Quan Khí​

Vương Trạch Vinh không ngờ Uông Nhật Thần lại gọi điện tới cho mình.

Uông Nhật Thần là Bí thư tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn, ông không ngờ lại gọi tới. Từ trước đến giờ Vương Trạch Vinh không có quá nhiều quan hệ với Uông Nhật Thần, có mấy lần chỉ đến báo cáo công việc mà thôi. Hắn nghĩ vỡ đầu cũng không ngờ Uông Nhật Thần sẽ gọi tới.

Chẳng qua Vương Trạch Vinh lập tức có phản ứng, mình cứu cháu gái Uông Nhật Thần, ông ta chắc là gọi tới cảm ơn.

Uông Nhật Thần trực tiếp nói:

- Điều cậu đến Thành phố Phượng Hải làm Thường vụ thị ủy, Phó thị trưởng, được không?

Lời này làm Vương Trạch Vinh ngẩn ra. Thành phố Phượng Hải là như thế nào thì hắn biết, Quán Hà không thể nào so sánh nổi. So với Thành phố Phượng Hải thì Quán Hà chỉ là một huyện mà thôi. Nếu thật sự có thể thành Thường vụ thị ủy, Phó thị trưởng thì coi như thăng chức.

- Bí thư Uông, tôi bây giờ là người tỉnh Sơn Nam, như vậy có thích hợp không?

- Tôi cho cậu thời gian hai ngày.

Uông Nhật Thần nói xong lời này liền dập máy.

Một cuộc điện quá đột ngột nhưng nội dung lại làm cho Vương Trạch Vinh rất khiếp sợ.

Vương Trạch Vinh bỏ điện thoại xuống rồi cứ thế dựa lưng vào ghế. Uông Nhật Thần sao lại đột nhiên đưa ra yêu cầu bảo mình đến tỉnh Giang Sơn, lại còn cho vị trí đó.

Nói thật Vương Trạch Vinh rất khát vọng đối với vị trí này. Mình bây giờ chỉ là một Phó chánh văn phòng Ủy ban hợp tác kinh tế ba tỉnh, thoạt nhìn thì vừa phải nhưng không có bao nhiêu thực quyền. Nếu đến Thành phố Phượng Hải làm thường vụ thì sẽ tốt hơn bây giờ nhiều.

Thực ra Vương Trạch Vinh có một suy nghĩ luôn giấu trong lòng, đó là đến tỉnh Giang Sơn thì hắn sẽ có thể thoát khỏi cái bóng của Hạng Nam.

Vương Trạch Vinh vẫn rất thuận lợi ở tỉnh Sơn Nam, mặc dù có một phần là do năng lực của hắn, nhưng có một phần lớn là do Hạng gia. Có Hạng Nam ở trên, Vương Trạch Vinh đã tạo thành thói quen có việc gì đều xin chỉ thị. Trong lòng hắn không muốn dựa vào việc này.


Cuộc điện thoại này của Uông Nhật Thần làm Vương Trạch Vinh không thể bình tĩnh.

Có đi hay không?

Vương Trạch Vinh không ngừng hút thuốc. Ở chuyện này Vương Trạch Vinh không bàn với bất cứ ai. Nếu hỏi Hạng Nam thì ông nhất định bảo hắn tiếp tục ở lại tỉnh Sơn Nam. Ở lại tỉnh Sơn Nam thì con đường của hắn sẽ do bọn họ bố trí.

Nếu thật sự như vậy thì cả đời hắn sẽ sống dưới vỏ bọc của Hạng gia.

Sau khi đến tỉnh Giang Sơn thì sẽ có tình huống như thế nào?

Uông Nhật Thần gọi mình tới, mình sẽ là người của Uông hệ. Bây giờ Uông Nhật Thần là Ủy viên Bộ Chính trị, quyền lực rất lớn. Nhưng ông ta sắp lui rồi, sau khi ông lui thì mình sẽ như thế nào.

Thời gian qua Vương Trạch Vinh cũng đã nghe ngóng và biết Uông Nhật Thần có hai con trai. Bố Uông Phỉ là Phó bộ trưởng Bộ Khoa học công nghệ, coi như là người có quyền lực. Còn một người con khác là lãnh đạo lớn trong quan đội, nghe nói rất có tiền đồ.

Suy nghĩ đến dụng ý của Uông Nhật Thần, đến vị trí của Uông Nhật Thần thì không cần thành tích. Mình đến Thành phố Phượng Hải cũng không có nhiều tác dụng với ông, vì sao ông lại muốn mình tới đó?

Vương Trạch Vinh đang ngồi đó suy nghĩ, lúc này Uông Nhật Thần bỏ điện thoại xuống lại mỉm cười. Ông biết tình hình của Vương Trạch Vinh, Vương Trạch Vinh ở tỉnh Sơn Nam bị kẹp giữa Lâm Chính Vũ và Lữ Kính Tân. Lực lượng của Hạng gia ở tỉnh Sơn Nam đang bị hai thế lực này làm yếu, đẩy Vương Trạch Vinh đến ba tỉnh chính là không muốn Vương Trạch Vinh bị cuốn vào đấu tranh giữa hai thế lực lớn. Hạng gia bây giờ càng lúc càng yếu, bọn họ không còn khống chế được tỉnh Sơn Nam. Cứ tiếp tục như vậy Vương Trạch Vinh ở lại tỉnh Sơn Nam sẽ bị hủy tiền đồ.

Vương Trạch Vinh cứu cháu gái mình làm Uông Nhật Thần rất cảm kích. Uông Phỉ suốt ngày nhắc chuyện Vương Trạch Vinh cứu mình, nhân tình này nhất định phải trả. Hơn nữa Vương Trạch Vinh có năng lực nên có thể sử dụng. Có Vương Trạch Vinh gia nhập thế lực Uông hệ, đây là điều có lợi cho Uông hệ. Uông gia và Hạng gia cũng có thể hợp tác.

Nghĩ đến Vương Trạch Vinh cứu Uông Phỉ, lại nghĩ đến biểu hiện của Vương Trạch Vinh, Uông Nhật Thần muốn giúp Vương Trạch Vinh một phen.

Chỉ bằng việc Vương Trạch Vinh cứu Uông Phỉ, Uông Nhật Thần cũng không thể bỏ qua.

Bây giờ do cậu ta lựa chọn.


Uông Nhật Thần cười cười bưng cốc trà lên.

Mình còn hơn năm nữa là về, nhưng thực lực sau lưng của mình thì Hạng gia cũng không thể so sánh.

Vương Trạch Vinh đương nhiên không biết mục đích này của Uông Nhật Thần, cả ngày hôm đó hắn vẫn chưa có quyết định.

Đi đến tỉnh Giang Sơn, tất cả chỗ dựa vốn có của hắn sẽ mất, có đáng không?

Đến hôm sau là ngày kết thúc triển lãm du lịch, nhân viên vô cùng hưng phấn.

Thấy mọi người hưng phấn như vậy, Vương Trạch Vinh đành không suy nghĩ chuyện này nữa, hắn cùng mọi người đánh giá mọi phương diện.

Khi Vương Trạch Vinh không có mặt, Dương Phàm là người chủ trình đoàn ba tỉnh, cô báo cáo với Vương Trạch Vinh:

- Cục trưởng, mấy hôm nay khi bàn bạc tình hình tổ chức du lịch với các nước thì thấy trong thời gian ngắn lượng du khách đến ba tỉnh sẽ tăng mạnh, tôi lo rằng trong nước không theo kịp.

Con đường du lịch ba tỉnh đã bắt đầu, thắng cảnh du lịch đã chọn xong nhưng vẫn đang có nhiều điểm tiến hành cải tạo. Chẳng may có nhiều người nước ngoài đến thì chuyện ăn nghỉ cũng là một vấn đề.

Nghe thấy thế, Vương Trạch Vinh nói:

- Ở chuyện này tôi có chút lo lắng, đầu tiên chính là hoàn thiện khu nghỉ ngơi ở các thắng cảnh du lịch, việc này có thể lập tức tiến hành. Yêu cầu bắt tay chuẩn bị từ ngay bây giờ. Một biện pháp khác là điều động lực lượng của chính quyền địa phương, phát triển tiếp đón tại nhà dân, do người dân địa phương tiếp đón, do cơ quan du lịch nghiệm thu, đạt đến điều kiện sẽ phát chứng chỉ. Đương nhiên đây chỉ là biện pháp tạm thời.

Dương Phàm nói:

- Trước mắt chỉ có thể như vậy, xem ra công tác phục vụ là điểm yếu ở các thắng cảnh du lịch, nhất định phải cải tiến trong thời gian ngắn.


Lý Huy nói:

- Cục trưởng, các phóng viên đều muốn phỏng vấn anh, rất nhiều người nước ngoài thích võ thuật Trung Quốc. Tôi thấy tài nguyên du lịch ba tỉnh có thể thêm một hạng mục xem võ thuật. Có hạng mục này thì càng dễ hấp dẫn người nước ngoài hơn.

Mắt Vương Trạch Vinh sáng lên mà nói:

- Đề nghị này của lão Lý rất được. Xem ra chúng ta phải nên chú ý nhiều đến văn hóa dân tộc, du khách không chỉ ngắm cảnh không, mà còn phải kết hợp với vui chơi giải trí, làm cho du khách có thể dung nhập vào trong đó, như vậy mới khiến du khách quay lại.

Dương Phàm cũng đồng ý mà nói:

- Chúng tôi từ trước đến giờ chỉ coi trọng việc ngắm cảnh, không chú trọng việc vui chơi giải trí. Thực ra nếu muốn du khách quay lại thì việc này phải chú yếu nhiều.

Một cô gái ở tỉnh Giang Sơn nói:

- Tôi bình thường đến đâu du lịch thì ngoài ngắn cảnh ra thì hầu hết thời gian là muốn thư giãn. Nếu thắng cảnh có thêm các hạng mục làm tôi thoải mái, tôi sẽ không đến đó chỉ một lần.

Mọi người liền bàn về việc triển khai ngành du lịch như thế nào.

Khi mọi người rời đi, Vương Trạch Vinh một mình nằm trên giường suy nghĩ yêu cầu của Uông Nhật Thần.

Hứa Tố Mai lúc này đến tìm Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh mời Hứa Tố Mai ngồi xuống rồi pha trà cho bà.

Hứa Tố Mai mỉm cười nói:

- Có một chuyện mẹ muốn nói với con.

Vương Trạch Vinh nói:


- Mẹ nói đi.

Hứa Tố Mai nói:

- Hôm nay bố con đã gọi điện với Chương Kiều Cương. Mục đích của tỉnh Sơn Nam là hy vọng Paris hợp tác với Thành phố Chiếu Đông, bố con vốn muốn tranh thủ một chút lợi ích cho con, nhưng tình hình tỉnh Sơn Nam bây giờ rất phức tạp, ý của Chương Kiều Cương là con tiếp tục làm Phó chánh văn phòng Ủy ban hợp tác kinh tế một thời gian, có cơ hội sẽ điều con đến một sở có thực quyền.

Nghe như vậy, Vương Trạch Vinh cảm thấy Chương Kiều Cương gặp rất nhiều khó khăn ở tỉnh Sơn Nam, nếu mình chỉ đến một sở thì tức là mình không có được thực quyền như chức Phó thị trưởng thường trực Quán Hà. Đây là điều mà Vương Trạch Vinh không thể chấp nhận.

Vương Trạch Vinh cắn răng quyết định nói chuyện Uông Nhật Thần ra.

Vương Trạch Vinh nhìn Hứa Tố Mai rồi nói:

- Mẹ, hôm nay Bí thư tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn Uông Nhật Thần gọi điện cho con.

Ồ.

Hứa Tố Mai nghe thấy Uông Nhật Thần gọi điện liền rất coi trọng. Uông Nhật Thần bây giờ là Ủy viên Bộ Chính trị thì thế lực không phải Hạng gia có thể so sánh.

- Mẹ, Bí thư Uông tỏ vẻ muốn con đến Thành phố Phượng Hải làm thường vụ, Phó thị trưởng.

Lời này làm Hứa Tố Mai rất giật mình, bà không ngờ lại là như vậy nên nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:

- Ông ấy có nói nguyên nhân gì không?

Vương Trạch Vinh lắc đầu nói:

- Không nói ạ, chỉ là bảo con suy nghĩ trong hai ngày.

- Thái độ của con là gì?

Hứa Tố Mai hỏi. Nếu Vương Trạch Vinh có thể đến Thành phố Phượng Hải, đây là chuyện tốt với Vương Trạch Vinh. Nhưng tỉnh Giang Sơn căn bản không phải phạm vi thế lực Hạng gia, Vương Trạch Vinh đi đến đó gặp tình huống gì thì bà rất khó giúp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui