Quan Khí​

Bí thư tỉnh ủy tỉnh Sơn Nam Lâm Chính Vũ đột nhiên nhận được điện thoại của Uông Nhật Thần.

Uông Nhật Thần nói rất trực tiếp:

- Bí thư Lâm, tôi muốn một người từ chỗ anh.

Là ai mà cần Uông Nhật Thần gọi điện tới cho mình? Lâm Chính Vũ có chút khó hiểu, y rất nhanh suy nghĩ đến lãnh đạo tỉnh. Lâm Chính Vũ không nghĩ ra Uông Nhật Thần muốn ai.

Đối với Uông Nhật Thần, Lâm Chính Vũ đương nhiên không dám đối đầu. Người ta là Ủy viên Bộ Chính trị, nếu như người không quá đặc biệt thì y đương nhiên không ngại nể mặt Uông Nhật Thần.

- Bí thư Uông cần ai xen cứ nói, Tỉnh ủy chúng tôi nhất định sẽ ủng hộ.

Nghe Lâm Chính Vũ nói như vậy, Uông Nhật Thần cười nói:

- Cũng không phải nhân vật quan trọng gì, đồng chí Vương Trạch Vinh ở văn phòng ba tỉnh, tôi bảo người bên dưới đi xử lý các việc liên quan.

Nghe Uông Nhật Thần muốn lấy Vương Trạch Vinh, Lâm Chính Vũ đột nhiên ngẩn ra.

Bây giờ Vương Trạch Vinh còn có tác dụng với tỉnh Sơn Nam. Mặc dù Vương Trạch Vinh đã bị đẩy ra ngoài, nhưng biểu hiện chói sáng của Vương Trạch Vinh ở Paris, việc Paris phong Vương Trạch Vinh làm công dân danh dự, Vương Trạch Vinh bây giờ khá nổi tiếng với người dân trong nước. Nếu đẩy Vương Trạch Vinh đi thì mọi người sẽ thấy tỉnh Sơn Nam như thế nào? Nhất định sẽ cho rằng tỉnh Sơn Nam không giữ được nhân tài.

Lâm Chính Vũ có chút đau đầu mà nói:

- Bí thư Uông, ngài cũng biết người bình thường thì không vấn đề gì. Nhưng đồng chí Vương Trạch Vinh là cán bộ cấp sở, điều động cậu ta thì một mình tôi không thể tự tỏ thái độ. Chờ tôi triệu tập Hội nghị thường ủy bàn bạc rồi sẽ có câu trả lời với ngài.

Uông Nhật Thần có chút mất hứng mà nói:

- Anh cứ suy nghĩ đi.


Nói xong Uông Nhật Thần liền lập tức dập máy.

Nghe tiếng tút tút truyền tới, Lâm Chính Vũ có chút ngạc nhiên, lắc đầu. Uông Nhật Thần là người có tư cách, việc này xem ra không đồng ý không được. Lâm gia đấu với Uông gia là không hợp lý.

Lâm Chính Vũ ngồi đó mà suy nghĩ, y không muốn quá đắc tội với Uông Nhật Thần nên quyết định để Vương Trạch Vinh đi.

Mở Hội nghị thường ủy nghiên cứu một chút. Lâm Chính Vũ muốn nhân cơ hội này quan sát thái độ của mọi người một chút.

Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy được triệu tập, nội dung hội nghị chính là nghe báo cáo về công tác du lịch.

Đây thực ra nên là hội nghị do Ủy ban nhân dân tỉnh tổ chức. Nghĩ đến biểu hiện của ba tỉnh ở triển lãm du lịch Paris, mọi người đều thấy cao trào du lịch sắp đến.

Thấy mọi người đến đông đủ, Lâm Chính Vũ nói:

- Hội nghị hôm nay có hai nội dung. Một là nghe Phó chủ tịch tỉnh Trương báo cáo công tác du lịch toàn tỉnh, hai là nghiên cứu một vấn đề nhân sự.

Các thường vụ nghe vậy liền ngẩn ra, thông báo không có nội dung này mà.

Mặc dù mọi người có chút khó hiểu, nhưng không ai nói gì cả.

Trương Tất Tường chăm chú báo cáo công tác du lịch toàn tỉnh trong thời gian qua rồi nói:

- Lần này ba tỉnh tham gia triển lãm du lịch ở Paris đã đạt được thành công rất lớn. Theo thống kê không đầy đủ thì lần này có 20 công ty du lịch ký thỏa thuận sơ bộ với ba tỉnh, rất nhiều du khách nước ngoài muốn đến ba tỉnh du lịch. Tin rằng du lịch ba tỉnh sẽ gặp một cao trào, đến lúc đó du khách đến tỉnh Sơn Nam sẽ tăng mạnh. Chúng ta cần chú ý đến việc này.

Mọi người đều đưa ra những lời phân tích. Cuối cùng Lâm Chính Vũ liền đưa ra yêu cầu của công tác du lịch tiếp theo.


- Sau đây có một chuyện muốn thông báo với mọi người, coi như là trưng cầu ý kiến của mọi người một chút.

Lâm Chính Vũ nhìn mọi người rồi nói.

Biết bắt đầu nghiên cứu vấn đề nhân sự, mỗi khi có vấn đề này thì mọi người đều chú ý. Bởi vì qua đó có thể nghe ngóng một chút tiếng gió.

- Là như thế này, Bí thư tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn – Bí thư Uông chuyên môn gọi điện tới cho tôi và muốn lấy người.

Thì ra là như vậy, mọi người thở dài một tiếng, không phải là đề bạt phân công ai, đây là việc tốt. Một người đi thì sẽ có một vị trí trống, đến lúc đó sẽ có nhiều người cạnh tranh.

Lâm Chính Vũ nhìn mọi người rồi nói tiếp:

- Bí thư Uông điểm danh đồng chí Vương Trạch Vinh đến tỉnh Giang Sơn, mọi người có ý kiến gì không?

Lấy Vương Trạch Vinh. Việc này làm mọi người đều chấn động và giật mình.

Đây là điều mọi người không ngờ, Vương Trạch Vinh có quan hệ với Uông Nhật Thần từ lúc nào?

Lữ Kính Tân nghe tin này liền nhìn sang Chương Kiều Cương, rốt cuộc là có chuyện gì?

Vương Trạch Vinh ở tỉnh Sơn Nam sẽ có thế lực Hạng hệ giúp, chỉ cần tiếp tục như vậy thì sẽ từ từ tăng lên. Sao đột nhiên Uông Nhật Thần lại muốn Vương Trạch Vinh?

- Lão Chương, anh thấy chuyện này thế nào?


Lâm Chính Vũ điểm danh nói.

Mọi người đều biết Vương Trạch Vinh thuộc Chương hệ, bây giờ muốn động đến Vương Trạch Vinh thì cũng phải nghe Chương Kiều Cương nói một chút. Chương Kiều Cương sớm từ Hạng Nam và Trương Tất Tường nghe được tin tức nên không giật mình:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh dù công tác ở Quán Hà hay ở văn phòng ba tỉnh đều rất tốt, vẫn rất kiên định và làm ra thành tích. Đặc biệt lần đến nước Pháp này đã có công không nhỏ tăng hình ảnh tỉnh Sơn Nam. Bí thư Uông có thể cần đồng chí này, đó là cơ hội. Tôi tin rằng ở vị trí mới, đồng chí Trạch Vinh có thể phát huy hơn nữa.

Lâm Chính Vũ nghe Chương Kiều Cương nói như vậy liền ngẩn ra. Trước đó Chương Kiều Cương đã yêu cầu tăng thêm trọng trách cho Vương Trạch Vinh nhưng mình phản đối, điều này làm Chương Kiều Cương tức giận.

Lữ Kính Tân nghe xong liền sáng mắt lên, đây là cơ hội đả kích Lâm Chính Vũ:

- Đồng chí Kiều Cương nói rất đúng, mọi người vốn nghĩ Ủy ban hợp tác kinh tế ba tỉnh chỉ là cho có, không ngờ đồng chí Vương Trạch Vinh có thể tích cực khai thác, không những làm ra con đường du lịch, còn đạt thành tích ở Paris. Ý kiến của tôi là tỉnh Sơn Nam không thể đi sau mọi người, nên sáng tạo điều kiện để đồng chí Vương Trạch Vinh có không gian lớn hơn nữa mà phát triển. Đương nhiên cũng phải lo lắng cảm nhận của tỉnh Giang Sơn.

Lâm Chính Vũ biết Lữ Kính Tân đây là muốn làm loạn, một bên hút thuốc và nhìn mọi người.

Lý Trấn Giang không biết việc này, Chương Kiều Cương và Trương Tất Tường chưa kịp thông báo cho y. Y cũng mới từ nước ngoài về, nghe thấy tin này y liền nhìn Trương Tất Tường.

Trương Tất Tường khẽ gật đầu với y.

Lâm Chính Vũ nhìn Lữ Kính Tân rồi nói:

- Vậy Kính Tân có ý gì?

Lữ Kính Tân cười nói:

- Đồng chí có năng lực mạnh mẽ đi đến đâu cũng có người tranh đoạt. Đồng chí Vương Trạch Vinh là người có năng lực rất mạnh, tại văn phòng ba tỉnh khó khăn như vậy mà đạt được thành tích, mất đồng chí này sẽ là tổn thất với tỉnh Sơn Nam. Chẳng qua Bí thư Uông tự mình muốn người, chúng ta phải ủng hộ tỉnh anh em.

Lời này chẳng khác gì không nói, Lâm Chính Vũ thở dài một tiếng.

Lữ Kính Tân nói làm Lâm Chính Vũ chấn động. Vương Trạch Vinh đúng là làm không ít chuyện cho tỉnh Sơn Nam, để Vương Trạch Vinh đi đúng là một tổn thất đối với tỉnh Sơn Nam.


Lâm Chính Vũ mỉm cười nói:

- Mọi người cũng biết tính của Bí thư Uông là không đạt mục đích sẽ không bỏ qua. Người mà Bí thư Uông coi trọng, ông ta nhất định nghĩ mọi cách có được. Chuyện khó khăn này chúng ta phải giải quyết, để đồng chí Vương Trạch Vinh rời đi thì tôi rất đau lòng.

Các Thường vụ tỉnh ủy ngồi đây đều biết tình hình của Uông Nhật Thần, ông già này rất mạnh, không nên vì Vương Trạch Vinh mà đắc tội ông ta.

Phó chủ tịch thường trực Tần Chí Hằng là người mới điều đến nói:

- tỉnh Giang Sơn là tỉnh lớn, đồng chí Vương Trạch Vinh đến tỉnh Giang Sơn có không gian lớn mà phát huy, chúng ta không thể vì lợi ích của mình mà ngăn cản tiến bộ của các đồng chí. Tôi đồng ý điều đồng chí Vương Trạch Vinh đi.

Y thấy rõ Uông Nhật Thần muốn Vương Trạch Vinh đã được Hạng hệ đồng ý, ở việc này mình đồng ý thì coi như là có ý tốt với người Hạng hệ, dù sao cũng không phải việc gì khó. Hơn nữa bây giờ không phải Paris muốn kết nghĩa với một thành phố trong ba tỉnh ư? Để Vương Trạch Vinh đi chính là cầm đi khả năng kết nghĩa ở tỉnh Sơn Nam. Cứ như vậy dù là Lâm Chính Vũ hay Lữ Kính Tân đều không đạt được chỗ tốt, như vậy mình mới có lợi.

Thấy Tần Chí Hằng tỏ thái độ, Chương Kiều Cương nói:

- Ba tỉnh bây giờ đang cố gắng liên hệ, chúng ta đương nhiên phải cố gắng ủng hộ. Chẳng qua có thể dùng đồng chí Vương Trạch Vinh đổi một hai nhân tài xuất sắc.

Chương Kiều Cương nói xong khiến không khí hội nghị trở nên dễ dàng hơn.

Lâm Chính Vũ cười nói:

- Vẫn là lão Chương suy nghĩ đúng đắn. Chúng ta không thể cứ thế mà phí phạm một nhân tài. Chúng ta cũng phải lấy một hai nhân tài của tỉnh Giang Sơn mới được.

Lữ Kính Tân cân nhắc một chút thì thấy không nên đắc tội Uông Nhật Thần. Thấy mọi người về cơ bản đã đồng ý nên đành nói:

- Tôi thấy đưa nhân tài ra ngoài thì phải hỏi ý kiến của đồng chí Vương Trạch Vinh. Nếu đồng chí Vương Trạch Vinh muốn đến tỉnh Giang Sơn, chúng ta không thể ngăn cản. Sẽ do tôi đưa đồng chí Vương Trạch Vinh đến đó.

Lâm Chính Vũ gật đầu nói:

- Cứ quyết định như vậy đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui