầu.
Tiền Lâm Đào và Lô Cát Xuân mặt đầy nghiêm túc ngồi xuống. Tiền Lâm Đào nói:
- Tôi và Thị trưởng Lô vừa từ tỉnh về. Lần này Tỉnh ủy suy nghĩ đến tình hình Thành phố Phượng Hải nên sáng nay đã triệu tập Hội nghị thường vụ tiến hành nghiên cứu việc điều chỉnh nhân sự Phượng Hải. Trưởng ban Giang đến để tuyên bố quyết định của Tỉnh ủy. Bây giờ chúng ta nhiệt liệt chào mừng Trưởng ban Giang tuyên bố quyết định của Tỉnh ủy.
Thì ra là như vậy. Vương Trạch Vinh cảm thấy lần điều chỉnh này rất nhanh, có lẽ đọc xong mới nói chuyện.
Giang Doanh Hà nhìn lướt qua mọi người rồi đọc quyết định:
- Dựa trên tình hình thực tế của Thành phố Phượng Hải, Thường vụ tỉnh ủy sau khi nghiên cứu đã quyết định tiến hành điều chỉnh bộ máy Phượng Hải, làm phong phú thêm lực lượng. Tôi bây giờ sẽ đọc quyết định.
Nghe thấy sẽ đọc, Vương Trạch Vinh có thể cảm nhận được Triệu Hải Đào rất khẩn trương. Trong tờ giấy của Giang Doanh Hà nhất định có liên quan đến Triệu Hải Đào, hắn không khẩn trương mới lạ.
- Thông qua quyết định của tổ chức, quyết định bổ nhiệm đồng chí Hứa Hàng Minh làm Thường vụ thị ủy, Phó thị trưởng Phượng Hải.
Khi Giang Doanh Hà đọc đến đây, người đàn ông trung niên kia liền mỉm cười đứng dậy.
Vương Trạch Vinh nghe thấy tên này liền nghĩ ra. Người này rất nổi tiếng, là phó hiệu trưởng Đại học nông nghiệp tỉnh, là một chuyên gia nông nghiệp. Điều người này đến Phượng Hải làm Phó thị trưởng thì nhất định là Tỉnh ủy muốn tăng mạnh công tác nông nghiệp của Phượng Hải.
Vương Trạch Vinh nghĩ như vậy, người khác càng nghĩ nhiều hơn. Vương Trạch Vinh phụ trách công tác nông nghiệp, hắn là chuyên gia trong lĩnh vực đất đai. Mà Hứa Hàng Minh lại khác, đó chính là chuyên gia thực thụ trong lĩnh vực nông nghiệp, có hai chuyên gia nông nghiệp ở Phượng Hải thì sau đây sẽ như thế nào?
Vương Trạch Vinh cũng không suy nghĩ nhiều. Hắn tin rằng Uông Nhật Thần không thể gây thiệt cho mình.
Giang Doanh Hà lúc này giới thiệu qua tình hình về Hứa Hàng Minh.
Giang Doanh Hà nói tiếp:
- Do Thị ủy Phượng Hải còn thiếu Chánh văn phòng, thông quan Tỉnh ủy nghiên cứu quyết định Chánh văn phòng Thị ủy, Thường vụ thị ủy do đồng chí Triệu Hải Đào đảm nhiệm.
Tin này quá chấn động, mọi người người trong phòng hội nghị không ngừng ho khan.
Triệu Hải Đào cũng khiếp sợ, hắn thấy mình như đang nằm mơ.
Lúc này ánh mắt mọi người trong phòng hội nghị đều thay đổi khi nhìn Triệu Hải Đào. Triệu Hải Đào không biết đi con đường nào mà hóa giải nguy cơ lại còn lên chức.
Giang Doanh Hà nói tiếp:
- Thông qua Tỉnh ủy nghiên cứu, Chánh văn phòng Ủy ban Phượng Hải không tiến vào Thị ủy nữa. Chánh văn phòng Ủy ban mới do Thành phố Phượng Hải đề cử, Tỉnh ủy sẽ phê chuẩn.
Qua đợt điều chỉnh nhân sự này, mọi người có rất nhiều vấn đề cần suy nghĩ.
Triệu Hải Đào cũng không biết biểu hiện của mình trong hội nghị là như thế nào? Hắn cảm thấy mình như trên mây vậy.
Vương Trạch Vinh cũng đang suy nghĩ rất nhiều vấn đề. Có một Phó thị trưởng đến phụ trách lĩnh vực nông nghiệp, điều này nói rõ Tỉnh ủy coi trọng công tác nông nghiệp của Phượng Hải. Nhưng mình phụ trách lĩnh vực này, lại cho một người nữa đến thì mình sẽ như thế nào?
Vương Trạch Vinh trong lúc nhất thời không hiểu Uông Nhật Thần đang nghĩ gì.
Không thể nghĩ ra nhưng Vương Trạch Vinh lại không biết hỏi ai. Đột nhiên Vương Trạch Vinh nghĩ đến Trương Tất Tường nên gọi điện cho y.
Lúc này Trương Tất Tường đang ở văn phòng xem văn bản. Thấy Vương Trạch Vinh gọi tới, Trương Tất Tường vui vẻ nói:
- Trạch Vinh, sao hôm nay lại gọi điện cho chú.
Nghe Trương Tất Tường hỏi như vậy, Vương Trạch Vinh có chút xấu hổ mà nói:
- Trương thúc, cháu nghĩ chú bận nên không tiện làm phiền chú.
Trương Tất Tường cười nói:
- Không có việc gì thì thường xuyên gọi điện cho chú, gặp vấn đề cũng có thể nói với chú. Mà Hàm Yên sắp sinh rồi chứ?
- Trương thúc, thời gian tới cháu sẽ cùng Hàm Yên đến thăm cô chú. Thay cháu chào cô.
- Nói đi, gặp vấn đề khó khăn gì thế?
Trương Tất Tường hỏi. Y biết bây giờ đang là giờ đi làm, Vương Trạch Vinh không thể vô duyên vô cớ gọi cho mình.
Vương Trạch Vinh nói:
- Phó thị trưởng Vương, cháu đúng là gặp một vấn đề không nghĩ ra nên muốn hỏi chú.
Trương Tất Tường cẩn thận lắng nghe Vương Trạch Vinh nói xong rồi suy nghĩ. Một lúc sau y nói:
- Trạch Vinh việc này cháu không nên suy nghĩ quá nhiều. Tỉnh ủy làm như vậy nhất định là có mục đích. Gần đây Trung ương rất coi trọng phát triển nông thôn, đã thành lập các tổ kiểm tra đi các nơi. Lãnh đạo trung ương cũng đến một vài tỉnh kiểm tra, nông thôn được các tỉnh xếp vào một hạng mục quan trọng. Đây là một cơ hội với mọi người, cũng là cơ hội của cháu. Tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn điều chỉnh như vậy, chú cho rằng cơ hội của cháu dần trở nên rõ ràng. Cháu bây giờ đang phụ trách công tác Luân chuyển đất đai, trong thời gian tới cháu chỉ cần làm tốt công tác này thì nhất định sẽ tiến thêm bước nữa.
Trương Tất Tường đương nhiên không thể nhìn ra ý của Uông Nhật Thần, nhưng y cũng coi trọng công tác nông thôn nên yêu cầu Vương Trạch Vinh không nên nghĩ nhiều mà vùi đầu vào công việc.
Vương Trạch Vinh tin Trương Tất Tường, nghe xong Trương Tất Tường nói hắn mới yên tâm.
Vương Trạch Vinh ngồi suy nghĩ một lúc thì gõ cửa đi vào.
Triệu Hải Đào lúc này đã bình tĩnh lại, trên mặt đầy vẻ hưng phấn.
Triệu Hải Đào cảm kích nói với Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, cảm ơn nhiều.
Sau khi tỉnh táo hắn đương nhiên biết bí ẩn trong đó, đây là do Bí thư Uông giúp mình. Bí thư Uông sao lại giúp mình? Đây là vì nể mặt Vương Trạch Vinh, lần này coi như mình đã tiến thêm một bước. Đừng nhìn đều là Chánh văn phòng chỉ là khác giữa Ủy ban và Thị ủy mà thôi, nhưng mình có thể làm Chánh văn phòng Thị ủy tức là tiến bộ rất nhiều. Hơn nữa Tỉnh ủy đã quyết định Chánh văn phòng Ủy ban không vào thường vụ nữa, nếu mình vẫn con trên vị trí thì lui không phải một hai bước.
Vương Trạch Vinh mời Triệu Hải Đào ngồi xuống rồi nói:
- Tôi cũng chỉ trong phạm vi của mình nói giúp anh mấy câu, quan trọng là do năng lực của anh mạnh.
Triệu Hải Đào nói:
- Trạch Vinh, anh không cần nói, mọi việc tôi đều hiểu mà.
Vương Trạch Vinh vội vàng nói:
- Chánh văn phòng Triệu sao nói như vậy, chúng ta chỉ giúp nhau mà thôi.
Triệu Hải Đào sau việc này cũng nhìn ra thực lực của Vương Trạch Vinh, hắn lại không có chỗ dựa nên dựa vào Vương Trạch Vinh cũng rất được.
Hai người nói chuyện khá hợp nhau, dần dần bọn họ đã thành đồng minh.
Đối với tình huống này, Vương Trạch Vinh đương nhiên vui vẻ. Triệu Hải Đào có thể dựa vào mình, như vậy tiếng nói của hắn trong Thị ủy cũng sẽ tăng lên.
Vương Trạch Vinh cũng hiểu suy nghĩ của Uông Nhật Thần một chút. Điều này nói rõ Uông Nhật Thần đang giúp đỡ mình. Có suy nghĩ này thì Vương Trạch Vinh biết vị trí của mình có thể sẽ không thay đổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...