Trong văn phòng Âu Dương Hải Ba, bí thư đảng ủy cục Công an Thu Phẩm Chu báo cáo rõ câu chuyện. Thông qua điều tra, Thu Phẩm Chu cảm thấy vấn đề rất phức tạp. Nếu như người bình thường bị đánh thì còn dễ xử lý. Nhưng lần này Phú Dũng lại đánh con trai Phó bộ trưởng Bộ Công an, nếu đưa lên tận cấp trên thì đúng là có động đất quan trường.
Nghe xong báo cáo, Âu Dương Hải Ba nói:
- Việc này phải nghiêm khắc xử lý mới được. Cơ quan công an chúng ta không ngờ lại là như vậy, nhân viên cảnh sát giúp người xã hội đánh ngay tại đồn công an, điều này nói rõ mọt vấn đề đó là cục Công an chúng ta đã đồng lõa với thế lực xã hội đen.
Là Bí thư thị ủy, tình hình an ninh trật tự xuất hiện chuyện này, Âu Dương Hải Ba rất giật mình.
Âu Dương Hải Ba nói rất nặng, Thu Phẩm Chu lại nghĩ đến một chuyện khác. Từ tình hình hắn hiểu thì đám thanh niên đến từ Bắc Kinh kia đều ở gia tộc lớn. Hắn hiểu rõ hậu quả của việc này. Làm người ta khó giải quyết nhất là Phú Dũng đánh người trong đồn công an, điều này làm người ta xem hệ thống công an Phượng Hải như thế nào? Nếu thật sự làm lớn chuyện thì hắn là bí thư đảng ủy cục Công an cũng không thoát liên lụy.
- Bí thư, chúng tôi có một suy nghĩ là cách chức đồn trưởng kia, người tham dự bị kỷ luật, Phú Dũng kia thì để cậu ta trả tiền viện phí.
Âu Dương Hải Ba nghe cách xử lý như vậy liền khẽ lắc đầu. Cách xử lý như vậy thì sao có thể khiến đám người kia hài lòng, nhưng vẫn nói:
- Lão Thu, anh đi hỏi ý kiến những người kia một chút xem sao.
Chuyện xảy ra được truyền khắp Phượng Hải rất nhanh. Con trai Bí thư huyện ủy đánh con lãnh đạo Bắc Kinh, Phú Tuấn Tiên lần này xem ra gặp chuyện rồi.
Phú Tuấn Tiên mặc dù là Thường vụ thị ủy, nhưng huyện Lâm Trì cũng không phải một khối vững chắc. Không ít người cảm thấy thích vị trí của y.
Phú Tuấn Tiên sau khi biết gia thế của đám thanh niên kia liền vô cùng lo lắng. Chỗ dựa của y là Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy Lục Bích Tuyết. Phú Tuấn Tiên không thể làm gì khác hơn là gọi cho Lục Bích Tuyết báo cáo việc này.
Nghe xong Phú Tuấn Tiên nói, Lục Bích Tuyết nói:
- Anh làm như thế nào vậy hả, không ngờ đánh người trong đồn công an, việc này anh bảo tôi nói anh như thế nào? Nếu như lộ ra ngoài thì anh chờ mất chức đi.
Ai nghe được chuyện này mà chẳng khiếp sợ, Lục Bích Tuyết cũng cảm thấy chuyện xảy ra này làm người ta không thể chấp nhận.
- Trưởng ban Lục, chị phải giúp tôi đó.
Phú Tuấn Tiên bị Lục Bích Tuyết phê bình nên càng thêm lo lắng.
Một lát sau Lục Bích Tuyết nói:
- Tiểu Phú, tôi thấy anh nên đi tìm Vương Trạch Vinh nghĩ biện pháp đi.
Lục Bích Tuyết nói xong liền dập máy.
Thấy bố mình không ngừng gọi điện nhờ người, Phú Dũng thấy mình đã gây họa lớn nên cũng rất lo lắng:
- Bố, việc này rất nghiêm trọng sao?
Vợ Phú Tuấn Tiên công tác ở Ủy ban kế hoạch phát triển thành phố nên rất mẫn cảm với chuyện trong chốn quan trường, nghe thấy chuyện này nên chị rất lo lắng mà nói:
- Lão Phú, thật không có biện pháp ư?
- Tôi lần này coi như bị thằng này hại chết rồi. Cô có biết nó đắc tội với ai không? Con trai Ủy viên Quốc vụ viện, con trai Phó bộ trưởng Bộ Công an đó. Nếu xử lý không tốt thì chức Bí thư huyện ủy của tôi cũng không còn. Con bà đánh người ở trong đồn công an đó.
Người vợ nói:
- Bỏ chút tiền đưa bọn họ, trước kia không phải đều như vậy sao?
- Đều do cô nuông nên nó thành ra như vậy. Cô cho rằng người ta thiếu tiền sao. Đánh người trong đồn công an, điều này làm người ta thấy Công an huyện Lâm Trì, thấy Bí thư tôi là như thế nào?
Đây mới là chuyện mà Phú Tuấn Tiên sợ nhất. Bây giờ có đám thanh niên Bắc Kinh đến thì việc nhỏ sẽ thành lớn, làm cả nước biết tình hình an ninh ở huyện Lâm Trì, con trai Bí thư huyện ủy không ngờ lại ngang nhiên đánh người trong đồn công an, Phú Tuấn Tiên không dám nghĩ hậu quả sẽ như thế nào?
Tìm số điện thoại một lúc, Phú Tuấn Tiên rốt cuộc tìm được số của Vương Trạch Vinh. Y bây giờ cũng hiểu Vương Trạch Vinh có quan hệ tốt với đám thanh niên Bắc Kinh kia. Tình huống người khác không biết, Vương Trạch Vinh lại biết, việc này có lẽ Vương Trạch Vinh mới giải quyết được.
Vương Trạch Vinh đang ngồi xem Tv với Lữ Hàm Yên. Chuyện của đám người Ngô Uy Hoa hắn cũng không cần lo lắng. Có Âu Dương Hải Ba quan tâm, không ai dám gây chuyện. Chẳng qua Vương Trạch Vinh vẫn gọi điện hỏi thăm tình hình ở chỗ Ngô Uy Hoa.
Ngô Uy Hoa nói:
- Vương ca, tình hình của anh ở Phượng Hải thì bọn này biết. Anh mới đến Phượng Hải nên không có căn cơ, triển khai công tác gặp rất nhiều khó khăn. Trước khi đến mọi người đã bàn phải giúp anh lập uy. Chuyện này vừa vặn tìm tới cửa, chúng tôi không sao, anh có thể mượn việc này mặc cả với bọn họ. Đến lúc này anh nói một câu, bọn tôi sẽ bỏ qua cho hắn.
Nghe Ngô Uy Hoa nói như vậy, Vương Trạch Vinh mới hiểu đám thiếu gia này là vì mình. Nhân tình này đúng là phải nhận rồi.
Bởi vì hiểu ý đám người Ngô Uy Hoa, Vương Trạch Vinh liền yên tâm.
Chỉ cần những người này không sao là tốt rồi, Vương Trạch Vinh vừa cảm động và cũng yên tâm. Bọn họ muốn chơi như thế nào thì cứ chơi.
Thấy Phú Tuấn Tiên gọi tới, Vương Trạch Vinh thầm tính toán tình hình trong thành phố. Tuy nói mình có Âu Dương Hải Ba ủng hộ, nhưng ở Thị ủy thì đúng là không có bao nhiêu lực lượng. Thông qua việc này mình tạo quan hệ tốt với một số thường vụ cũng tốt.
Vương Trạch Vinh cũng có thể tưởng tượng được xảy ra chuyện này thì người ở Thành phố Phượng Hải cũng có thể nhìn ra một phần quan hệ của hắn.
- Phó thị trưởng Vương, sau khi anh đến Phượng Hải thì tôi vẫn chưa đến nhà chơi. Tôi bây giờ sẽ đến.
Phú Tuấn Tiên cố gắng tỏ vẻ thân thiết.
Hai người đều biết y đối phương, Phú Tuấn Tiên nói:
- Bí thư Phú muốn đến, tôi đương nhiên chào mừng.
Không lâu sau Phú Tuấn Tiên đã đến nhà Vương Trạch Vinh.
Phú Tuấn Tiên bây giờ rất lo lắng, thời gian chính là chức vụ, chẳng may không kịp xử lý và để người trên Bắc Kinh biết thì mình xong rồi. Thấy Phú Tuấn Tiên đến nhanh như vậy, Vương Trạch Vinh không khỏi thầm khen vì Phú Tuấn Tiên có thể nhanh đến tìm mình như vậy.
Sau khi Phú Tuấn Tiên vào nhà, Lữ Hàm Yên liền rót trà cho y.
Phú Tuấn Tiên nói:
- Tôi sớm nghe phu nhân của Phó thị trưởng Vương rất đẹp, hôm nay gặp đúng là lời đồn không sai.
Lữ Hàm Yên cười nói:
- Bí thư quá khen, hai người nói chuyện.
Sau khi cô đến Phượng Hải liền vào Ủy ban kế hoạch phát triển công tác, công việc cũng không nhiều. Thực ra cô rất hài lòng với cuộc sống được ở bên Vương Trạch Vinh mỗi ngày.
Nói chuyện vài câu, Phú Tuấn Tiên nói:
- Phó thị trưởng Vương, không giấu anh, hôm nay tôi đến là nhờ anh giúp.
Vương Trạch Vinh nói:
- Không biết Bí thư Phú có chuyện gì?
Thấy Vương Trạch Vinh còn giả vờ, Phú Tuấn Tiên nói:
- Phó thị trưởng Vương, anh cũng biết thằng con tôi đã gây họa. Việc này xin Phó thị trưởng Vương nói giúp một chút.
- Bí thư Phú, việc này có ảnh hưởng rất không tốt. Có lẽ anh cũng biết lai lịch mấy thanh niên này rất lớn, tôi cũng không thể ảnh hưởng đến bọn họ.
- Phó thị trưởng Vương, việc này tôi biết nhưng mong anh giúp. XIn Phó thị trưởng Vương yên tâm, dù việc này có thành hay không thì tôi cũng xin ghi nhớ.
Phú Tuấn Tiên biết mình có việc nhờ Vương Trạch Vinh, nhất định phải trả một cái giá.
Vương Trạch Vinh thấy Phú Tuấn Tiên nói như vậy nên nói:
- Phú Dũng đánh là con trai Phó bộ trưởng Bộ Công an, không biết các anh định xử lý như thế nào?
Phú Tuấn Tiên thấy Vương Trạch Vinh có thể giúp nên yên tâm một chút:
- Chỉ cần bọn họ đưa ra yêu cầu hợp lý, tôi lập tức đáp ứng.
Phú Tuấn Tiên nói cũng không phải là nói xuông, chỉ cần giải quyết được việc này thì y không ngại bỏ nhiều tiền.
- Được, tôi nói giúp hộ anh một chút xem sao, có thể thành công hay không thì tôi không thể nói. Anh biết đó, bố của bọn họ có cấp bậc rất cao mà.
Phú Tuấn Tiên thầm quan sát một chút, y phát hiện việc này đối với Vương Trạch Vinh có vẻ không khó. Trong lòng Phú Tuấn Tiên đang thầm nghĩ quan hệ giữa Vương Trạch Vinh và đám thanh niên đó rất tốt. Bây giờ mình không kê đơn thuốc mạnh là không được. Nghĩ đến việc tranh đoạt quyền lực ở mấy lĩnh vực mà Vương Trạch Vinh phụ trách, Phú Tuấn Tiên liền nói:
- Phó thị trưởng Vương, đối với mấy cơ quan mà anh phụ trách, tôi vẫn luôn ủng hộ.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Vậy tôi xin cảm ơn Bí thư Phú.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...