Quan Khí​

Sau khi Tiền Lâm Đào và Lô Cát Xuân từ tỉnh về, bọn họ liền tìm Vương Trạch Vinh.

Sau khi nghe biến hoá trên Trung ương, Vương Trạch Vinh thầm quan sát tình hình trong thành phố. Nghe thấy Tiền Lâm Đào và Lô Cát Xuân gọi, Vương Trạch Vinh liền đến ngay chỗ Tiền Lâm Đào.

Trong văn phòng không có ai, Bí thư thị ủy và Thị trưởng Phượng Hải đang ngồi đó như nói chuyện gì đấy. Từ bề ngoài thì hai người có vẻ rất đoàn kết.

- Đồng chí Trạch Vinh, tôi và Thị trưởng Lô vừa từ trên tỉnh về. Bí thư Uông và Chủ tịch Hồng đều yêu cầu, tôi tìm cậu là có vấn đề cần nói.

Tiền Lâm Đào nghiêm túc nói với Vương Trạch Vinh.

Lô Cát Xuân nói:

- Trung ương đang rất quan tâm phát triển kinh tế nông thôn. Công tác Luân chuyển đất đai vẫn luôn trì trệ ở tỉnh Giang Sơn, Tỉnh ủy hạ quyết tâm tăng cường công tác này.

Lô Cát Xuân còn có lời chưa nói đó là chủ tịch tỉnh yêu cầu công tác Luân chuyển đất đai của Phượng Hải phải đi trước, áp lực về công tác này đúng là rất lớn.

Điều này Vương Trạch Vinh biết. Hắn nhìn hai người nhưng không nói gì thêm. Trung ương cũng coi trọng công tác này, Thành phố Phượng Hải không có lý nào không coi trọng. Quan trọng là xem hai người này quyết tâm như thế nào.

Tiền Lâm Đào vẫn đang nhìn Vương Trạch Vinh, thấy Vương Trạch Vinh không có vẻ mặt gì thì biết đối phương đã hiểu tình hình.

- Trạch Vinh, cậu nói xem tiếp theo định triển khai công tác Luân chuyển đất đai như thế nào?

Tiền Lâm Đào nói.

Vương Trạch Vinh nhìn hai người liền biết bọn họ quyết định ít nhiều nghe suy nghĩ của mình.

Đương nhiên việc này không thể làm khó Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh không cần chuẩn bị đã có thể trực tiếp nói:


- Phượng Hải là một thành phố công nghiệp, nông nghiệp vẫn luôn trì trệ. Muốn phát triển nông nghiệp theo tình hình hiện nay thì tôi thấy nên đi đường tắt. Thông qua Luân chuyển đất đai để tập trung đất của nông dân lại, làm cho một vài có năng lực canh tác, làm như vậy phát triển nhanh hơn là làm cá nhân nhiều.

Lô Cát Xuân nói:

- Trạch Vinh, công tác này do cậu phụ trách, cậu phải chú tâm nhiều.

Đây vốn là công tác mà Vương Trạch Vinh phụ trách, hắn cảm thấy lời này dù nói hay không thì mình cũng phải làm nên gật đầu không nói gì. Nghĩ đến công tác của mình gặp ngăn cản, Vương Trạch Vinh nói:

- Hai vị lãnh đạo, tôi có một yêu cầu đó là trong công tác Luân chuyển đất đai thì phải có biện pháp phạt người gây ảnh hưởng đến công việc, đối với chính quyền địa phương không ủng hộ cũng phải truy cứu.

Tiền Lâm Đào biết Vương Trạch Vinh muốn có quyền nên nói:

- Cậu yên tâm, đối với người làm ra thành tích thì thành phố cũng sẽ có khen thưởng.

Sau khi ra khỏi văn phòng Tiền Lâm Đào, Vương Trạch Vinh suy nghĩ một vấn đề. Nếu Chánh văn phòng Luân chuyển đất đai Trung ương đến tỉnh Giang Sơn thì có thể đến Phượng Hải kiểm tra công việc không? Nhất định là có rồi.

Vương Trạch Vinh không về văn phòng mà trực tiếp đến văn phòng Luân chuyển đất đai thành phố.

Văn phòng Luân chuyển đất đai không nằm trong trụ sở ủy ban mà ở bên cạnh. Văn phòng này trước đây được lập ra chỉ nhằm để đối phó các đợt kiểm tra của cấp trên. Ngoại trừ Chánh văn phòng hơn 40 tuổi ra thì còn lại đều là các người phụ nữ rảnh rỗi.

Vương Trạch Vinh biết tình hình nơi này, bởi vì văn phòng này đều là những người có quan hệ trong chính quyền, năng lực không mạnh. Từ trước đến giờ Vương Trạch Vinh vẫn không hài lòng với tình hình văn phòng như vậy. Từ sau khi phụ trách công tác Luân chuyển đất đai, Vương Trạch Vinh cũng không thường xuyên đến đây.

Bây giờ Trung ương coi trọng công tác này, Vương Trạch Vinh không thể không đi gặp nơi này. Nếu như cứ tiếp tục như vậy thì nhất định ảnh hưởng đến triển khai công việc.

Vương Trạch Vinh liền trực tiếp vào văn phòng.

Tình hình văn phòng vẫn như cũ, nhìn mấy cô gái đang nói chuyện với nhau, Vương Trạch Vinh hỏi:


- Chánh văn phòng các cô đâu?

Hắn vào văn phòng nhưng không thấy Chánh văn phòng Lâm Ngọc Lan kia.

- Chánh văn phòng hôm nay có việc nên xin nghỉ.

Phó chủ nhiệm Dương Minh lên tiếng đáp.

- Triệu tập hội nghị.

Vương Trạch Vinh nói.

Đi tới ngồi ở vị trí Chánh văn phòng, Vương Trạch Vinh đưa mắt nhìn thì toàn bộ nhân viên. Trong văn phòng có bảy người, thêm Chánh văn phòng là có tám người, những người này đều ăn mặc rất hợp thời trang.

- Bây giờ Trung ương rất coi trọng công tác Luân chuyển đất đai, công tác này của Thành phố Phượng Hải cũng sẽ phải phát triển nhanh hơn. Các đồng chí là người của văn phòng Luân chuyển đất đai, sau đây phải tiến hành triển khai công tác ở cơ sở. Tôi hôm nay đến đây chính là nhắc nhở mọi người, thời gian công tác không được làm các chuyện riêng, phải đặt tâm trí vào trong công việc. Vừa nãy tôi thấy tình hình không tốt mấy, tự do, tản mạn, làm các việc không liên quan đến công việc, lần sau nếu thấy cảnh này thì tôi phát hiện ai sẽ xử lý người đó.

Vương Trạch Vinh nói rất nghiêm khắc, hai mắt nhìn chằm chằm mọi người trong văn phòng. Điều này làm mọi người cảm thấy áp lực rất lớn.

- Công tác tiếp theo sẽ rất nặng, đến các huyện công tác sẽ nhiều hơn. Nếu như ai không thể đảm đương công việc thì nên sớm nói ra.

Vương Trạch Vinh nói một ít yêu cầu rồi đi ra ngoài.

Vương Trạch Vinh vừa ra ngoài, mấy người phụ nữ liền thở phào nhẹ nhõm.

Một người phụ nữ vội vàng gọi điện cho Chánh văn phòng Lâm Ngọc Lan thông báo chuyện Vương Trạch Vinh nói:


- Lâm tỷ, chị xem chúng ta nên làm như thế nào bây giờ? Nghe ý của Phó thị trưởng Vương thì sau đây chúng ta sẽ không ngừng đi công tác. Mọi người đều có con nhỏ mà, trong lúc nhất thời không thể đi mà chị.

Chồng Lâm Ngọc Lan là Chủ tịch Mặt trận tổ quốc Nguyễn Phong Đồng, cô ả căn bản không coi Vương Trạch Vinh vào đâu nên cười nói:

- Đừng để ý đến, ứng phó qua là được.

Cô không để việc này vào trong lòng.

Văn phòng Luân chuyển đất đai là cơ quan nhàn nhã, cô vốn chỉ là một giáo viên đến đây chỉ là quá độ mà thôi. Lúc đầu làm Chánh văn phòng này cấp bậc chỉ là Trưởng phòng, vì thế Nguyễn Phong Đồng liền hoạt động và đưa cô vào vị trí này.

Lâm Ngọc Lan là vợ của Nguyễn Phong Đồng thì Vương Trạch Vinh sớm nghe Khương Tắc Xương nói. Hôm nay khi thấy cô ta không có trong văn phòng, Nguyễn Phong Đồng có thể nghĩ được cô ta tự do như thế nào?

Nếu muốn khống chế được văn phòng Luân chuyển đất đai thì Lâm Ngọc Lan là nhân vật quan trọng. Nếu không thể khống chế được cô ta thì phải đuổi đi mới được.

Sáng hôm sau Vương Trạch Vinh một lần nữa đi đến văn phòng Luân chuyển đất đai thì Lâm Ngọc Lan đã đi làm.

Lâm Ngọc Lan là một người phụ nữ khá khôn khéo và xinh đẹp.

Vương Trạch Vinh nói với Lâm Ngọc Lan:

- Chị là Chánh văn phòng thì phải nắm bắt công tác. Chị xem tình hình văn phòng xem, mọi người tản mạn như vậy đó.

Lâm Ngọc Lan nói:

- Phó thị trưởng Vương, không phải mọi người đều không làm gì, quan trọng là không có việc để làm.

- Như vậy đi, chị chia mọi người đến các huyện kiểm tra công việc. Đối với ai không phục tùng lệnh của chị thì ghi vào danh sách đưa cho tôi.

- Phó thị trưởng Vương, anh cũng biết người trong văn phòng đều là phụ nữ, sao có thể đi là đi ngay được. Lần trước tôi đến thành phố đề cập để phái một nam đồng chí đến gánh vác nhiệm vụ này, nhưng bây giờ vẫn chưa thấy.


Vương Trạch Vinh không ngờ Lâm Ngọc Lan lại nói như vậy.

- Chị nói cho bọn họ biết đây không phải là nơi dưỡng lão, đây là nơi làm việc. Ai không muốn làm việc thì chúng ta sẽ đổi lại người khác.

- Lão Nguyễn, anh xem Vương Trạch Vinh kia xem, đây là muốn ép mọi người đi công tác.

Lâm Ngọc Lan về đến nhà liền nói với chồng là Nguyễn Phong Đồng.

Nghe Lâm Ngọc Lan nói, Nguyễn Phong Đồng cười nói:

- Ở trong nhà nước đi công tác là bình thường. Em gần đây nên chú ý một chút, trên tỉnh bắt đầu coi trọng công tác Luân chuyển đất đai, đây là cơ hội đối với em. Vương Trạch Vinh cũng không phải kẻ bình thường đâu, cẩn thận bị hắn lấy em để lập uy đó?

- Anh nói là có ý gì, anh nói là Vương Trạch Vinh dám động em?

Lâm Ngọc Lan có chút giật mình mà nói.

- Ha ha, em không thấy là tại sao Vương Trạch Vinh đến các huyện thành lập văn phòng mà không gọi em ư?

- Em cũng thấy khó hiểu. Trước đây hắn căn bản không đến văn phòng em, hôm nay sao đột nhiên lại đến để chỉnh đốn kỷ luật.

Nguyễn Phong Đồng nói:

- Trong thời gian này Vương Trạch Vinh đề bạt không ít Chánh văn phòng Luân chuyển đất đai các huyện, việc này bề ngoài thì để đẩy mạnh việc triển khai công tác Luân chuyển đất đai. Bây giờ có lẽ Vương Trạch Vinh biết Trung ương muốn tăng cường phát triển nông thôn nên hắn muốn mau chóng nắm quyền lực ở văn phòng của em.

Nghe chồng nói như vậy, Lâm Ngọc Lan nói:

- Em vất vả như vậy hắn muốn nhận lấy cũng không dễ gì.

Nguyễn Phong Đồng nói:

- Việc này em không nên coi thường. Bây giờ Vương Trạch Vinh bắt đầu có được tiếng nói nhất định trong Thị ủy đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui