Cẩn thận phân tích dư luận trên mạng, Vương Trạch Vinh phát hiện một vấn đề quan trọng nhất. Rất nhiều người lấy đây làm lý do để công kích hắn. Đây vốn không phải chuyện gì lớn nhưng liên quan đến quan hệ quốc tế, phóng viên nước ngoài càng có hứng thú hơn. Hắn là một quan chức quyết không thể cứ để tiếp tục như vậy.
….
Paris tổ chức một lễ ký kết vô cùng long trọng, ngay cả Thủ tướng Pháp cũng đến tham gia.
Vương Trạch Vinh rất biết ý nên đẩy Lô Cát Xuân lên trước.
Phóng viên nước ngoài vốn định phỏng vấn Vương Trạch Vinh, nhưng Vương Trạch Vinh sau khi tham gia xong nghi thức liền lập tức về chỗ ở khiến các phóng viên căn bản không có cơ hội.
Bởi vì nước Pháp đẩy mạnh tuyên truyền việc hợp tác giữa Paris và Phượng Hải khiến chuyện của Vương Trạch Vinh tạm thời không được chú ý, điều này làm Vương Trạch Vinh thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi việc này xong, Vương Trạch Vinh thấy rất rõ mình bây giờ không có việc gì nữa, cần phải mau chóng rời khỏi Paris.
Chẳng qua Vương Trạch Vinh dù muốn trốn nhưng Ouni vẫn đến tìm hắn.
- Anh yêu, sao mấy hôm nay anh không để ý đến em?
Ouni biết chuyện của mình. CHo dù mình giới thiệu các nhà đầu tư với Vương Trạch Vinh, Vương Trạch Vinh đều rất nghiêm túc, luôn tìm một người phiên dịch tới. Ouni định lao tới ôm nhưng Vương Trạch Vinh vội vàng tránh đi và chỉ bắt tay cô, điều này làm Ouni rất buồn.
Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói:
- Ouni tiểu thư, chữ anh yêu đó về sau mời cô không nên nói ra. Cô cũng biết cách gọi đó rất bất lợi đối với tôi. Trong nước chúng tôi không thích xuất hiện lời nói như vậy.
Đối với người nước ngoài, Vương Trạch Vinh biết chỉ có thể nói trực tiếp thì bọn họ mới hiểu.
- Tại sao?
Ouni khó hiểu hỏi.
- Ouni tiểu thư, người Trung Quốc chúng tôi khác người nước Pháp, lời này đối với các cô thì không có gì đặc biệt, nhưng ở Trung Quốc sẽ khiến nhiều người phán đoán. Tôi là quan chức, trong quan trường không cho phép xuất hiện chuyện này.
Ouni nghe như vậy tuy không hiểu, nhưng vẫn biết làm thế ảnh hưởng xấu đối với Vương Trạch Vinh nên xin lỗi:
- Vương, em thật sự thích anh, có gì muốn nói sẽ nói, không ngờ gây phiền phức cho anh. Sau này trước mặt người khác em nhất định sẽ chú ý, quyết không nói như vậy. Nhưng em hy vọng được làm tình nhân của anh.
Vương Trạch Vinh đau đầu rồi, hắn không biết nói gì nữa.
- Vương, em quyết định học tiếng Trung Quốc, sau này em có thể một mình nói chuyện với anh.
Ouni cũng phát hiện nếu mang theo người phiên dịch sẽ là vấn đề lớn đối với hai người, muốn hôn cũng không thể. Theo cô nghĩ Vương Trạch Vinh nhất định không thích làm như vậy khi có người khác.
- Ouni tiểu thư, tôi rất nhanh sẽ về nước. Sau khi đoàn khảo sát của cô đến Phượng Hải, Phượng Hải nhất định chú ý tiếp đón.
Nghe đến chuyện này, Ouni nói:
- Anh yên tâm, đoàn khảo sát lần này em sẽ cố gắng đưa người có khả năng đầu tư đến Phượng Hải.
Sau đó Khương Tắc Xương và Vương Trạch Vinh rất nhanh được cấp trên bố trí quay về nước.
Sau khi về nước, Vương Trạch Vinh yêu cầu Khương Tắc Xương về Phượng Hải trước, còn hắn lại đến Bắc Kinh.
Khi Vương Trạch Vinh gặp Hạng Nam liền nói ý của mình ra:
- Bố, con định điều Hàm Yên đến pha.
Hạng Nam nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy liền gật đầu hài lòng mà nói:
- Trạch Vinh, bố vốn đang định nói chuyện này với con, xem ra con cũng hiểu. Rất tốt.
- Đám phỏng vấn luôn thích đưa tin đâu đâu. Lần này sau khi đến Paris, Ouni – con gái Thị trưởng Paris nói không biết kiềm chế khiến con có một vài lời đồn không hay. Con đoán sau khi về Phượng Hải thì sẽ có người lại lấy lý do này mà gây chuyện, vì thế con muốn điều Hàm Yên đến gần mình để ngăn cản chuyện này.
Hạng Nam nói:
- Con nghĩ như vậy là rất tốt. Con là Phó thị trưởng trẻ tuổi, vợ không ở bên thì rất dễ khiến bọn họ đoán này đoán kia. Sau khi điều Tiểu Mật đến mặc dù không thể hoàn toàn giải quyết vấn đề, nhưng chỉ cần còn chú ý một chút là được.
Hạng Nam cũng không còn cách nào khác. Mặc dù muốn con gái ở bên mình, nhưng nghĩ đến tình hình của Vương Trạch Vinh, có vợ ở bên thì Lãnh đạo trung ương cũng sẽ có cái nhìn khác.
Hơn nữa vợ chồng sống xa nhau mãi cũng không hay, như vậy rất dễ xảy ra chuyện.
Lữ Hàm Yên vẫn ở bên nghe hai người nói chuyện, nghe thấy Vương Trạch Vinh muốn điều mình đến Phượng Hải nên rất vui vẻ:
- Trạch Vinh một mình ở Phượng Hải, bên cạnh không ai chăm sóc. Con lần này đến Phượng Hải chủ yếu sẽ chăm sóc Trạch Vinh.
Hứa Tố Mai không muốn nên nói:
- Con đó, con đã có thai, chăm sóc cho mình đã là một vấn đề, sao có thể chăm sóc được Trạch Vinh?
Lữ Hàm Yên cười nói:
- Cái này không có vấn đề gì ạ. Bảo mẫu trước đây của Trạch Vinh rất tốt, đến Phượng Hải con sẽ mời chị ấy về, mọi người cùng chăm sóc nhau là được ạ. Con cũng không phải làm gì mà.
Hứa Tố Mai nhíu mày nhưng không nói gì. Chuyện của Vương Trạch Vinh và Long Hương Băng thì trên mạng cũng nhắc đến.
Hạng Nam thấy Hứa Tố Mai nhìn mình nên nói:
- Việc này giao cho Lữ mẫu của con làm. Chị ấy quen với việc này. Bây giờ quan trọng nhất là loại bỏ tất cả tin đồn bất lợi của Vương Trạch Vinh. Con nếu mời thêm một người phụ nữ đến sẽ ảnh hưởng không tốt đối với sự phát triển của tv.
Nghe thấy thế, Vương Trạch Vinh liền hiểu vợ chồng Hạng Nam ít nhiều biết chuyện của mình và Long Hương Băng. Hắn có chút giật mình, xem ra mình phải chú ý ở vấn đề phụ nữ mới được.
Lữ Khánh Phân bây giờ sống ở Bắc Kinh rất vui vẻ, trông như một quý phụ phu nhân vậy. Thấy Lữ Khánh Phân đến, Vương Trạch Vinh đúng là không thể nhận ra bà.
Nghe Lữ Hàm Yên muốn đến Phượng Hải, Lữ Khánh Phân nói:
- Hay là điều mẹ đến, như vậy chăm sóc con cũng tiện.
Bắc Kinh mặc dù thích, nhưng bà vẫn thích cuộc sống trước đây.
Hạng Nam cười nói:
- như vậy thì không tốt mấy, hai mẹ con chị cùng đi thì người ta càng có ý kiến với Trạch Vinh. Tôi thấy chị nên tìm một người thích hợp đưa đến đó. Dù sao Tiểu Mật khi sinh con cũng về Bắc Kinh mà.
Lữ Khánh Phân thấy Hạng Nam nói cũng có lý:
- Việc này giao cho tôi, bây giờ có một nơi chuyên môn cung cấp người trong việc này, tôi đi xem một chút.
Vương Trạch Vinh vốn định bảo Long Hương Băng tiếp tục làm cho mình, nhưng ở tình huống này thì hắn không thể làm như vậy.
Sau khi nói xong việc này, Vương Trạch Vinh liền cùng Lữ Hàm Yên về nhà mình.
Lữ Hàm Yên sau khi đến Bắc Kinh thì cũng không ở cùng Hạng Nam, mà ở cùng Lữ Khánh Phân. Cô sớm quen sống chung với Lữ Khánh Phân rồi.
Đây là một căn nhà riêng, ở Bắc Kinh muốn mua căn nhà như vậy đúng là không rẻ.
Hai người vừa vào phòng ngủ, Vương Trạch Vinh liền ôm lấy Lữ Hàm Yên, áp tai vào bụng nàng.
Thấy Vương Trạch Vinh lắng nghe, Lữ Hàm Yên hạnh phúc nói:
- Con nghịch lắm.
Vương Trạch Vinh đưa tay vỗ nhẹ Lữ Hàm Yên rồi nói:
- Lần này bảo em đến Phượng Hải, em sẽ vất vả đó.
Lữ Hàm Yên ôm Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Anh làm như vậy thì em rất vui, em luôn muốn ở bên cạnh anh.
Hai người nằm trên giường mà nói chuyện. Mặc dù Vương Trạch Vinh muốn nhưng nghĩ Lữ Hàm Yên đang có thai nên hắn chỉ có thể nhịn.
- Trạch Vinh, em vốn muốn để chị Hương Băng đến, nhưng sợ ảnh hưởng đến sự phát triển của anh nên chỉ có thể để lần sau.
Vương Trạch Vinh giả vờ không sao cả mà nói:
- Việc này cứ như vậy đi, cũng không biết người ta có muốn hay không?
Túm lấy … của Vương Trạch Vinh, Lữ Hàm Yên trừng mắt nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Miệng không đúng mồm.
Vương Trạch Vinh biết Lữ Hàm Yên hiểu nhiều chuyện nên không dám nói việc này nữa:
- Vốn mẹ em đến là tốt nhất, nhưng đáng tiếc.
Khẽ vuốt ve ở đó một chút, Lữ Hàm Yên nói:
- Trạch Vinh, em bàn chuyện này với anh. Em có rất nhiều cổ phần của Hạng gia, ý của bố là muốn em sang kinh doanh giúp cô.
Hạng Nam sở dĩ yêu cầu như vậy là vì thấy Lữ Hàm Yên không có khả năng phát triển trong chốn quan trường, nên muốn cô chuyển nghề.
Vương Trạch Vinh không quan tâm đến việc Hạng gia có bao nhiêu tài sản, bây giờ nghe Lữ Hàm Yên nói như vậy, hắn suy nghĩ một chút rồi nói:
- Mẹ em là một người phụ nữ mạnh mẽ, chỉ là không cho bà cơ hội. Bà là người không thích ngồi yên, sau khi đến Bắc Kinh thì đúng là không có việc gì làm. Em định để mẹ đi kinh doanh là đúng. Chẳng qua anh nghĩ chưa nên để bà làm những cuộc làm ăn lớn. Đầu tiên đăng ký cho bà một công ty để luyện rồi nói.
Lữ Hàm Yên nói:
- Trạch Vinh, Tiểu Giang là nhân tài kinh doanh, em định mời cô ấy đến quản lý công ty cho em. Anh thấy sao?
Đề tài này Vương Trạch Vinh không dám tùy tiện trả lời, ai biết Lữ Hàm Yên có phải đang thử mình hay không?
Vương Trạch Vinh nói:
- Anh và cô ấy đã không lâu liên lạc.
Lữ Hàm Yên véo mạnh vào đó của Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Anh còn giả vờ. Hôm qua Tiểu Giang còn nói rằng anh và cô ấy đã chat với nhau khi anh ở Paris.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...