Ngày hôm sau, Lâm Chính Vũ trở lại tỉnh thành, Vương Trạch Vinh được Trưởng ban Tổ chức tỉnh ủy Minh Châu gọi vào nói chuyện.
Nội dung cuộc nói chuyện cơ bản là giống như lời nói của Lâm Chính Vũ. Sự hợp tác của ba tỉnh được khởi xướng bởi tỉnh Giang Sơn. Tỉnh Giang Sơn cũng là tỉnh có thực lực kinh tế mạnh nhất trong ba tỉnh. Cơ cấu nhân sự và văn phòng hợp tác kinh tế của ba tỉnh khá vấp váp, thực tế là rất khó khăn. Vấn đề chính là mô hình hợp tác này là việc mới, tất cả bắt đầu từ con số không, cách hoạt động như thế nào, điều này còn phải có sự thảo luận của ba bên. Công việc hiện tại chính là việc lựa chọn người.
Uỷ ban này được tổ chức kỳ thật cho có lệ, chân chính thực sự là tổ chức văn phòng. Văn phòng sau khi được hiệp thương của ba bên là thiết lập tại tỉnh thành tỉnh Giang Sơn, tại thành phố Phượng Hải. Việc chọn người làm Chánh văn phòng cũng đã được quyết định, Chánh văn phòng năm đầu tiên được xếp đặt là người của tỉnh Giang Sơn, người này tên gọi là Đoạn Trung Minh, là một cán bộ cấp giám đốc sở.
Sau khi nghe xong, Vương Trạch Vinh đi đến văn phòng của Trương Tất Tường.
Nhìn thấy Vương Trạch Vinh đến, Phó chủ tịch tỉnh - Trương Tất Tường rời bỏ công việc đang thực hiện, ra hiệu cho Vương Trạch Vinh ngồi xuống:
- Chuẩn bị đến đâu rồi, đã được tổ chức nói chuyện chưa?
Trương Tất Tường mỉm cười hỏi.
Vương Trạch Vinh nói:
- Cháu đã được ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy nói chuyện chính thức rồi, mà cái này tất cả đều bắt đầu từ con số không. Chẳng có việc nào là việc dễ cả.
Trương Tất Tường nói:
- Không sai, vấn đề này trong quốc gia cũng là sự kiện mới. Sự hợp tác giữa các tỉnh thì cũng đã sớm được triển khai ở một vài tỉnh phát triển. Loại hình hợp tác này ngay lập tức sẽ trợ giúp sự phát triển cho các tỉnh. Tỉnh Sơn Nam là yếu nhất trong các tỉnh tiểu vùng trung du. Lần này tỉnh Giang Sơn đề xuất việc hợp tác, đối với sự phát triển của Sơn Nam cũng là một cơ hội. Tỉnh ủy cực kỳ coi trọng đối với việc này, vấn đề lựa chọn con người thực sự đã được đặt lên nghiên cứu nhiều lần, sở dĩ đặt cháu vào vị trí này cũng do tỉnh ủy đối với cháu rất coi trọng, cháu phải nắm bắt được cơ hội này.
Vương Trạch Vinh nói:
- Trương thúc đã chỉ đạo như vậy, hết thảy cháu đều nghe theo lời chú để thực hiện.
Trương Tất Tường cười ha ha nói:
- Cháu hẳn đã nhìn thấy, cơ cấu này nói thật thì cũng thật, nói giả thì cũng là giả. Nếu công tác các cháu không thể có đột phá thì văn phòng này sẽ trở thành một phòng rỗng mà thôi. Đây chính là cần các cháu có thể tính toán sáng tạo để khai triển công tác.
Vương Trạch Vinh nói:
- Thời gian vừa qua cháu cũng đã nhìn ra một ít phương hướng, nhưng đến hiện tại vẫn đang chưa thể nắm bắt cụ thể được!
Nhìn nhìn Vương Trạch Vinh, Trương Tất Tường nói:
- Trạch Vinh, vị trí này của cháu là do chú và Chương bí thư tranh thủ mà có, không được xem thường vị trí này. Ba tỉnh đã quyết định Chánh văn phòng là người của các tỉnh thay phiên đảm nhiệm. Đây chính là mỗi một Chánh văn phòng chỉ có thể có nhiệm kỳ một năm. Mà Phó Chánh văn phòng sẽ không hề giống như vậy, Phó Chánh văn phòng có thể tồn tại mặc cho người khác lên xuống. Cháu có biết việc này thuyết minh cho vấn đề gì chưa?
Cũng không chờ Vương Trạch Vinh trả lời, Trương Tất Tường nói tiếp:
- Làm Phó Chánh văn phòng, kỳ thật cháu là đại biểu của tỉnh Sơn Nam, công tác chân chính là bắt đầu từ cháu mà triển khai, trọng trách là rất nặng, áp lực cũng rất lớn!
Vương Trạch Vinh kỳ thật cũng cảm thấy việc này. Năm nay chủ nhiệm là người của tỉnh Giang Sơn đảm nhiệm. Người mà tỉnh Sơn Nam phái ở tỉnh Giang Sơn trừ Trương Tất Tường là lãnh đạo tối cao chỉ có mỗi mình, đại biểu chính là ích lợi của tỉnh Sơn Nam. Vị trí này đích xác rất trọng yếu đối với bất cứ ai.
Nhìn thấy Vương Trạch Vinh đang minh bạch, Trương Tất Tường nói:
- Chú tuy rằng là lãnh đạo chủ quản việc này của tỉnh Sơn Nam nhưng mà chú không có khả năng sa vào các chi tiết của các công việc. Cháu sẽ thay mặt chú làm một ít công tác, hay nói cách khác chính là người phát ngôn của chú.
Nghe Trương Tất Tường nói như vậy, Vương Trạch Vinh xem ra đã minh bạch. Sở dĩ đem mình đặt ở vị trí này, đây là Chương Kiều Ninh và Trương Tất Tường đúng là đầy tín nhiệm đối với bản thân mình. Việc này tất nhiên cần phải làm tốt, nếu không thì sẽ làm xấu mặt hai người.
- Xin Trương thúc yên tâm, cháu nhất định thực sự quán triệt chỉ thị của chú, ở tỉnh Giang Sơn để xây dựng cơ sở.
Trương Tất Tường gật đầu nói:
- Văn phòng của các cháu chính là mặt mũi của các tỉnh, được đặt ở vị trí rất đặc biệt. Tuy rằng chỉ có một văn phòng nhưng những người như các chú nhìn vào lại thấy sự khác biệt. Làm Phó Chánh văn phòng, cháu được phép cơ cấu tổ chức và nhân sự thường trú của tỉnh Sơn Nam. Tỉnh ủy bước đầu thiết lập ra một số bộ phận, chủ yếu là các bộ phận Tổng hợp, Tài vụ, Kinh tế hợp tác, Kinh tế liên lạc, còn các bộ phận khác đợi sau khi cháu đến cân nhắc kỹ tình hình rồi thiết lập.
Sau khi nghe xong lời nói Trương Tất Tường, Vương Trạch Vinh lúc này mới hiểu được quyền lực của mình ở đây cũng không hề nhỏ.
Sau khi từ tỉnh thành trở về, Vương Trạch Vinh lập tức tới gặp Mạc Chính Quần và Chu Tài Khâm báo cáo việc phải điều đi.
Hai người đã biết việc này, hiện tại nhìn thấy Vương Trạch Vinh được tổ chức nói chuyện thì chuyện hắn phải đi là việc kết cục đã được định. Biểu hiện của hai người rất là nhiệt tình.
Tuy rằng trước kia đã có tin tức Vương Trạch Vinh được điều đi, nhưng tin tức này vẫn không có chứng thực. Hiện tại rốt cục sau khi đã xác thực được tin tức phải rời đi của Vương Trạch Vinh, quan trường Quán Hà lập tức đã xảy ra chấn động thật lớn. Hoảng hốt nhất chính là những người thuộc phe cánh Vương Trạch Vinh, nghĩ đến Vương Trạch Vinh sau khi rời khỏi dường như ai cũng cảm thấy trời đất như sụp đổ.
Những người thuộc Vương hệ đã hơn một năm nay lăn lộn tất cả đều xuôi thuyền mát mái bởi thực lực của Vương Trạch Vinh ở Quán Hà quá hùng mạnh. Điều này cũng làm cho nhóm thủ hạ của hắn ở các ban, ngành thật sự có uy phong. Hiện tại, đột nhiên biết tin tức Vương Trạch Vinh phải rời đi, tất cả mọi người đều cảm thấy không thích ứng. Sau khi Vương Trạch Vinh đi rồi thì mình làm sao bây giờ? Đây là một vấn đề lớn hiện rõ trước mắt mọi người.
Những người không thuộc hệ Vương Trạch Vinh lại có khác biệt hẳn. Bọn họ ngay lập tức cảm thấy đây chính là cơ hội của mình. Nghĩ đến lúc Vương Trạch Vinh rời đi rồi thì cục diện chính trị của Quán Hà này biến hóa, biết cơ hội của mình đã tới, công tác báo cáo, các hoạt động giao lưu tình cảm lập tức trở nên rất phong phú. Bất kể là Mạc Chính Quần hay là Chu Tài Khâm, trong nhà ngay lập tức khách khứa trở nên chật cả nhà.
Chánh Văn phòng Lưu chuyển đất đai thành phố Quán Hà - Lưu Ngọc Hạo sau khi nhận được tin liền ngay lập tức chạy đến nhà Vương Trạch Vinh. Khiến hắn thật không ngờ, rất nhiều người so với hắn còn sớm hơn không ít. Hắn phi thường sốt ruột, bản thân mình là do Vương Trạch Vinh một tay đề bạt, chỗ dựa vững chắc của mình chính là Vương Trạch Vinh. Tuy rằng hắn chỉ là một Chánh văn phòng Lưu chuyển đất đai nhưng quyền lực cũng rất lớn. Nhưng nếu Vương Trạch Vinh đi rồi, quyền lực có còn như trước không.
Bí thư huyện ủy huyện Kỳ Lân Trình Mạc Vân, Quyền cục trưởng cục Quản lý thị trường Bành Khoát, Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân Đặng Tiến Triệu, Cục trưởng cục Văn hóa Lăng Ngọc Hàn, Cục trưởng Cục Vệ sinh Quách Văn Cường, Phó Cục trưởng Cục Chiêu thương Phùng Phương, Cục Du lịch Cao Minh, Nhâm Quế Di, Điền Tiến Nhân - Cục Công Thương, tất cả đám người này đều đã ngồi trong nhà Vương Trạch Vinh.
Đối với sự rời đi của Vương Trạch Vinh thì những người này đồng dạng như nhau. Mất đi chỗ dựa vững chắc Vương Trạch Vinh, bọn họ cảm thấy bị uy hiếp, các uy hiếp kia đều nhằm về phía bọn họ. Trước kia không có cảm giác này, hiện tại Vương Trạch Vinh đi rồi, tại Cục, Huyện những người trước giờ bị áp chế khó tránh khỏi sẽ có điều kiện phản kháng. Các hành động này không nghi ngờ được đều nhằm vào tranh đoạt chức tước.
- Thị trưởng Vương, ngài đi rồi, ai lãnh đạo chúng tôi bây giờ?
Điền Tiến Nhân là người sốt ruột nhất, cho tới nay hắn đều theo đuôi Vương Trạch Vinh, đã làm nhiều chuyện làm người khác mất lòng. Hiện tại thì tốt lắm rồi, Vương Trạch Vinh vỗ mông rời đi, hắn nghĩ tới thời gian mình đi theo Vương Trạch Vinh, làm rất nhiều việc, khi có vấn đề gì, mình đều được Vương Trạch Vinh chiếu cố nên vững như núi Thái Sơn. Nhưng mà Điền Tiến Nhân còn có giấc mộng lớn hơn nữa, hắn từng nghĩ Vương Trạch Vinh sẽ đẩy hắn lên một sân khấu lớn hơn nữa. Hiện tại xuất hiện sự kiện Vương Trạch Vinh phải rời đi, hắn cũng không biết mình bây giờ nên làm như thế nào mới tốt.
Nhìn nhìn Điền Tiến Nhân, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Đây là tổ chức đã an bài. Là một Đảng viên, tôi chỉ có thể phục tùng sự an bài của tổ chức. Mọi người chỉ cần thực hiện công tác thật tốt của mình thì không ai có thể thay thế được các vị cả.
Phùng Phương nói:
- Phó Thị trưởng Vương, không có sự ủng hộ của ngài, công tác của chúng tôi không làm tốt được!
Việc này đối với cô là một sự bất an. Trên đầu cô đã đánh dấu chữ Vương to tướng, nếu Vương Trạch Vinh đi rồi, muốn có được một người ủng hộ đến như vậy sẽ rất khó. Cô có cả suy nghĩ, chẳng lẽ chính mình lại phải đi quyến rũ một lãnh đạo khác?
Vương Trạch Vinh hiểu rất rõ tâm tình của những người này. Trong lòng hắn thầm nghĩ, tôi cũng không có khả năng cả đời bao cấp hết cho các người nha!
Quách Văn Cường là người xuất phát điểm thấp nhất, đến nay hắn có Vương Trạch Vinh ủng hộ nên ở cục Vệ sinh không bao giờ nói hai lời, ai cũng phải cấp cho hắn ba phần thể diện. Hiện tại, khi đột nhiên phát hiện Vương Trạch Vinh rời khỏi, hắn cảm thấy một loại nguy cơ thật lớn, làm sao bây giờ? Hắn biết Chu Tài Khâm kia cho tới nay với mình đúng là không vừa mắt, nếu chẳng may đến lúc đó hắn chỉnh mình thì làm sao bây giờ.
- Phó Thị trưởng Vương, chúng tôi lo lắng sau khi lãnh đạo đi rồi thì cục diện Quán Hà sẽ phát sinh biến hóa!
Lời nói của Quách Văn Cường làm vang lên tiếng đồng tình.
Vương Trạch Vinh hút một hơi thuốc rồi cười nói:
- Đồng chí Vu Dương còn công tác tại Quán Hà, Trưởng ban Hoàng, Trưởng ban Tiếu đều quan tâm đến mọi người, bọn họ sẽ tiến hành chiếu cố đối với mọi người. Yên tâm, trời không sụp đâu.
Vương Trạch Vinh ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng kỳ thật cũng không để ý tới. Sau khi Hạng Nam nhắc nhở, hắn nhận thức càng sâu đối với thế thái nhân tình. Có lẽ thực sự sẽ xuất hiện tình huống tan đàn xẻ nghé. Nếu thật sự tới nông nỗi này thì lúc bấy giờ xem xét thái độ của những người này, nếu tiếp tục quyết tâm đi theo mình, với chức vụ Phó Chánh văn phòng có đầy đủ quyền lực trong tay, chỉ cần bọn họ có chút năng lực thì giúp một chút cũng không phải không có khả năng.
Sau khi Vương Trạch Vinh đi rồi, người của Vương hệ trên cơ bản lấy Vu Dương làm người cầm đầu. Vương Trạch Vinh biết rằng chỉ cần tất cả mọi người đoàn kết lại, cho dù là Mạc Chính Quần hay Chu Tài Khâm cũng không có thể lên mặt được. Đương nhiên, lời nói này hắn cũng không nói ra để xem ngộ tính của mọi người.
Tâm tình của Đặng Tiến Triệu rất là thấp thỏm. Hắn hoàn toàn có thể thấy được hoàn cảnh của mình sau khi Vương Trạch Vinh đi rồi, nhìn về phía Vương Trạch Vinh:
- Phó Thị trưởng Vương, trên tỉnh có còn muốn người không vậy? Ngài muốn tôi làm việc gì, cho dù là một nhân viên cũng được.
Hắn bắt đầu rút lui một cách có trật tự. Hắn biết một chút rằng chỉ cần theo sát Vương Trạch Vinh, thì tiền đồ của mình là không có vấn đề.
Vương Trạch Vinh rất tán thưởng đối với năng lực của Đặng Tiến Triệu. Kỳ thật hắn cũng có ý nghĩ như vậy. Nhân viên quản lý ba tỉnh kia cấp bậc cũng rất cao, nhân viên bình thường cũng là chính cấp (cấp trưởng phòng). Nhưng mà ngay cả tình hình của mình ở nơi đó tới lúc này cũng chưa rõ ràng hoàn toàn vì vậy bây giờ cũng không thể đưa ra lời hứa hẹn. Hơn nữa, đối với tình huống của những người này, Vương Trạch Vinh cũng tồn tại ý tưởng muốn khảo xét lại một lần nữa, bèn nhìn Tiến Triệu rồi nói:
- Cái cậu này, cậu cũng không phải suy nghĩ nhiều, cố gắng công tác tốt, có chuyện gì có thể đến Bí thư Mạc báo cáo mà.
Lưu Ngọc Hạo nói:
- Phó Thị trưởng Vương, sau khi ngài đi rồi thì công tác lưu chuyển đất đai này khai triển như thế nào?
Việc này đích xác là một vấn đề. Cho tới nay Văn phòng Lưu chuyển đất đai đều do Vương Trạch Vinh phụ trách cả. Nếu Vương Trạch Vinh đi rồi, đổi tới lãnh đạo mới khẳng định sẽ an bài người của chính mình vào, Lưu Ngọc Hạo đến lúc đó công việc muốn tiến hành cũng khó.
Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:
- Công tác lưu chuyển đất đai là đại sự của toàn tỉnh, chỉ có thể tăng mạnh, sẽ không suy yếu. Anh phải tăng mạnh quan hệ với đồng chí Ngô Quân Chính. Tôi cũng sẽ bảo anh ta tiến hành chiếu cố với cậu.
Nghe xong lời này, Lưu Ngọc Hạo cảm thấy trong lòng không ổn, chuyện tình rất là trầm trọng.
Nhìn những người này đi ra cửa, Vương Trạch Vinh nhớ tới lời nói nhắc nhở của Hạng Nam, sau này có thể có thời điểm khảo nghiệm người một phen. Hắn cũng muốn nhìn nhận xem còn có bao nhiêu người toàn tâm toàn ý dựa vào chính mình.
Những lúc mưa gió sấm chớp thế này mới thấy thêm được bản tính của từng người.
Ngay Điền Tiến Nhân kia cũng không như trước đây là đợi mọi người đi hết rồi sau đó quay sang giúp đỡ Long Hương Băng thu dọn phòng mà là tâm tình trầm trọng theo mọi người đi ra ngoài.
Những người này vừa đi khỏi, Vu Dương nói khẽ
- Phó Thị trưởng Vương, sau khi anh đi rồi thì tình hình của Quán Hà nhất định thay đổi.
Tâm tình Vu Dương cũng trầm trọng.
Vương Trạch Vinh nói:
- Vu Dương, Quán Hà này tôi giao hết cho anh. Phải đoàn kết nhiều với lão Hoàng và lão Tiếu, chỉ cần có sự ủng hộ của bọn họ, khó khăn trong công tác của anh sẽ giảm thiểu đi rất nhiều.
Vu Dương nói:
- Phó Thị trưởng Vương yên tâm. Việc này tôi sẽ làm, chỉ sợ…
Tuy rằng hắn không nói ra sợ cái gì, nhưng mà Vương Trạch Vinh biết cái mà hắn băn khoăn. Hiện tại tất cả mọi người trong Vương hệ chỉ vì có mình tồn tại cho nên có thể đoàn kết cùng một chỗ. Nếu mình đi rồi, loại cục diện này không biết được duy trì được bao lâu.
- Vu Dương, anh tận tâm làm là được rồi. Tin tưởng có cấp trên ủng hộ, anh sẽ không có gì vấn đề.
Theo như lời của Vương Trạch Vinh thì cấp trên ủng hộ chính là nhóm người Lý Trấn Giang, Vương Chính, Trương Tất Tường, Chương Kiều Cương. Vu Dương hiện tại đã tạo mối quan hệ với những người này, hắn đương nhiên biết rằng mình có những người này ủng hộ, đây là một điểm tốt. Lúc này Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi sẽ đúng lúc đến báo cáo công tác với các vị lãnh đạo này.
Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:
- Cố gắng tận tâm là sẽ thành công.
Vu Dương mới vừa đi thì Hoàng Tổ Cường đã tới.
Gặp Vương Trạch Vinh, Hoàng Tổ Cường liền nói:
- Phó Thị trưởng Vương. Anh đến lúc đi rồi, chúng tôi làm sao bây giờ, bị kẹp ở giữa hai nhân vật lớn như vậy thật là thống khổ đó!
- Lão Hoàng, tình hình Quán Hà thế nào anh cũng biết mà. Trong làm việc phải công tâm mà làm thì không có vấn đề gì. Tuy rằng tôi rời đi, nhưng chỉ cần tôi có thể giúp được thì nhất định sẽ không bỏ mặc không đếm xỉa đến được.
Có lời hứa hẹn của Vương Trạch Vinh, tâm tình bất an của Hoàng Tổ Cường xem như giảm bớt một ít. Vương Trạch Vinh lại nói:
- Trạch Vinh, tôi sẽ thường xuyên báo cáo tình hình Quán Hà cho anh, cũng hy vọng anh có thể tiếp tục chú ý tới công tác của Quán Hà.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Quản lý công tác hợp tác của ba tỉnh sẽ có sự phối hợp một số nội dung của các địa phương. Tôi tuy rằng đi rồi, nhưng thỉnh thoảng sẽ quay về Quán Hà xem xét mọi người.
Hoàng Tổ Cường cười nói:
- Cái này tốt đấy.
Hoàng Tổ Cường tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng hắn lại nghĩ đến chuyện khác. Muốn hắn nghe theo sự chỉ huy của Vu Dương thì ở trong lòng hắn là chống đối việc này. Đối với việc Vương Trạch Vinh không đem những người trong Vương hệ giao cho mình, hắn ít nhiều còn có chút không vui. Nghĩ đến tình hình Quán Hà lúc Vương Trạch Vinh đi rồi thì hắn cũng không xem trọng Mạc Chính Quần, ngược lại càng xem trọng Chu Tài Khâm.
- Thế nào chàng trai, muốn luyện à?
Sau khi đứng nhìn nửa ngày, một ông lão cười tủm tỉm hỏi thăm. Ông lão vẫn ở trong này luyện Thái Cực Quyền, động tác kia thật sự là hấp dẫn mọi người. Vương Trạch Vinh đứng ở chỗ này đã nhìn một hồi.
Bàn giao công tác ở Quán Hà, Vương Trạch Vinh đã lên tỉnh thành trình diện tổ chức. Hiện tại hắn là người thuộc quyền bố trí của ba tỉnh nhưng việc hợp tác của ba tỉnh lúc này mới chỉ có ở giai đoạn thương thảo. Vương Trạch Vinh sau khi trình diện, tỉnh thành thông tin rằng trước mắt hắn cứ chờ đợi. Trong việc này thì bây giờ tỉnh Sơn Nam đang nghiên cứu về vấn đề nhân sự, bởi vì đây là một sự kiện mới, rất nhiều người đều muốn đứng ở giữa thu lợi, đối với các vị trí thì sự tranh đoạt rất kịch liệt, nhất thời không thể bố trí sắp xếp được toàn bộ nhân viên.
Để thực hiện được điều này thì ít nhất cũng phải sau vài ngày nữa. Vương Trạch Vinh lúc này đang rảnh rỗi liền cảm thấy toàn thân khó ở. Mỗi sáng sớm lúc rời khỏi giường liền bắt đầu luyện tập thể dục, một thời gian rất lâu rồi hắn không có rèn luyện.
Cũng không có nhiều cuộc điện thoại gọi tới, tại tỉnh thành này cũng không có nhiều người tới cửa tặng lễ báo cáo công tác, Vương Trạch Vinh có một loại cảm giác dường như mình đã về hưu.
Đối với vấn đề nhân sự này, Vương Trạch Vinh cũng có các cảm ngộ rất sâu. Trung Quốc đúng là không thiếu các nhân tài, có thể thay thế bất cứ ai. Bản thân mình trước kia ở Quán Hà hoạt động sôi nổi đến như vậy, dường như ở Quán Hà thiếu mình thì không thể vận hành được, thế mà bây giờ khi mình đã rời khỏi mà tại Quán Hà kia cũng không xảy ra bất cứ vấn đề nào. Con người thường hay tự nghĩ rằng bản thân mình là rất trọng yếu!
Dọc theo đường quốc lộ, Vương Trạch Vinh chạy một vòng lớn. Nhìn thấy trong công viên này đúng là một nơi lý tưởng để luyện tập, hắn liền vào trong này chậm rãi tập thể dục. Tuy nói nhà ở của hắn ngay sát khu vực này, nhưng Vương Trạch Vinh đúng là còn không quen thuộc đối với quang cảnh xung quanh. Hiện tại mới phát hiện ra nơi này có điều kiện không kém lắm, nhất là để rèn luyện thân thể thì chính là một nơi rất tốt.
Mới hai năm không luyện tập chạy bộ, Vương Trạch Vinh cảm thấy hai chân của mình vô cùng nặng nề, thầm trách tại sao thời gian qua mình lại bỏ qua rèn luyện.
Tại nơi này, Vương Trạch Vinh nhìn thấy một ông lão đang đi bài Thái Cực Quyền rất là tự nhiên, liền đứng ở đó xem. Nghe được câu hỏi của ông lão, Vương Trạch Vinh cười cười.
- Lão sư phụ, ông luyện rất tốt!
Vương Trạch Vinh khen.
- Ha ha, thế này thôi nhưng tôi đã từng luyện rất nhiều loại. Luyện Thái Cực Quyền có ích đối với thân thể. Lúc tuổi còn trẻ không chú ý tới việc rèn luyện, lúc về già rồi thì mới phát hiện việc rèn luyện rất là trọng yếu.
- Lão sư phụ, không biết có thể đem Thái Cực Quyền này chỉ dạy cho cháu một chút có được không?
Trạch Vinh đột nhiên nghĩ tới ý tưởng luyện Thái Cực Quyền, nhìn thấy ông lão hiền hòa như vậy không kìm nổi hỏi một câu. Hắn cũng không tính đến ông lão này thật sự sẽ bày dạy cho mình, có nhiều người đối với phương thức luyện công của mình cũng sẽ không dễ dàng tiến hành truyền ra ngoài.
Ông lão vừa nghe Vương Trạch Vinh muốn học liền cao hứng nói:
- Được, chỉ cần cậu muốn tập, buổi sáng mỗi ngày tới đây, lão sẽ dạy cho cậu.
Vương Trạch Vinh mừng rỡ nói:
- Vậy rất cảm tạ ông, không biết quý tính của ông là gì?
Ông lão nói:
- Quách Vận Lâm, cậu kêu tôi lão Quách là được rồi.
Vương Trạch Vinh đương nhiên không gọi thẳng đối phương là lão Quách, mà là kêu thành Quách lão sư.
- Quách lão sư, cháu nhìn ông đánh bài quyền này đúng là như nước chảy mây trôi!
Vương Trạch Vinh liền tán dương.
- Ha ha, quyền này của tôi thế nhưng là từ trong Đạo quán đấy, đạo quán Ngưu Thanh Quan ở Quán Hà. Các vị sư phụ ở đây về phương diện này đúng là cao thủ. Tôi may là mấy năm trước học, hiện tại người ta không dạy!
Quách Vận Lâm có vẻ hay nói. Sau khi được ông lão giới thiệu, Vương Trạch Vinh mới biết được tại tỉnh này có một đạo quán tên là Ngưu Thanh Quan, ông lão là học bộ quyền pháp ở nơi này.
- Chàng trai, để học bộ Thái Cực Quyền này đầu tiên phải học về bí quyết của quyền, cậu nên đi mua một quyển Đạo Đức Kinh. Đọc trong đó rồi sẽ hiểu được bí quyết của bộ quyền này.
Vương Trạch Vinh nghe nói như vậy cũng cảm thấy quái dị, không nghĩ tới Đạo Đức kinh không ngờ cũng thành bí quyết của bộ quyền pháp này.
- Quách lão sư, cháu tên là Vương Trạch Vinh, ông kêu cháu Tiểu Vương là được.
Vương Trạch Vinh cũng tiến lên tự giới thiệu.
- Ha ha, Tiểu Vương, chúng ta bắt đầu luôn đi.
Ông lão cũng là một người nóng vội liền lập tức bắt đầu hướng Vương Trạch Vinh truyền thụ.
Mới có mấy tư thế mà Vương Trạch Vinh cảm thấy luyện Thái Cực Quyền này cũng không phải như nhìn qua dễ dàng như vậy, thở dài nói:
- Quách lão sư, luyện quyền này cũng thật là khó khăn!
- Ha ha, cậu này ngộ tính tốt, mới bắt đầu mà đã học được nhiều đến như vậy. Tôi luyện quyền này phải sau một năm thì mới nắm giữ được các yếu lĩnh.
Quách Vận Lâm liền khích lệ một hồi đối với ngộ tính của Vương Trạch Vinh.
Dù sao cũng không có chuyện gì, Vương Trạch Vinh liền cùng với ông lão họ Quách này bắt đầu học Thái Cực Quyền.
Ông lão là một người rất nhiệt huyết, lại còn chăm chú huấn luyện cho Vương Trạch Vinh tới tận chín giờ mới dừng lại nói:
- Về thôi, bằng không bà vợ già lại mắng tôi!
Vương Trạch Vinh ngượng ngùng nói:
- Thật sự là làm phiền tới ông!
Ông lão khoát tay chặn lại nói:
- Tôi cũng là thầy giáo, rất không tồi, tôi rất cao hứng!
Cầm lấy thanh kiếm, ông lão đi lại gần Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Ngày mai chúng ta lại tiếp tục.
Vương Trạch Vinh nói:
- Vâng, mấy giờ bắt đầu vậy ông?
Ông lão nói:
- Sáu giờ là tôi bắt đầu.
Vương Trạch Vinh đáp lời ưng thuận.
Sau khi ông lão đi rồi, Vương Trạch Vinh luyện lại một hồi. Hắn có một phát hiện mới chính là lúc mình luyện tập Thái Cực Quyền thì quan khí kia có vẻ phát triển mạnh.
Nghĩ đến việc có nhiều lĩnh vực của quan khí như vậy mà mình chưa khám phá ra, Vương Trạch Vinh có một ý tưởng, có lẽ mình có thể thông qua luyện quyền mà có thu hoạch gì đó.
Sau khi về đến nhà, Lữ Hàm Yên và Lữ Khánh Phân đều đã đi làm, Trạch Vinh ăn qua một chút điểm tâm sáng rồi vào trong phòng sách tìm lấy bản Đạo Đức Kinh mà Lữ Hàm Yên yêu thích nhất.
- Đạo, khả đạo, phi thường đạo; danh, khả danh, Phi thường danh. Vô danh thiên địa chi thủy; hữu danh vạn vật chi mẫu.
Đọc nội dung này, Vương Trạch Vinh suy nghĩ trong nghi hoặc, nội dung này như thế nào lại có thể cũng có sự liên hệ với bí quyết bài quyền kia.
Mặc dù lúc này có điểm nghi hoặc nhưng Vương Trạch Vinh vẫn từng bước tiến hành lý giải. Bởi vì việc này rất nhàm chán nên hắn cũng bắt đầu ngâm nga nội dung này.
Cả buổi sáng Vương Trạch Vinh ngồi nghiên cứu Đạo Đức Kinh. Đến tận lúc sau khi tan tầm Lữ Hàm Yên trở về nhà thì Vương Trạch Vinh còn đang đọc quyển sách cầm trên tay.
Không nghĩ rằng Vương Trạch Vinh vậy mà lại thích quyển sách này, Lữ Hàm Yên cười nói:
- Ông xã, thật là mặt trời mọc từ hướng tây. Anh nghĩ thế nào mà lại đọc quyển sách này?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...