“Rất tốt?” Lưu Quý Ngọc không ngờ Phó thị trưởng Vương lại nói với mình như vậy. Lưu Quý Ngọc không tin Phó thị trưởng Vương nói như vậy mà không có lý do.
Nhìn đám người Trác Ngọc và Hạ Ý Khai đi quanh Vương Trạch Vinh, hắn không tin Phó thị trưởng Vương coi trọng mình.
Lưu Quý Ngọc hiểu rõ tình hình cục Chiêu thương. Từ sau khi đắc tội cấp trên thì y vẫn bị nhét ở vị trí chủ tịch công đoàn đó. So sánh với mấy lãnh đạo khác thì kém hơn. Hạ Ý Khai đối tốt với hắn, nên Lưu Quý Ngọc về cơ bản là người của Hạ Ý Khai. Có thể quan hệ tốt với Cục trưởng tương lai thì Lưu Quý Ngọc đã rất hài lòng. Nhưng chuyện hôm nay làm hắn có suy nghĩ.
Thực ra Lưu Quý Ngọc cũng có suy nghĩ của mình. Có ai không hy vọng mình phát triển.
Hết giờ về nhà, Lưu Quý Ngọc về đến nhà. Tình hình hôm nay rất đặc biệt, một suy nghĩ bị chôn vùi từ lâu, bây giờ đã xuất hiện trong đầu hắn.
- Bố, hôm nay lớp con đổi chỗ. Mọi người đều muốn ngồi hàng trên, kết quả lại điều con đến vị trí đó. Mọi người đều có ý kiến vì con cao.
Con trai Lưu Quý Ngọc năm nay mới học lớp ba. Lưu Quý Ngọc gần 40 nên rất cưng chiều con trai. Vì chuyện của con, lần trước hắn đã tìm đến giáo viên lớp, không ngờ giáo viên thật sự để ở trong lòng.
Nói chuyện với con một chút, vợ Lưu Quý Ngọc đã nấu cơm xong, ba người bắt đầu ăn.
Xem thời sự một lúc, trong đầu Lưu Quý Ngọc vẫn nghĩ đến chuyện hôm nay.
- Bố, cái gì gọi là Trung tiêu?
Thằng con nghe thấy một từ khó hiểu nên nói.
Lưu Quý Ngọc đúng là khó giải thích cho cậu con mới học lớp ba. Lưu Quý Ngọc suy nghĩ một chút rồi nói:
- Trung tiêu có nghĩa chính là giống như vị trí chỗ của lớp con vậy, mọi người đều ngầm cạnh tranh, kết quả con lên ngồi, đó là con đã trúng.
Ồ. Thằng con không hiểu mấy.
Vợ Lưu Quý Ngọc nói:
- Còn không phải bố con đi hoạt động ư, nếu không sao con gặp chuyện tốt như vậy.
Đúng. Lưu Quý Ngọc vỗ bàn, hắn rốt cuộc đã nghĩ ra. Vì thế hắn nói với vợ con:
- Hai người ăn, tôi muốn suy nghĩ một chút.
Vừa nãy lời nói của vợ coi như đã đả thông tư tưởng cho Lưu Quý Ngọc, hắn rốt cuộc hơi hiểu về suy nghĩ của Vương Trạch Vinh.
Đối với Phó thị trưởng Vương Trạch Vinh, Lưu Quý Ngọc có một bạn học cũ làm Trưởng phòng ở Quán Hà nên nói không ít về Vương Trạch Vinh cho hắn nghe.
Ông bọn hắn thường xuyên than thở nếu có thể dựa vào Vương Trạch Vinh thì tốt quá. Vương Trạch Vinh dù ở đâu thì có một tích cách đó là chỉ cần người đi theo mình thì sẽ cố gắng đề bạt.
Bởi vì Lưu Quý Ngọc sớm biết nhiều việc của Vương Trạch Vinh nên hắn sớm muốn dựa vào Phó thị trưởng này.
Sau khi Trần Thuật Tiến mất chức, ai cũng cho rằng Hạ Ý Khai sẽ thế chỗ. Gần đây càng lúc càng có nhiều lãnh đạo phòng ban dựa vào Hạ Ý Khai. Lưu Quý Ngọc là chủ tịch công đoàn nên còn cách vị trí Cục trưởng một khoảng xa. Từ trước đến giờ, Lưu Quý Ngọc vẫn không nghĩ mình có thể thành Cục trưởng cho nên cố gắng tạo quan hệ tốt với Hạ Ý Khai, mục đích chính là cuộc sống sau này của mình tốt lên.
Lưu Quý Ngọc ngồi trong phòng càng nghĩ càng thấy có hy vọng.
Chuyện trong chốn quan trường không ai có thể nói rõ, nó giống vị trí chỗ ngồi trong lớp con mình vậy.
Từ tư cách, từ năng lực, Lưu Quý Ngọc thấy mình không yếu hơn ai. Nếu mình không đắc tội nguyên lãnh đạo thành phố thì mình đã sớm thành Cục trưởng.
- Lão Lưu, anh sao thế?
Vợ Lưu Quý Ngọc thấy chồng hơi lạ nên vội vàng nói.
- Em nói anh có cơ hội thành Cục trưởng không?
Lưu Quý Ngọc hỏi.
- Anh làm Cục trưởng?
Bà vợ nghĩ chồng đang nói đùa với mình. Sau khi đắc tội nguyên lãnh đạo thành phố, Lưu Quý Ngọc càng lúc càng xuống dốc. Cô cũng hy vọng chồng mình sẽ trở lại.
Vợ Lưu Quý Ngọc là Phó Trưởng phòng nhân sự cục Giáo dục, cô lập tức chú ý đến điều Lưu Quý Ngọc hỏi nên nói:
- Có phải có tin tức gì không?
Lưu Quý Ngọc lắc đầu nói:
- Tin tức thì không có, chẳng qua hôm nay có một việc lạ. Phó thị trưởng Vương Trạch Vinh đến cục Chiêu thương, khi ra về bắt tay anh liền nói “Rất tốt”.
- Ồ, Phó thị trưởng Vương nói như vậy sao?
Vợ nói.
- Đúng thế.
Người vợ cười nói:
- Phó thị trưởng Vương chỉ thuận miệng nói mà thôi, vậy mà đã làm anh khẩn trương như vậy rồi.
- Lúc ấy Phó thị trưởng Vương bắt tay rất nhiều người, nhưng không nói với ai như vậy cả.
Nghe chồng nói như vậy, cô liền suy nghĩ một lần về tình hình cục Chiêu thương, mắt cô sáng lên mà nói:
- Sau khi Trần Thuật Tiến ngã thì rất có thể Hạ Ý Khai sẽ lên chức. Chẳng qua em nghe thấy mọi người nói trong Hội nghị thường ủy thì Bí thư Âu Dương yêu cầu do Phó thị trưởng Vương đề cử danh sách. Nói cách khác, ai có thể trở thành Cục trưởng sẽ do Phó thị trưởng Vương quyết định.
- Việc này mọi người đều biết, còn cần em nói sao?
- Hạ Ý Khai phạm vào sai lầm đó là trước khi lên chức thì không nên dựa vào Thị trưởng trước. Hắn tưởng rằng mình dựa vào Thị trưởng là có thể lên chức. Nhưng hắn không biết làm như vậy sẽ chặt đứt đường lên của mình.
Lưu Quý Ngọc vẫn tin vào năng lực phân tích của vợ nên gật đầu nói:
- Em nói có lý. Nhưng chuyện Hạ Ý Khai dựa vào Thị trưởng thì chưa chắc Phó thị trưởng Vương đã biết.
Người vợ trừng mắt nhìn chồng rồi nói:
- Anh nghĩ xem. Vương Trạch Vinh tại sao muốn chỉnh Trần Thuật Tiến, đó là do Trần Thuật Tiến không coi trọng Phó thị trưởng Vương. Trần Thuật Tiến bị chỉnh, Vương Trạch Vinh sẽ có suy nghĩ gì? Phó thị trưởng Vương chẳng lẽ còn có thể đề bạt một người không nghe lời mình làm Cục trưởng sao? Ai sao biết Phó thị trưởng Vương không rõ Hạ Ý Khai dựa vào Thị trưởng. Nếu không rõ thì sẽ không nói lời đó với anh.
Lưu Quý Ngọc cảm thấy vợ phân tích như vậy là rất đúng.
- Ừ, Phó thị trưởng Vương nhất định là muốn để người của mình lên chức. Chẳng qua Phó thị trưởng Vương mới đến Phượng Hải nên trong tay không có ai.
Người vợ chỉ chỉ vào chồng mà nói:
- Anh không phải người đó sao?
Hả.
Lưu Quý Ngọc cảm thấy lời này thật giống suy nghĩ của mình, nên nói với vợ:
- Anh vừa suy nghĩ vấn đề này. Xem ra ai có thể được Phó thị trưởng Vương tin tưởng trước, người đó có thể thành Cục trưởng.
Người vợ hưng phấn nói:
- Lão Lưu, việc này anh phải cẩn thận, có thể lên chức hay không là trong một hai ngày. Phó thị trưởng Vương coi trọng anh nên chỉ điểm cho anh đó.
Lưu Quý Ngọc nói:
- Trong nhiều người như vậy, Phó thị trưởng Vương sao lại coi trọng anh?
Người vợ nói:
- Đây không phải chuyện anh cần suy nghĩ. Anh nên suy nghĩ làm như thế nào để được Phó thị trưởng Vương ủng hộ.
Lưu Quý Ngọc đúng là không thể ngồi nên nên nói với người vợ:
- Mau chuẩn bị quà cho anh, tối nay anh đến nhà Phó thị trưởng Vương.
Người vợ nói:
- Anh lấy chiếc bút lông mình vẫn cất mang biết Phó thị trưởng Vương đi.
Lưu Quý Ngọc có chút không muốn nên nói:
- Thứ đó rất đắt, anh sợ Phó thị trưởng Vương không nhận.
Người vợ có chút buồn bực mà nói:
- Anh đó, không bỏ được cái nhỏ thì sao được cái lớn. Chỉ cần anh thành Cục trưởng thì cái gì cũng đáng. Anh phải sửa lại tính cách của mình, cái cần tặng phải tặng. Em nghe nói ở một vài thành phố thì chức Cục trưởng mất mấy triệu cũng không thể nắm được. Chiếc bút cũ của anh đáng bao tiền?
Lưu Quý Ngọc nói:
- Đây không phải vấn đề tiền. Anh biết Phó thị trưởng Vương không tham tiền. Bạn học ở Quán Hà nói Phó thị trưởng Vương chưa từng nhận quà. Chỉ cần năng lực tốt thì Phó thị trưởng Vương sẽ trọng dụng.
Người vợ chu miệng nói:
- lãnh đạo nào mà không nhận quà, em chưa thấy bao giờ.
Lưu Quý Ngọc nói:
- Yên tâm, việc này anh đã xác minh. Phó thị trưởng Vương đúng là không nhận quà. NGhe nói có một người tặng quà không những không được Phó thị trưởng Vương đề bạt, còn bị phân công khác. Anh không muốn gặp cảnh đó.
- Anh tốt nhất mang đi rồi xem tình hình mà làm.
Người vợ cũng không kiên trì. Cô biết chồng có năng lực, nhưng lại không biết nịnh bợ.
Lưu Quý Ngọc suy nghĩ một chút rồi vẫn không cầm bút lông đi, chỉ mang túi hoa quả đến nhà Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh lúc này đang ngồi nhà xem thời sự thì thấy Lưu Quý Ngọc đi theo Lữ Hàm Yên vào nhà.
- Phó thị trưởng Vương, không biết có làm phiền ngài không. Tôi đến báo cáo công việc với ngài.
Lưu Quý Ngọc không biết nói gì cho tốt.
- Ha ha, Chủ tịch Lưu mau ngồi đi.
Vương Trạch Vinh đứng dậy bắt tay Lưu Quý Ngọc.
Sau khi nói chuyện vài câu, Vương Trạch Vinh hỏi:
- Anh có suy nghĩ gì với công tác của cục Chiêu thương?
Lưu Quý Ngọc vốn muốn đến để được Vương Trạch Vinh coi trọng, vì thế nói hết suy nghĩ mấy năm qua của mình ra.
Vương Trạch Vinh vừa nghe vừa quan sát thì thấy quan khí của Lưu Quý Ngọc về cơ bản nghiêng hẳn về mình.
Nghe xong Lưu Quý Ngọc nói, Vương Trạch Vinh thầm gật đầu. Lưu Quý Ngọc này có năng lực suy nghĩ rất mạnh.
- Chủ tịch Lưu, sau khi về anh làm ra một phương án cải cách công tác cho tôi.
Khi đưa Lưu Quý Ngọc ra cửa, Vương Trạch Vinh nói.
Nghe thấy Vương Trạch Vinh sai mình làm việc này, Lưu Quý Ngọc vô cùng hưng phấn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...