Nhìn ra ngoài văn phòng, Khương Tắc Xương cảm thấy tất cả đều trở nên tốt đẹp. Đã nhiều năm nay, kể từ khi bị đặt vào trong cái phòng làm việc chán ngắt này, đến lúc này lần đầu tiên Khương Tắc Xương mới có cảm giác muốn thét lên một tiếng thật to. Không ai có thể cảm nhận được tâm tình của Khương Tắc Xương lúc này, từ đỉnh núi lao xuống rồi lại bay lên, cả quá trình này có quá nhiều ủy khuất bên trong, từ hôm nay trở đi tất cả sẽ thay đổi, hắn tin sự thay đổi này sẽ rất lớn.
Trước ánh mắt khó hiểu của đám người trong văn phòng, Khương Tắc Xương bước nhanh ra ngoài cửa, hắn căn bản là không thèm để ý đám người này nghĩ như thế nào, từ giờ trở đi mình cùng với những người này đã có khoảng cách.
- Tiểu Lâm, Khương Tắc Xương làm sao vậy?
Hoàng Sơ Sinh khó hiểu hỏi, hôm nay trông Khương Tắc Xương rất đặc biệt.
- Ai biết, trông giống như có chuyện tốt gì đó!
Hoàng Sơ Sinh thở dài:
- Đời lão Khương này xem như xong rồi, đi theo một thị trưởng vốn tưởng có thể phất lên, ai ngờ lại đột nhiên xảy ra chuyện. Một người được thị trưởng tiền nhiệm dùng qua thì ai sẽ dùng lại hắn chứ!
Tuy rằng cảm thán nhưng trong giọng nói cũng không có sự đồng cảm mà nghiêng về phía trào phúng.
- Lão Hoàng, vừa rồi hắn được Chánh văn phòng Triệu gọi tới. Có thể là vị mới tới kia hay không?
Lâm Quốc Khánh hỏi, đối với bất cứ chuyện gì thì người trong cơ quan đều phỏng đoán.
- Ha ha, sao có thể được, có dùng thì là tôi và cậu chứ không dùng hắn, Tiểu Lâm, lần này không biết là cơ hội của ai?
Khi nói tới việc này thì cả hai đều động tâm. Ai cũng muốn trở thành thư ký của Vương Trạch Vinh, đừng thấy Vương Trạch Vinh chỉ là một phó thị trưởng, ai biết khi nào hắn tiến bộ chứ.
Lúc này Khương Tắc Xương đang nhanh chóng quay về nhà, một tin tức tốt như vậy thì hắn muốn chia sẻ với người vợ yêu của mình.
Vợ của Khương Tắc Xương tên là Hứa Hồng, dáng vẻ rất là hấp dẫn, vốn là một hộ sĩ, bởi vì lúc trước Khương Tắc Xương là thư ký của thị trưởng nên Hứa Hồng nhanh chóng kết hôn với Khương Tắc Xương rồi sau đó được điều tới văn phòng cục vệ sinh.
Khương Tắc Xương vừa đi vừa nghĩ, năm vừa rồi vợ đã có thái độ khác với mình, cho rằng đã gả cho một người đàn ông không có tiền đồ nên khi ở nhà nhiều lúc cứ hay oán hận. Hôm nay tin tức này chắc là sẽ mang đến cho nàng sự ngạc nhiên và vui mừng. Nghĩ đến mấy năm này Hứa Hồng đã cùng mình chịu không ít tủi thân nên Khương Tắc Xương thấy có phần day dứt.
Trước tiên trở về tắm rửa rồi làm một bữa cơm ngon cho hai người ăn sau đó hai vợ chồng cùng hoạt động một chút.
Nghĩ đến cơ thể của vợ mình trong lòng Khương Tắc Xương lại càng thêm vội vàng, sau khi ra ngoài cổng liền vội vàng bắt taxi về nhà.
Từ sau khi Khương Tắc Xương bị bỏ không thì hâu như không có người hỏi đến tình hình của hắn cộng thêm sự chiếu cố âm thầm của Triệu Hải Đào nên hắn giống như là một người tự do. Cho dù giữa đường gặp nhau cũng không có người hỏi thăm.
Xe nhanh chóng dừng lại trước tiểu khu dành cho nhân viên công vụ mà Khương Tắc Xương đang ở.
Sau khi thanh toán tiền xe, Khương Tắc Xương nghĩ rằng sau khi về nhà phải làm chút đồ ăn ngon, liền sang khu chợ bên cạnh mua hai lạng thịt và một ít rau.
- Ủa!
Khương Tắc Xương phát hiện một chiếc xe của cục vệ sinh đỗ trước cửa nhà mình.
Chiếc xe này thì Khương Tắc Xương rất quen, chính là xe của cục trưởng cục vệ sinh Điền Kiến Bình.
Sao chiếc xe này lại ở đây? Khương Tắc Xương nhìn chiếc xe đầy nghi hoặc nhưng cũng không có nghĩ nhiều.
Lấy chìa khóa mở cửa nhà ra.
Cửa vừa mở, Khương Tắc Xương liền cảm thấy có gì đó bất thường, cầm theo đồ ăn nhìn chung quanh một lần, chỉ thấy cửa phòng ngủ đang mở hé.
Nhìn thấy cảnh này, lại nghĩ tới chiếc xe đỗ ngoài cửa, đột nhiên Khương Tắc Xương có một dự cảm bất ổn.
Bước vài bước tới phòng ngủ.
Khi vừa mới đẩy cửa phòng ngủ ra thì Khương Tắc Xương trợn tròn mắt.
Tình cảnh hiện ra ở trước mắt khiến hắn không thể ngờ được, hai chân người vợ xinh đẹp của mình đang hướng lên trời và kẹp giữa là thân thể của một tên đàn ông đang rên rỉ.
Nhìn lại chủ nhân của thân hình trắng béo kia, chính là cục trưởng cục vệ sinh Điền Kiến Bình.
Lúc này Điền Kiến Bình đang ra sức đâm chọc vào.
Khi cánh cửa bật vào, tiếng động lớn khiến cho Điền Kiến Bình và Hứa Hồng sợ tới mức ngây dại.
- Hôm nay tao giết đôi cẩu nam nữ này!
Gân xanh hằn lên trán Khương Tắc Xương, hắn không thể ngờ được vợ của mình là lên giường cùng với Điền Kiến Bình, hơn nữa lại còn trên giường của mình.
Điền Kiến Bình bị tiếng hét của Khương Tắc Xương dọa tới mức run rẩy, nhất thời không kìm nổi xuất tinh điên cuồng.
Lúc này Khương Tắc Xương giận dữ cực độ, những dồn nép bị áp chế trong lòng trong thời gian dài liền bùng phát, nắm tay không ngừng đấm tới Điền Kiến Bình.
Nhìn thấy một cái ghế nhỏ đặt trước bàn trang điểm, Khương Tắc Xương quơ lấy đập liên tục vào người Điền Kiến Bình.
Sau giây phút sợ hãi, nhìn thấy Khương Tắc Xương đánh cục trưởng của mình mạnh như vậy, Hứa Hồng nghĩ đến việc cục trưởng đã hứa hẹn đề bạt mình làm chủ nhiệm văn phòng nên quýnh lên, một tay đẩy Khương Tắc Xương ra, giục Điền Kiến Bình:
- Anh đi mau.
Rồi chắn người ra phía trước Khương Tắc Xương.
Bị vợ mình xô đẩy lại nghe được Hứa Hồng giục Điền Kiến Bình chạy trốn.
Khương Tắc Xương tức thì ngây người, sức lực đột nhiên như mất hết.
Vợ mình không ngờ lại bảo vệ cho người đàn ông khác!
Lúc này Điền Kiến Bình ôm một đống quần áo chạy thẳng ra ngoài.
Hầm hầm nhìn vợ mình, lại trông thấy dòng chất lỏng đang chảy ra ở phía bên dưới, Khương Tắc Xương hét lên:
- Ông mày đánh chết con đàn bà không biết xấu hổ.
Một cái tát giáng thẳng vào mặt Hứa Hồng.
Sau cái tát đanh chát, Hứa Hồng ngã sấp ra ngoài.
Sau cái bạt tai, Khương Tắc Xương cũng thất thần, từ trước tới giờ mình chưa từng đánh vợ. Đối với người vợ xinh đẹp này của mình thì trước nay Khương Tắc Xương chỉ ôm trong vòng tay.
- Đồ vô dụng, mày chỉ biết đánh phụ nữ, mày có năng lực gì chứ, bà đây chẳng qua là bán mình, Điền Kiến Bình kia đã nói, chỉ cần tôi ngủ cùng hắn ta thì chủ nhiệm văn phòng chính là tôi, hiện giờ người làm việc này còn thiếu sao? Mày có bản lĩnh thì làm cục trưởng đi, chỉ cần mày là cục trưởng thì mày muốn bà đây thế nào cũng được.
Cây này rất đả kích người! Lúc này Khương Tắc Xương cũng chẳng còn muốn đánh người đàn bà này, sống với nhau mấy năm trời, lần đầu tiên hắn phát hiện vợ của minh là người như vậy.
Thấy Khương Tắc Xương đứng tại chỗ tức giận tới mức run rẩy, Hứa Hồng châm biếm nói:
- Bà đây chịu đủ rồi, trước kia sao lại nhìn trúng mày chứ! Mày đã phát hiện bà làm việc này, vậy được rồi, chúng ta chia tay cho đẹp. Dù sao cũng chưa có con cái gì, cái nhà ở thuộc về anh, còn mười vạn đồng gởi ngân hàng thuộc về tôi, ngày mai chúng ta ra tòa ly hôn.
Khương Tắc Xương cảm thấy tim mình đau buốt cùng cực, đây chính là người vợ mà mình ôm ấp bấy lâu!
- Anh đừng có tỏ vẻ, nhà thuộc về anh thì cũng đã chiếm tiện nghi rồi. Đồ bất lực!
Thực ra Hứa Hồng đã sớm tòm tem với Điền Kiến Bình rồi, hôm nay ra ngoài làm việc, hai người nhất thời bốc lửa dục nên bèn lái xe về nhà Khương Tắc Xương.
Hứa Hồng biết Khương Tắc Xương nếu về nhà sẽ gọi điện thoại trước cho mình, không ngờ Khương Tắc Xương được làm thư ký cho Vương Trạch Vinh nên nóng lòng muốn tạo một niềm vui bất ngờ cho vợ, do đó không hề gọi điện như thường lệ.
Về vấn đề tiền đồ của Khương Tắc Xương, Hứa Hồng công tác một thời gian dài ở cục vệ sinh đã sớm hiểu rõ, bằng vào việc hắn từng làm thư ký cho thị trưởng tiền nhiệm thì lãnh đạo thành phố mới tới không thể nào trọng dụng hắn. Về cơ bản thì Khương Tắc Xương đã mất đi khả năng tiến bộ rồi.
Lúc trước sở dĩ Hứa Hồng lấy Khương Tắc Xương chủ yếu là do lúc ấy thấy Khương Tắc Xương làm thư ký cho thị trưởng, chắc tiền đồ rất rộng mở.
Nhấc một cái quần đùi không biết là của ai lên, Hứa Hồng lau lau bên dưới của mình rồi nhanh chóng mặc quần áo vào.
- Tao sẽ không bỏ qua cho bọn mày!
Khương Tắc Xương tỉnh táo lại gằn từng tiếng một.
Nếu Hứa Hồng đã biến thành bộ dạng này thì hình tượng Hứa Hồng trong tâm khảm của Khương Tắc Xương đã biến thành cực kỳ xấu xí.
Cầm một cái bút lên, nhanh chóng viết một tờ đơn ly hôn, đập bốp cái bút trước mặt Hứa Hồng, Khương Tắc Xương nói to:
- Ký tên cô vào bên dưới!
- Hừ!
Hứa Hồng hừ mũi một cái, cầm lấy tờ đơn ly hôn trên bàn đọc lại một lượt, thấy nội dung trong đơn giống như mình nói ra liền nhanh chóng cầm bút ký tên.
- Đi, tôi sẽ ra tòa làm ngay bây giờ!
Khương Tắc Xương cực kỳ phẫn nộ, hình ảnh bên dưới Hứa Hồng chảy ra chất lỏng lại thoáng hiện trong đầu Khương Tắc Xương, trong tim hắn lại thấy u ám, đây là người phụ nữ của mình!
Thấy sự khác thường của Khương Tắc Xương hôm nay, Hứa Hồng giống như là lần đầu tiên nhìn thấy Khương Tắc Xương, cứ nhìn hắn chằm chằm. Lúc này Khương Tắc Xương nắm chặt tay, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đánh người.
- Không phải là ngủ cùng với người khác một lần sao? Có cái gì mà quá tồi tệ, trông anh quýnh đít lên kia, bà đây không tổn thất cái gì cả, mấy ngày nữa bà sẽ trở thành chủ nhiệm văn phòng. Người khác có muốn thông đồng với Điền Kiến Bình cũng không có khả năng đó.
Hứa Hồng nói với giọng lãnh đạm.
Người vợ ngủ với mình bao năm không ngờ lại là người như vậy! Khương Tắc Xương cũng không nhịn được nữa, tóm lấy Hứa Hồng túm tóc tạt tai tát tới tấp.
Sau khi phát tiết một hồi, nhìn thấy Hứa Hồng khóc rống lên, Khương Tắc Xương tóm lấy Hứa Hồng nói:
- Đi!
Cầm lấy tờ đơn ly hôn trên bàn, Khương Tắc Xương nhìn Hứa Hồng nói:
- Trong nhà có thứ gì muốn thì cô mang đi, ngày mai tôi thu nhà.
Nói xong liền nhanh chóng đi ra ngoài.
Trong lòng Khương Tắc Xương rất đau, đi tới một chỗ trong công viên, hắn ngồi trên một chiếc ghế dài khóc rống lên.
Hắn thật sự cảm thấy có muôn vàn cảm khái về đời người, đây là cuộc sống của một nhân viên công chức bé nhỏ! Tất cả đều đành chịu, tất cả đều có thống khổ như vậy, vốn còn cho rằng mình khổ tận cam lại, đã tới thời khắc mình hưởng thụ hạnh phúc cùng vợ, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Khương Tắc Xương cũng không biết vì sao mình lại bỏ qua cho đôi cẩu nam nữ đó.
Hồi tưởng lại tình hình của mình, cơn thịnh nộ nhanh chóng được thế bằng sự lạnh lùng, ý muốn giết người bị việc trở thành thư ký của Vương Trạch Vinh đè mạnh xuống. Giết người thì quá dễ dàng, nhưng mà chỉ cần mình giết người xong thì vĩnh viễn không có khả năng trở thành thư ký cho Vương Trạch Vinh và mình cũng không thể có một ngày hãnh diện được.
Sau một lúc khóc rống, Khương Tắc Xương lấy khăn tay lau lau nước mắt, đứng lên sửa sang lại quần áo một chút, trên mặt hắn hiện ra sự kiên nghị, nhất định phải theo sát Vương Trạch Vinh, chỉ có như vậy mình mới có cơ hội thu thập đôi cẩu nam nữ kia, cũng mới có thể thay đổi đời mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...