Công tác tuyên truyền con đường du lịch của ba tỉnh Giang Sơn, Sơn Nam, Phú Châu đã chính thức được diễn ra.
Lần tuyên truyền này chủ yếu dựa vào mấy con đường trọng điểm của ba tỉnh, tuyển chọn hình tượng tốt nhất.
Vì việc này Vương Trạch Vinh đã mời một nhà đạo diễn nổi tiếng người Hongkong đến lên chương trình, mời mười cô gái làm đại sứ hình ảnh. Sau khi được đưa lên lập tức làm cho các tờ báo lớn chú ý.
Làm cho người ta vui mừng đó là các đài truyền hình không ngừng tuyên truyền cảnh đẹp của ba tỉnh.
Mọi người ở Trung Quốc lần đầu tiên biết được ở ba tỉnh có thắng cảnh không kém các nơi khác. Mọi người trong ba tỉnh lập tức có ý đến các nơi này thăm quan. Những người ở bên ngoài cũng có ý định đến xem. Lĩnh vực du lịch của ba tỉnh trong nháy mắt truyền đến khắp nơi trong cả nước.
Các công tác cụ thể tự nhiên có người đi làm, mỗi ngày Vương Trạch Vinh đều chú ý tình hình truyền thông.
Lần tuyên truyền này chủ yếu là thông qua các cô gái tiến hành, báo tỉnh cũng tham gia rất nhiều người.
Danh sách mười người phát ngôn được tuyển chọn trong cả nước, không phải giới hạn trong ba tỉnh.
Dương Phàm là người tổ chức chính nên trong khoảng thời gian này hắn rất bận rộn.
Thấy Dương Phàm chú tâm trong công việc như vậy, Vương Trạch Vinh rất tán thành năng lực của cô.
- Cục trưởng Vương, công tác báo danh đã kết thúc. Sau đây chính là tuyển chọn, anh có chỉ thị gì không?
Thấy công việc có hiệu quả lớn như vậy, đây là điều mà Dương Phàm không ngờ được. Cô cũng hiểu thêm về năng lực của Vương Trạch Vinh, bây giờ cô cũng không dám coi nhẹ Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh nghe xong Dương Phàm báo cáo liền nói:
- Nhất định phải đưa các cô gái đến các nơi, toàn phương diện biểu diễn.
Dương Phàm nói:
- Việc này chúng tôi đã liên lạc với đài truyền hình. Do Tỉnh ủy coi trọng nên đài truyền hình rất phối hợp.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Đài truyền hình cần phải có một bộ phim toàn bộ về con đường du lịch.
Dương Phàm vui vẻ nói:
- Cục trưởng Vương, sau khi các cô ấy đi du lịch thì phong cảnh du lịch ba tỉnh sẽ xuất hiện trước mặt mọi người.
Trong thời gian này, ba đài truyền hình tỉnh đều dành nhiều công sức tiến hành phối hợp với nhau.
Sau nhiều lần tuyển chọn, từ rất nhiều người đăng ký đã chọn ra 100 người xuất sắc nhất do Cục Quản lý du lịch tổ chức bắt đầu tiến hành hoạt động đi du lịch. Hoạt động này vừa là đi chơi vừa tổ chức các trò chơi, cả quá trình được lên sóng khiến số người xem tăng nhiều.
Con đường du lịch đã được thể hiện một cách hoàn mỹ. Những nơi vốn có phong cảnh đẹp lại kết hơn với một trăm người đẹp khiến cho truyền thông cũng náo nhiệt. Một số công ty truyền thông cũng rất hoan nghênh việc này, đều tranh nhau phái phóng viên đến phỏng vấn.
Bí thư tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn Uông Nhật Thần ngồi trong nhà xem những phong cảnh trên Tv liền thở dài nói nói với bạn già:
- Tôi công tác ở tỉnh Giang Sơn nhiều năm như vậy mà không ngờ tỉnh ta lại có cảnh đẹp như thế.
Bà vợ cười nói:
- Bao giờ ông về hưu thì hai chúng ta đi du lịch.
Uông Nhật Thần cười phá lên:
- Đây là một ý kiến rất hay.
Cô cháu gái là phóng viên báo tỉnh nghe thấy thế liền nói:
- Cháu nghe nói các cô gái được chọn làm người phát ngôn có thể sẽ được chọn làm diễn viên chính trong một bộ phim, cháu thiếu chút nữa cũng muốn tham gia. Ông nội hoạt động một chút cho cháu tham gia được không?
Uông Nhật Thần cau mày nói:
- Cháu làm phóng viên cho tốt đi, đừng nghĩ lung tung.
Uông Phỉ không nói chuyện này nữa, mà nói:
- Bây giờ mọi người đều thấy hứng thú với cục trưởng Cục Quản lý du lịch Vương Trạch Vinh, đều muốn phỏng vấn nhưng anh ta không nhận. Ông nội, ông bố trí một chút để cháu đi phỏng vấn được không?
Uông Nhật Thần cười ha hả nói:
- Sao lại muốn đi phỏng vấn Vương Trạch Vinh thế?
Uông Phỉ nói:
- Ông còn không biết ư, nghe nói tất cả nội dung đều do một tay anh ta làm ra, hơn nữa mới 30 tuổi đã là lãnh đạo cấp phó giám đốc sở, đây là điểm rất hấp dẫn mà.
- Ha ha, chuyện của cháu thì tự làm đi. Ông sẽ không tùy tiện nhúng tay đâu.
Uông Nhật Thần liền từ chối yêu cầu của cô cháu gái.
- Ông không giúp thì cháu cũng sẽ có thể đối phó.
Uông Phỉ bực bội nói.
- Bà thấy Vương Trạch Vinh này rất có năng lực. Cháu xem có mấy điểm du lịch mà bà đã tới thì không thấy có gì đặc biệt. Nhưng bây giờ không biết Vương Trạch Vinh thiết kế như thế nào mà cấp bậc tăng lên nhiều, hoàn cảnh cũng đẹp hơn so với trước.
Uông Nhật Thần nghe vợ khen Vương Trạch Vinh cũng vui vẻ.
Uông Nhật Thần hy vọng nhất là thấy kinh tế phát triển. Thông qua thời gian này quan sát thì thấy số người đến các thắng cảnh du lịch nhiều thì tin rằng sẽ có thể thúc đẩy kinh tế.
Vương Trạch Vinh đúng là một nhân tài có thể bồi dưỡng.
Trong nhà Uông Nhật Thần đang nói chuyện về Vương Trạch Vinh, đám người Phương Hải Dương cũng ngồi đó nói chuyện về Vương Trạch Vinh.
Phương Hải Dương tụ tập mấy tên thiếu gia ngồi nói chuyện.
Điền Vĩ nói:
- Phương thiếu gia, tôi đã đi xem, lần này đám người đẹp chọn lựa trong cả nước đẹp thật, dáng người đều ngon, quá ổn.
Hoàng Kiến Cương cười nói:
- Thằng ranh này chắc ngứa trong lòng rồi. Không phải nói anh nói chú, những em đó chỉ có thể nhìn mà không thể ăn.
Điền Vĩ nói:
- Thằng ranh này nhờ danh nghĩa bảo vệ nên suốt ngày chạy quanh các cô ả, đã được em nào chưa?
Hoàng Kiến Cương nói:
- Đám phụ nữ này đều khôn ngoan, đều muốn một giá cao. Chơi thì thì được nhưng không thể cưới.
Bảo Vệ Quốc từ sau khi bị ông bố mắng liền im ắng hơn nhiều. Ngay cả bố hắn cũng không dám tùy tiện chọc vào, hắn đương nhiên không thể trêu vào. Nghe mọi người bàn tán, hắn chỉ có thể cầm chén mà uống rượu.
Phương Hải Dương nhìn Bảo Vệ Quốc rồi nói:
- Bảo thiếu gia, đây không phải tính cách của anh, sao lại không nói gì thế?
Bảo Vệ Quốc nói:
- Lai lịch của thằng ranh Vương Trạch Vinh rất lớn, tôi không thể chọc vào. Bỏ đi, chỉ cần chuyện liên quan đến hắn thì tôi không thể dính vào. Coi như tôi sợ hắn.
Phương Hải Dương nói:
- Sau khi thằng Vương Trạch Vinh đưa ra con đường du lịch, mặc dù mấy thắng cảnh du lịch của chúng ta cũng tăng khách, nhưng so sánh với mấy điểm kia thì quá kém. Đây toàn là do thằng Vương Trạch Vinh làm ra.
Trang Dương – giám đốc công ty đầu tư Giang Sơn cũng là một tên thiếu gia. Bố hắn chỉ là Phó bí thư Thị ủy nên tiếng nói kém hơn mấy người này. Mấy năm qua hắn dựa vào mấy tên thiếu gia này nên kiếm được không ít tiền. Nghe Phương Hải Dương nói như vậy, Trang Dương thở dài nói:
- Vì làm du lịch, ba tỉnh đều dồn rất nhiều tiền vào Cục Quản lý du lịch, Vương Trạch Vinh nắm giữ tài chính lớn. Nếu không đả thông được hắn thì chúng ta muốn kiếm tiền là không thể.
Phương Hải Dương nói:
- Nếu không được thì nghĩ cách đẩy hắn đi, đổi sang người khác.
Bảo Vệ Quốc cười nói:
- Tiểu Trang, công ty của anh chỉ là cho có, lấy được mối nào liền bán cho người khác. Vương Trạch Vinh nếu biết tình hình của công ty anh thì căn bản không đưa công trình cho anh làm.
Trang Dương nói:
- Mẹ nó chứ, trước kia việc xây dựng các thắng cảnh du lịch đều như vậy mà. Bây giờ không biết lãnh đạo cấp trên nghĩ như thế nào mà tin Vương Trạch Vinh như vậy, tiền lớn như vậy cũng do hắn phê chuẩn. Điều này làm quan hệ của tôi chẳng có tác dụng gì.
Hoàng Kiến Cương nói:
- Bây giờ chỉ có một biện pháp là đẩy thằng Vương Trạch Vinh đi.
Phương Hải Dương nói:
- Đúng thế, việc này phải nhanh chóng tiến hành. Chỉ cần đẩy hắn đi thì mọi việc sẽ dễ làm.
Điền Vĩ nói:
- Quan trọng là chúng ta không có nhược điểm của thằng Vương Trạch Vinh, muốn chỉnh hắn cũng khó.
Hoàng Kiến Cương nói:
- Trong tay có nhiều tài chính như vậy thì kiểu gì hắn chẳng động tâm.
Mắt Phương Hải Dương sáng lên rồi nói:
- Lão Hoàng nói có lý. Trong tay cầm nhiều tài chính như vậy thì chỉ cần hắn dám động tới thì chúng ta sẽ túm được.
Phương Hải Dương nói với Hoàng Kiến Cương:
- Việc này phải do anh phụ trách đó.
Hoàng Kiến Cương nói:
- Yên tâm, không có việc thì chúng ta tìm chút việc gây cho hắn. Tôi không tin hắn không tham, viết vài phong thư tố cáo hắn là được mà.
Trang Dương cười ha hả nói:
- Lão Hoàng đúng là lợi hại. Cho dù chúng ta không có chứng cứ Vương Trạch Vinh tham ô, chỉ cần không ngừng tố cáo thì tin rằng cấp trên sẽ điều tra hắn. Tôi không tin không điều tra được gì. Chỉ cần tra được chút chứng cứ thì mọi người chúng ta cùng đốt lửa nhất định sẽ đuổi được hắn đi.
Vương Trạch Vinh căn bản không biết chuyện mình làm đã được nhiều nơi chú ý. Lần tuyên truyền con đường du lịch này rất thành công, các phương tiện truyền thông đều viết về lĩnh vực du lịch ba tỉnh. Bây giờ ba tỉnh Giang Sơn, Sơn Nam, Phú Châu đều được cả nước chú ý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...