Nhìn tài liệu đám người Phương Hải Dương cung cấp, Vương Trạch Vinh cảm thấy cách yêu cầu quá xa nên lập tức bỏ sang bên. Nếu nhét mấy thắng cảnh du lịch này vào thì hoàn toàn chính là làm hỏng con đường du lịch.
Trong thời gian này mấy Phó cục trưởng do được mời ăn cơm nên tâm trạng biến hoá nhiều. Mọi người ở các tỉnh khác nhau nên tận lực tranh thủ lợi ích về phía mình.
Vương Trạch Vinh không tồn tại bất cứ suy nghĩ trục lợi nào, toàn bộ đều là vì công việc, tiến hành khảo sát từng con đường. Hắn tự cảm thấy mấy con đường này cần bao hàm tinh hoa của ba tỉnh.
Ninh Đại Lôi sau khi liên tục được đám người Phương Hải Dương mời mấy lần, hắn liền có quan hệ rất tốt với Phương Hải Dương. Thấy Vương Trạch Vinh bỏ tài liệu thắng cảnh du lịch của Phương Hải Dương sang bên, liền có chút do dự mà nói:
- Cục trưởng Vương, đám thiếu gia tỉnh Giang Sơn nên chiếu cố một chút, nếu không đưa mấy thắng cảnh du lịch này vào thì tôi lo rằng công tác tiếp theo sẽ gặp lực cản lớn.
Việc này thực ra Vương Trạch Vinh đã nghĩ tới, nếu như hắn làm như vậy chính là đứng đối mặt với đám người Phương Hải Dương. Những người này sẽ hận mình, đây là lợi ích rất lớn.
- Lão Ninh, ba tỉnh hợp tác du lịch cần phải là một ngành mạnh. Mấy thắng cảnh du lịch của Phương Hải Dương mặc dù cũng được nhưng chúng ta cần tuyển chọn mấy thắng cảnh du lịch thể hiện đặc sắc của địa phương, phải có điểm nhấn văn hóa. Mấy thắng cảnh du lịch của bọn họ thiếu rất nhiều. Anh xem đi, ngoài gần thành phố ra thì đúng là không nhìn ra vật gì, nhét mấy thắng cảnh du lịch này vào đúng là phá hủy con đường du lịch của chúng ta.
Ninh Đại Lôi cảm thấy mình không thể giúp Phương Hải Dương thì đúng là mất mặt nên nói:
- Cục trưởng Vương, mặc dù anh nói có lý nhưng tôi cho rằng thêm một hai điểm cũng không ảnh hưởng.
Nhìn vẻ mặt của Ninh Đại Lôi, Vương Trạch Vinh đoán hắn đã bị mua chuộc.
Ninh Đại Lôi kiên trì nói:
- Cục trưởng Vương, chúng ta sau khi còn phải tiếp tục công tác ở tỉnh Giang Sơn, nếu làm quá tuyệt thì khó khăn nhiều.
Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói:
- Cấp trên phái chúng ta đến cương vị này chính là hy vọng chúng ta có thể làm tốt ngành du lịch. Nếu như hết giúp người này người kia, cuối cùng không thể có một con đường du lịch đúng nghĩa, việc này để bọn họ tới tìm tôi, anh có thể đổ hết lên người tôi.
Ninh Đại Lôi mặc dù có chút không hài lòng, nhưng biết Vương Trạch Vinh là người được Trương Tất Tường coi trọng. Ở việc này Trương Tất Tường nhất định ủng hộ Vương Trạch Vinh.
Ninh Đại Lôi về phòng mình liền gọi cho Phương Hải Dương.
- Phương thiếu gia, tôi đã cố gắng nhưng Vương Trạch Vinh không đồng ý.
Phương Hải Dương thời gian này vẫn đang kéo Vương Trạch Vinh và Ninh Đại Lôi, mục đích chính là muốn có chỗ tốt từ hợp tác du lịch ba tỉnh. Vương Trạch Vinh sau đó căn bản không nhận lời mời ăn chơi của hắn, chỉ có Ninh Đại Lôi thường xuyên đến. Bây giờ nghe Ninh Đại Lôi nói như vậy, Phương Hải Dương có chút không hài lòng:
- Anh làm như thế nào vậy hả. Anh và Vương Trạch Vinh đều là người tỉnh Sơn Nam, hắn sao không nể mặt anh.
Ninh Đại Lôi nói:
- Việc này tôi cũng không có biện pháp.
Hắn nghĩ mình đúng là sơ ý để đám người Phương Hải Dương quay được cảnh chơi gái, tâm trạng Ninh Đại Lôi liền không tốt. Mình vốn là lãnh đạo trước mặt đám người Phương Hải Dương, nhưng bây giờ lại thành tay sai của chúng.
Một lát sau Phương Hải Dương nói với Ninh Đại Lôi:
- ANh nghĩ cách hẹn Vương Trạch Vinh ra ngoài, chúng tôi nói chuyện với hắn một lần nữa.
Ninh Đại Lôi liền một lần nữa đi vào phòng Vương Trạch Vinh.
- Cục trưởng Vương, năng lực của đám người Phương Hải Dương rất mạnh, dù không đưa thắng cảnh du lịch của bọn họ vào thì cũng có thể nói rõ tình hình với bọn họ vào. Anh thấy tối nay chúng tôi bày tiệc mời bọn họ, mọi người nói chuyện có được không?
Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi nói:
- Được, anh bố trí đi.
Việc này sớm muộn cũng được quyết định, Vương Trạch Vinh cũng muốn xem đám Phương Hải Dương còn có chiêu gì?
Thấy Vương Trạch Vinh đến, đám người Phương Hải Dương vẫn mời hắn vào vị trí chủ tọa.
- Cục trưởng Vương, tôi nghe nói anh đẩy mấy thắng cảnh du lịch của chúng tôi ra, việc này không tốt đâu.
Đồ ăn chưa mang lên, Bảo Vệ Quốc đã nói.
Vương Trạch Vinh nói:
- Con đường du lịch ba tỉnh không chỉ liên quan đến một tỉnh, mỗi một con đường đều được bố trí cụ thể, chúng tôi cũng không thể chọn loạn. Sau khi quyết định còn rất nhiều công tác cần làm, công tác tuyên truyền cũng cần triển khai.
Điền Vĩ nói:
- Cục trưởng Vương, Phương thiếu gia để mắt thì mới mời anh gia nhập, có tiền mọi người cùng hưởng. Anh phải biết ở tỉnh Giang Sơn này thì đám người Phương thiếu gia nói là phải được.
Đây hoàn toàn là uy hiếp, Vương Trạch Vinh dụi thuốc lá vào gạt tàn rồi nhìn Điền Vĩ mà nói:
- Anh có ý gì?
Hoàng Kiến Cương – Phó cục trưởng cục Công an Thành phố Phượng Hải là người có quyền lực, bố hắn là nguyên Phó chủ tịch tỉnh, từ trước đến giờ hắn vẫn cấu kết với đám Phương Hải Dương, nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy hắn liền cười hắc hắc nói:
- Cục trưởng Vương, anh nên suy nghĩ một chút, nếu được mọi người ủng hộ thì anh có thể đi ngang ở tỉnh Giang Sơn. Đương nhiên nếu không được mọi người ủng hộ thì đúng là không biết có chuyện gì xảy ra.
Vương Trạch Vinh thấy hắn mặc đồ công an liền cười nói:
- Anh nói như vậy hình như tình hình an ninh trật tự ở tỉnh Giang Sơn không tốt thì phải?
Mọi người ở đây đều được nhà chiều quen. Đám người tụ tập đúng là coi trời bằng vung. Trong lòng bọn họ đúng là không coi Vương Trạch Vinh vào đâu. Lần này vì lợi ích nên kiên nhẫn đàm phán với Vương Trạch Vinh. Bây giờ thấy không thể đạt được chỗ tốt thì không chịu được nữa.
Bảo Vệ Quốc vỗ bàn đứng bật dậy chỉ vào Vương Trạch Vinh mà mắng:
- Thằng chó kia, không cho mặt mũi ư? Mày ra ngoài hỏi xem người ở đây ai dậm chân xuống mà không vang. Tao nói cho mày, mấy thắng cảnh du lịch đó mày phải đưa vào con đường du lịch, còn có, công trình chỉnh trang cũng phải giao cho bọn tao làm.
Thấy Bảo Vệ Quốc chỉ vào mình mà mắng, Vương Trạch Vinh vô cùng tức giận, chưa ai dám chỉ vào hắn mà mắng như vậy:
- Bảo Vệ Quốc, anh nếu không thu lại lời mình nói, hậu quả này anh tự gánh chịu.
Nói xong Vương Trạch Vinh cũng lập tức đứng lên.
Phương Hải Dương lúc này cũng lộ mặt thật mà nói:
- Vương Trạch Vinh, đừng tưởng có ông bố vợ là Bộ trưởng thì giỏi lắm. Ở đây là Thành phố Phượng Hải, còn không đến lượt mày tinh tướng. Mày nếu không giao những thứ đó cho bọn tao, mày sẽ biết hậu quả.
Vương Trạch Vinh thầm nghĩ đám này đúng là không coi ai ra gì, căn bản không phải người trong chốn quan trường.
Vương Trạch Vinh không thèm để ý đến bọn chúng mà lập tức đi ra ngoài.
Sau khi ra khỏi đây, Vương Trạch Vinh liền gọi cho Phó chủ tịch tỉnh Giang Sơn – Hà Vân Quốc.
- Phó chủ tịch tỉnh Hà, tôi muốn báo cáo một chuyện với ngài.
- Chuyện gì vậy?
Hà Vân Quốc đang ở trong nhà, trên tay cầm phương án tuyên truyền về con đường du lịch mà Vương Trạch Vinh sáng nay trình lên. Y càng xem càng hài lòng.
Vương Trạch Vinh nói:
- Là như thế này, con trai Phó chủ tịch tỉnh Phương và Phó chủ tịch tỉnh Bảo tỉnh Giang Sơn hôm nay tìm tôi, yêu cầu tôi đưa mấy thắng cảnh du lịch của bọn họ vào con đường du lịch. Ngài cũng biết con đường du lịch này sẽ được nghiêm khắc lựa chọn, nếu tùy tiện cho một hai thắng cảnh du lịch vào sẽ ảnh hưởng cả hạng mục. Bảo Vệ Quốc còn vỗ bàn mắng chửi tôi. Tôi lo lắng việc này sẽ làm Phó chủ tịch tỉnh Bảo và Phó chủ tịch tỉnh Phương mất hứng nên báo cáo với ngài.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Hà Vân Quốc liền nhíu mày, sao lại dính dáng đến hai Phó chủ tịch tỉnh? Vương Trạch Vinh có ý gì?
- Cậu có suy nghĩ gì?
Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi cũng chỉ báo cáo một chút với ngài mà thôi, không có ý gì.
- Tôi biết rồi.
Hà Vân Quốc liền dập máy.
Nghe tiếng tút tút, Vương Trạch Vinh cười cười. Hắn biết Hà Vân Quốc không cùng một nhóm với Phó chủ tịch tỉnh Bảo Nguyên Quân. Có tin tức này Hà Vân Quốc nhất định sẽ lợi dụng. Chuyện Bảo Vệ Quốc mắng mình, hắn không thể không cho đối phương biết mặt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...