Vương Trạch Vinh liền kéo Lữ Hàm Yên ngồi ở trên người mình rồi nói:
- Hôm nay gặp được một vị sư phụ. Người này dạy anh luyện Thái Cực Quyền, nói bí quyết của bài quyền chính là trong quyển sách này, anh đang nghiên cứu.
Lữ Hàm Yên hai tay ôm ở lấy cổ Vương Trạch Vinh nói:
- Nội dung của quyển sách này mấu chốt ở chỗ lý giải, luận theo chữ ở trong sách thì không bao giờ hiểu được. Cần phải tiến hành cảm ngộ mới được.
Vương Trạch Vinh vui đùa lấy tay lần mò phần dưới cơ thể của Lữ Hàm Yên nói:
- Đạo, khả đạo, phi thường đạo! Em đây chính là phi thường đạo à!
Nghe được Vương Trạch Vinh không ngờ xuyên tạc như vậy, Lữ Hàm Yên nhéo Vương Trạch Vinh một cái nói:
- Đầu óc của anh thật là đen tối, như thế nào mà lại nói chuyện loạn thế!
Cảm thấy Vương Trạch Vinh đã sờ loạn trên người của mình, Lữ Hàm Yên hạ giọng nói:
- Tối hôm qua mới làm cả đêm, bây giờ toàn thân em đều rất rát!
Sợ Vương Trạch Vinh lại có thêm hành động, Lữ Hàm Yên dường như trốn chạy liền đứng lên nói:
- Em đi có công chuyện phải làm đây.
Vương Trạch Vinh đứng lên cười nói:
- Chạy cái gì mà chạy, để anh giúp em nấu cơm.
Lúc này Lữ Khánh Phân cũng về tới, nhìn thấy hai cái miệng nhỏ thân thiết như vậy, cười với Vương Trạch Vinh nói:
- Ai muốn con đi làm cơm làm gì, con cứ ngồi đó, mẹ ra giúp Hàm Yên.
Trong thời gian buổi chiều, Vương Trạch Vinh đi dạo các hiệu sách một vòng, mua một ít bộ sách về Thái Cực Quyền, trong đó cũng có những quyển bàn về vấn đề luyện khí công.
Bởi vì muốn từ phương diện này tìm hiểu nguyên nhân mà quan khí trở nên phát triển, Vương Trạch Vinh thật sự hạ quyết tâm muốn từ cái này nghiên cứu ra được một vài vấn đề.
Trong thời gian buổi chiều, Vương Trạch Vinh phát hiện ra một tình huống, các bộ sách, đĩa mua linh tinh trong các hiệu sách không thể làm cho quan khí của mình phát triển, ngược lại phương pháp luyện tập mà ông lão Quách sư phụ truyền thụ lại có thể có hiệu quả này.
Để hiểu rõ thêm về vấn đề này, Vương Trạch Vinh trở nên bắt đầu trầm tư. Việc này đích xác rất quái lạ, hiện tại phương pháp luyện tập Thái Cực Quyền có rất nhiều thể loại, thế mà chỉ có phương pháp của ông lão Quách sư phụ mới có khả năng làm cho quan khí phát triển, rốt cuộc là bởi nguyên nhân gì?
Sau khi phát hiện ra việc này, Vương Trạch Vinh liền hạ quyết tâm nhất định phải luyện tập, lĩnh hội thật tốt bộ quyền pháp của ông lão Quách sư phụ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Vương Trạch Vinh liền đi tới công viên trước.
Nhìn thấy Vương Trạch Vinh lại đến như vậy, ông lão Quách sư phụ cao hứng nói:
- Chàng trai, thật không tồi. Mới sáng sớm như vậy mà cậu đã tới. Hiện nay những người trẻ tuổi như cậu thật sự là càng ngày càng ít!
Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:
- Cháu ngày hôm qua sau khi luyện các động tác của Thái Cực Quyền do ông truyền dạy liền cảm thấy toàn thân thoải mái. Sáng sớm hôm nay phải chạy tới, đang muốn học hết bộ quyền pháp này.
Ông lão Quách sư phụ cười ha ha nói:
- Không thành vấn đề, chỉ cần cậu thích, tôi sẽ dạy cho cậu.
Theo ông lão Quách sư phụ nghiêm túc tập luyện.
Không khí trong công viên thật không tồi, có rất nhiều ông lão rèn luyện thân thể ở chỗ này. Những người trẻ tuổi như Vương Trạch Vinh thật sự là cũng không nhiều lắm.
Bởi vì sức ép công việc bấy lâu nay, Vương Trạch Vinh cảm thấy hôm nay luyện quyền thật là thuận buồm xuôi gió.
Cách luyện bộ Thái Cực Quyền này chủ yếu coi trọng ở ý cảnh, Vương Trạch Vinh một mặt luyện, một mặt suy nghĩ về nội dung của Đạo Đức Kinh. Hôm nay khi hồi tưởng lại nội dung, hắn dường như có một chút cảm ngộ, nhưng loại cảm ngộ này lại mới chỉ thoáng qua mà chưa nắm bắt cụ thể được.
Liên tục trong thời gian ba ngày, cuộc sống của Vương Trạch Vinh rất là đơn điệu. Buổi sáng thức dậy đi đến ông lão Quách học quyền, về đến nhà lại nghiên cứu các loại phương pháp tập luyện Thái Cực Quyền. Cũng thật sự là kỳ quái, bây giờ không ngờ lại xuất hiện nhiều loại phương pháp luyện tập Thái Cực Quyền đến như vậy. Về cơ bản thì các tư thế không sai biệt lớn, nhưng khi chân chính tập luyện thì dẫn tới sai lệch rất nhiều.
Vương Trạch Vinh cũng đem các nghiên cứu của mình về các tình huống thỉnh giáo ông lão Quách sư phụ.
Nghe xong các lời thỉnh giáo của Vương Trạch Vinh, Quách sư phụ cười nói:
- Không gạt cậu, việc này tôi cũng từng suy nghĩ qua. Sau đó khi quay lại Quán đạo Ngưu Thanh Quan hỏi sư phụ, sư phụ nói cho tôi biết bộ quyền pháp của bọn họ chỉ có ở đây, được lưu truyền từ trước đây lâu lắm rồi, các bộ trên thị trường không thể so sánh cùng với bộ quyền này được.
Nhìn nhìn Vương Trạch Vinh, lão Quách cười nói:
- Không cần lo nhiều đến như vậy, dù sao bộ Thái Cực Quyền của đạo quán Ngưu Thanh Quan sau khi luyện tôi cảm giác rất tốt liền tiếp tục luyện tập.
Nghe được lão Quách sư phụ nói như vậy, Vương Trạch Vinh cũng âm thầm gật đầu, đúng là mình tự chui đầu vào ngõ cụt. Dĩ nhiên chỉ có phương pháp luyện tập này mới khiến cho quan khí phát triển, như vậy sẽ không phải cân nhắc nhiều đến như vậy. Chỉ cần luyện cho tốt để ông lão Quách truyền thụ bộ quyền này là được rồi.
- Anh là Vương Trạch Vinh
Một cô gái đứng chờ ở trên đường hỏi Trạch Vinh. Hôm nay vừa mới sáng tinh mơ, Vương Trạch Vinh đã đến trong công viên này luyện một hồi Thái Cực Quyền, nhưng lại không nhìn thấy ông lão Quách sư phụ đến. Hắn đang sốt ruột chờ đợi thì thấy cô gái này chạy tới hỏi hắn.
- Tôi là Vương Trạch Vinh, cô là…?
Vương Trạch Vinh nghi hoặc hỏi lại. Nhìn cô gái này, Vương Trạch Vinh dù như thế nào cũng không nhớ nổi cô gái này.
- À, ba tôi kêu tôi đến nói cho anh biết hôm nay trong nhà có chút việc. Ba tôi không thể tới hướng dẫn anh luyện quyền được.
Đây là một cô gái rất trẻ trung, rất có một loại khí chất quân nhân. Vương Trạch Vinh đoán rằng cô gái này đã từng trải qua khóa huấn luyện.
- Như vậy sao? Có chuyện gì, cần tôi hỗ trợ không?
Vương Trạch Vinh học tập Thái Cực Quyền cùng với ông lão Quách trong mấy ngày qua đúng là rất có thiện cảm với ông lão này. Nghe được trong nhà ông lão có sự vụ, hắn đã nghĩ tới giúp một chút.
- Cũng không có việc gì, chúng tôi có thể giải quyết.
Cô gái nói, cô cũng rất tò mò nhìn Vương Trạch Vinh. Trong khoảng thời gian này ông lão mỗi ngày đều nói rằng ông đang dạy cho một người trẻ tuổi học Thái Cực Quyền. Nhìn thấy bộ dáng của Vương Trạch Vinh còn chưa tới ba mươi, trong lòng thầm đang suy nghĩ không biết là người ở nơi nào vậy, dường như trong khoảng thời gian này đang nhàn nhã như ở nhà vậy.
Vương Trạch Vinh nghĩ thầm rằng mình dù sao cũng không có việc gì, sao không đến nhà của lão Quách xem thử, liền cười nói với cô gái:
- Quách sư phụ là thầy giáo của tôi, ông ấy có chuyện thì tôi cũng nên tới giúp một chút. Cô có thể đưa tôi tới nhà xem một chút được không?
Cô gái này cười nói:
- Nhìn anh tuổi không lớn lắm, lại rất là nhiệt tình!
Nhìn thấy Vương Trạch Vinh muốn hỗ trợ như vậy, đúng là cô rất có ấn tượng tốt với Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:
- Có thể sự tình lớn hoặc không lớn, tôi dù sao cũng không có việc gì, đi xem xem có thể giúp đỡ được hay không.
Cô gái nói:
- Cũng không có sự kiện gì, ba tôi đang tìm người mất của. Cũng tốt, anh tới giúp đỡ đi tìm một chút, cả đêm vừa rồi rất là nóng ruột!
Nghĩ đến tình cảnh ba mình đang sốt ruột ở nhà, cô gái nghĩ thầm rằng dù sao người trẻ tuổi này cũng không có việc để làm, nhờ hắn giúp hỗ trợ cũng không có vấn đề gì.
Theo cô con gái của lão Quách đi đến nhà của lão Quách.
Trên đường đi mới biết được cô gái này tên là Quách Tinh Chi, là cô con gái út của ông lão Quách, năm nay tốt nghiệp trường cảnh sát của tỉnh, trong thời gian học ở trường đã tham gia thi tuyển chọn vào cảnh sát của cảnh sát thành phố Chiếu Đông. Từ thành tích kết quả của cuộc thi đạt được thì cũng không tồi, đang chờ phỏng vấn.
Trong nhà lão Quách rất đơn sơ, không có chút gì gọi là cao sang cả, nhưng rất là sạch sẽ. Ngoại trừ lão Quách sư phụ ra, còn có người vợ già và các con của lão. Người vợ già của lão rất hòa nhã, cậu con trai cũng là loại hình người cao lớn thô kệch.
Nhìn thấy Vương Trạch Vinh cũng đến, lão Quách trừng mắt liếc nhìn cô con gái một cái rồi nói:
- Có việc đại sự gì đâu mà con cũng đưa Tiểu Vương đến đây?
Quách Tinh Chi nói:
- Nhiều người dù sao cũng tốt hơn mà ba.
- Cũng không có việc gì đâu. Cậu đi làm việc của cậu đi.
Lão Quách nói với Vương Trạch Vinh.
- Sư phụ, rốt cuộc có sự tình gì vậy? Sư phụ cứ nói ra, cháu cũng muốn giúp đỡ một chút, dù sao hôm nay cháu cũng không có việc gì.
Vương Trạch Vinh nói. Mấy ngày nhàn nhã, Vương Trạch Vinh cũng thật sự muốn tìm việc gì để làm.
Cậu con trai của Quách sư phụ đứng một bên nói:
- Anh chắc là Vương Trạch Vinh. Cha tôi mấy ngày gần đây cũng thường nói về anh. Cũng không có đại sự gì. Tối hôm qua tôi lái xe nhặt được một cái túi, bên trong có mười vạn tệ. Ba tôi yêu cầu tôi tìm ra người mất của để trả lại. Anh nói giúp tôi một chút, người mất của kia ngồi ở trên xe tôi và quên đồ vật trong xe. Trong cái túi này này không có địa chỉ nào để liên hệ, kể cả điện thoại cũng không có. Kêu tôi bây giờ đi tìm như thế nào!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...