Quan Khí​

Khi Phượng Hải điều chỉnh nhân sự, Bí thư thị ủy mới là Tiền Lâm Đào. Tiền Lâm Đào đến là một đả kích lớn đối với đối với Lô Cát Xuân. Lô Cát Xuân vốn nghĩ sau khi Âu Dương Hải Ba rời đi thì chức Bí thư thị ủy sẽ là của mình. Nhưng y tuyệt đối không ngờ Tỉnh ủy lại điều Tiền Lâm Đào đến. Bởi vì không hài lòng nên Lô Cát Xuân bắt đầu muốn đấu với Tiền Lâm Đào.

Tiền Lâm Đào là người thông minh. Là một người mới nên dù là Bí thư thị ủy thì y cũng cần dùng người. Có lẽ trước khi đến Phượng Hải Tiền Lâm Đào đã tìm hiểu tình hình, nên ngày hôm sau Tiền Lâm Đào liền tìm tới Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh đã là cấp giám đốc sở. Vương Trạch Vinh 31 tuổi đã đạt mức này thì vô cùng hưng phấn. Bây giờ tình hình Phượng Hải có chút kỳ quái, Vương Trạch Vinh cũng không muốn bị quấn vào cuộc đấu giữa Tiền Lâm Đào và Lô Cát Xuân.

Thấy Tiền Lâm Đào muốn mời mình đến, Vương Trạch Vinh nghĩ phải quan sát trước rồi nói.

Vương Trạch Vinh hiểu rõ một điều Tiền Lâm Đào là Thường vụ tỉnh ủy, Bí thư thị ủy nên dù không có cấp dưới nhưng khống chế Phượng Hải chỉ là sớm muộn mà thôi. Lô Cát Xuân bây giờ chỉ là do tâm trạng không được nên chức nên mới vậy, chắc rất nhanh sẽ điều chỉnh lại. Thấy Vương Trạch Vinh đi vào, Tiền Lâm Đào đứng lên chủ động bắt tay Vương Trạch Vinh:

- Trạch Vinh, hôm nay mời cậu đến là muốn trao đổi một chút.

- Bí thư Tiền, tôi cũng đang muốn gặp Bí thư báo cáo công tác.

Thái độ của Vương Trạch Vinh rất đúng mực, bởi vì không rõ lai lịch của Tiền Lâm Đào nên hắn rất cung kính.

Mời Vương Trạch Vinh ngồi xuống, Tiền Lâm Đào cười nói:

- Trước khi đến Bí thư Uông đã dặn tôi phải nghe ý kiến của cậu.

Tiền Lâm Đào là người khôn khéo, đầu tiên nói rõ lai lịch của mình ra. Chỉ có như vậy thì Vương Trạch Vinh mới có thể hiểu được thái độ của y, quả nhiên lời của y đã có tác dụng.

Nghe Tiền Lâm Đào nói như vậy, Vương Trạch Vinh đoán Tiền Lâm Đào là tay chân thân tín của Uông Nhật Thần.

Nghĩ đến đối phương là thân tín của Bí thư Uông, Vương Trạch Vinh thầm thở dài một tiếng. Hắn đúng là sợ người đến là của Lãnh đạo tỉnh ủy nào khác, như vậy mình sẽ khó triển khai công tác.

Nếu Tiền Lâm Đào là người Uông hệ, vậy hoàn toàn có thể liên minh với mình. Làm cho Vương Trạch Vinh có chút kỳ quái là không thấy Bí thư Uông nhắc đến việc này với mình.

Thấy Vương Trạch Vinh đã hiểu ý mình, Tiền Lâm Đào vui vẻ. Có Vương Trạch Vinh là người ủng hộ, như vậy mình triển khai công tác cũng dễ dàng hơn.

- Xin Bí thư Tiền yên tâm, tôi sẽ đoàn kết xung quanh Thị ủy mà triển khai công tác.

Vương Trạch Vinh liền tỏ thái độ.


- Ha ha, có Trạch Vinh ủng hộ, tôi không còn là người bị che tai che mắt mắt nữa.

Tiền Lâm Đào vô cùng cao hứng mà nói.

- Trạch Vinh, Bí thư Uông rất coi trọng việc xây dựng khu giải trí Thành phố Phượng Hải, bây giờ không biết công tác này triển khai đến đâu rồi?

- Từ sau khi chuyện đánh người được dẹp yên, chúng tôi đã phái rất nhiều người tuyên truyền. Các hộ nông dân cũng ủng hộ phương án của Chu Phàm, công tác thu hồi đất đã hoàn thành. Ngoài ra đám người Ngô Uy Hoa cũng tỏ vẻ sẽ lập tức đưa tài chính tới, đến lúc đó sẽ có nghi thức khởi công muốn mời Bí thư Tiền tham gia.

Tiền Lâm Đào rất hài lòng khi nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy. Mình vừa đến, Vương Trạch Vinh đã tỏ vẻ muốn mình tham gia lễ khởi công, việc này chính là muốn mình xuất hiện.

- Trạch Vinh đúng là chuyên gia trong lĩnh vực này, nhanh như vậy đã làm xong. Đến lúc đó tôi nhất định sẽ tham gia.

Tiền Lâm Đào nói.

Vương Trạch Vinh biết tình huống của mình. Bây giờ mình trong lúc nhất thời sẽ không thể lên chức, khu giải trí để cho Tiền Lâm Đào biểu hiện một chút, điều này có lợi cho cả hai bên.

- Trạch Vinh, cậu cho rằng ai làm Chánh văn phòng Thị ủy thì thích hợp?

Tiền Lâm Đào nói chuyện một chút rồi đột nhiên hỏi.

Vương Trạch Vinh không ngờ Tiền Lâm Đào lại hỏi cái này. Hắn ngẩn ra rồi nói:

- Bí thư Tiền, đây không phải chuyện tôi nên suy nghĩ, tin rằng cấp trên sẽ có bố trí.

Tiền Lâm Đào nhìn Vương Trạch Vinh, uống một ngụm nước rồi nói:

- Cốc Mẫn Khởi sau khi điều đến Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân công tác, Tỉnh ủy có hai ý kiến. Một là do Tỉnh ủy phái nhân viên, một là Thị ủy Phượng Hải đề cử. Ý của Bí thư Uông là để Thị ủy Phượng Hải đề cử, như vậy có lợi cho sự triển khai công tác của Phượng Hải. Cậu cũng biết tôi mới đến Phượng Hải nên không quen thuộc tình hình, vì thế muốn trưng cầu ý kiến của cậu một chút.

Tiền Lâm Đào tuy mới đến nhưng Vương Trạch Vinh cũng đâu khác gì. Từ trước đến giờ hắn vẫn vùi đầu vào công việc nên không quá rõ tình hình Phượng Hải. Bây giờ nghe Tiền Lâm Đào hỏi như vậy, Vương Trạch Vinh cuối cùng quyết định không nên xen vào.

- Bí thư Tiền, không giấu gì Bí thư tôi cũng giống anh, cũng mới đến Phượng Hải, không hiểu quá rõ tình hình Phượng Hải. Tôi thấy việc này do Bí thư tự suy nghĩ thì tốt hơn.

Vương Trạch Vinh nói ra như vậy, Tiền Lâm Đào liền thầm thở dài một tiếng. Làm một Bí thư thị ủy, y đương nhiên hy vọng Chánh văn phòng Thị ủy là người của mình. Trước khi đến thấy Uông Nhật Thần rất coi trọng Vương Trạch Vinh, hơn nữa quan hệ của Tiền Lâm Đào trên tỉnh khá mạnh nên ít nhiều nghe được chuyện giữa Uông Phỉ và Vương Trạch Vinh. Vì thế y mới nói như vậy, chẳng qua là muốn xem Vương Trạch Vinh có muốn chiếm quyền không? Nếu Vương Trạch Vinh muốn đề cử một người, y nhất định không thể để người đó lên làm Chánh văn phòng. Một người được Bí thư Uông ủng hộ lại chuyên quyền thì cuộc sống của y sẽ không dễ dàng gì.


Bây giờ nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, y cười nói:

- Cũng đúng, chúng ta đều từ ngoài đến.

Sau đó Tiền Lâm Đào không nói chuyện này nữa mà tiến hành trao đổi các việc khác.

Vương Trạch Vinh vừa nói chuyện vừa suy nghĩ. Sau khi nghĩ xong hắn ít nhiều hiểu được ý đồ của Tiền Lâm Đào, trong lòng cũng giật mình nếu hắn đưa ra ai làm Chánh văn phòng Thị ủy thì đúng là ngay rồi.

Hai người nói chuyện một lúc nữa, tổng thể mà nói coi như thành công, ít nhất có thể tạo thành đồng minh.

Sau khi ra khỏi văn phòng Tiền Lâm Đào, Vương Trạch Vinh gọi điện hẹn đám Ngô Uy Hoa ăn cơm.

Đám người Ngô Uy Hoa sau khi nhận được điện của Vương Trạch Vinh liền lập tức đến địa điểm.

Lần này có thêm hai thanh niên lạ mặt.

Thấy Vương Trạch Vinh khó hiểu, Ngô Uy Hoa giới thiệu:

- Vương ca, lại đây tôi giới thiệu hai ông bạn.

Ngô Uy Hoa chỉ vào tên béo rồi nói:

- Vương ca, thằng này tên là Trịnh Tuệ Kiệt, bố nó là Chính ủy cấp Trung tướng.

Vương Trạch Vinh vội vàng bắt tay thanh niên này mà nói:

- Hoan nghênh Trịnh thiếu gia đến.

Trịnh Tuệ Kiệt sớm biết Vương Trạch Vinh nên cười nói:

- Sớm nghe nói Thái cực quyền của Vương ca rất lợi hại, hôm nào cho tôi mở rộng tầm mắt chứ?


- Luyện cho có thôi mà. Trong quân đội mới nhiều người.

Ngô Uy Hoa chỉ vào một thanh niên cao to mà nói:

- Diệp Ba, bố nó là Tổng cục trưởng Tổng cục Quản lý thương mại Trung ương.

Diệp Ba nghe Ngô Uy Hoa giới thiệu liền chủ động bắt tay Vương Trạch Vinh:

- Ngô ca gọi anh là Vương ca, tôi cũng gọi anh như vậy.

Sau khi mọi người ngồi xuống, Ngô Uy Hoa nói:

- Vương ca, hai tên này cũng muốn tham gia khu giải trí.

Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

- Việc này tự các cậu quyết định là được, tôi chỉ là người phụ trách liên lạc đất cho các cậu. Bây giờ đã thu hồi đất xong, nếu tài chính các cậu đã có thì bắt đầu vào xây dựng đi.

Tiền Thanh Chí cười nói:

- Thực ra làm hạng mục này cũng chỉ là chơi thôi mà. Mỗi người bỏ chút tiền là xong.

Vương Tú Toàn nói:

- Vương ca, anh có muốn tham gia không?

Vương Trạch Vinh nói:

- Như vậy không tốt đâu, tôi khác các cậu mà.

Trịnh Tuệ Kiệt nói:

- Có gì không được, anh dù tham gia thì ai có thể làm gì được anh?

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Thôi không cần, các cậu tự làm đi. Bao giờ tôi không có cơm ăn thì tìm đến các cậu, các cậu hỗ trợ là được.

Hầu Dã nói:


- Cũng không nên miễn cưỡng Vương ca. Vương ca cũng giống ông anh Hầu Lượng của tôi vậy, sau khi vào quan trường liền phải chú ý phát ngôn của mình. Nói chung không được thoải mái như chúng ta.

Mã Hạo Dân nói:

- Cũng may chúng ta không ở quan trường nếu không thảm rồi.

Trịnh Tuệ Kiệt cười nói:

- Tôi bây giờ không phải rất thoải mái sao? Làm quan làm gì, tôi bây giờ muốn gái nào mà chẳng được.

Ngô Uy Hoa cười nói:

- Thằng ranh này ỷ vào bố là Chính ủy nên gây họa cho bao cô gái. Chú nghĩ xem nếu không có quan to chống lưng thì chú có được cuộc sống đẹp như vậy sao?

Trịnh Tuệ Kiệt gật đầu nói:

- Nói cũng đúng.

Hầu Dã nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Mấy thằng em bây giờ coi như đã đứng chung thuyền với ông anh, sau này phát triển không được quên mọi người đó.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Các cậu bây giờ có ai mà không có chỗ dựa mạnh, tôi sao có thể giúp được gì.

Ngô Uy Hoa cười nói:

- Cái này khó mà nói.

Vương Trạch Vinh không nói chuyện này nữa mà đổi đề tài:

- Các cậu nên quyết định thời gian khởi công, đến lúc đó sẽ có Lãnh đạo tỉnh ủy đến đó.

Ngô Uy Hoa nói:

- Như vậy để bọn này xem sao đã.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui