Sau khi ăn xong, Lữ Khai Trung nói:
- Thị trưởng Vương, hay là chúng ta đi hát?
Chu Lâm vui vẻ nói:
- Thị trưởng Vương nếu không có lịch gì khác thì chúng ta cùng đi?
Cô muốn tạo quan hệ sâu hơn nữa với Vương Trạch Vinh, lần này là cơ hội tốt với cô. Thấy Vương Trạch Vinh thân thiết với mấy lãnh đạo thành phố như vậy, cô biết lần này mình có thể đứng lên được hay không là dựa vào Vương Trạch Vinh. Những người khác đều có suy nghĩ như vậy, mọi người đều thông qua ca hát để tăng cường giao lưu với Vương Trạch Vinh. Lưu Minh Xuân thở dài nói:
- Hình như ít nữ đồng chí thì phải, nhảy chẳng lẽ là nam nhảy với nam?
Đoạn Văn Lượng liền cười ha hả nói:
- Nữ đồng chí không phải dễ tìm ư? Lần này Khai Hà cũng có vài nữ đồng chí đến mà, tôi gọi là có ngay.
Vương Trạch Vinh thầm nghĩ mình cũng không có việc gì nên đi cùng mọi người cũng được. Nhưng lúc này Lý Duy Hà đi tới. Mọi người đều biết tình hình của Lý Duy Hà, nếu không có Vương Trạch Vinh giúp thì Lý Duy Hà vẫn là kẻ thất cơ lỡ vận.
- Thị trưởng Vương, tôi tìm anh khắp nơi.
Lý Duy Hà hôm nay rất bận, Ủy ban thành phố hôm nay phụ trách công tác tiếp đón mà.
- Lão Lý, có chuyện gì thế?
Vương Trạch Vinh bây giờ đã gọi Lý Duy Hà thành lão Lý. Thấy mọi người, Lý Duy Hà đoán mọi người chắc định đi hoạt động nên nói:
- Vừa nãy Phó bí thư tỉnh ủy Chương bảo tôi đến nói với Thị trưởng Vương, bảo Thị trưởng Vương sau khi ăn thì đến chỗ ở Phó bí thư Chương một chuyến.
- Phó bí thư tỉnh ủy Chương tìm?
Mọi người đi theo Vương Trạch Vinh nghe vậy không khỏi giật mình, xem ra căn cơ của Vương Trạch Vinh rất chắc. Nhưng nghĩ vậy mọi người càng muốn theo sát Vương Trạch Vinh. Đây là cây cột chống trời, chỉ cần dựa vào thì mọi người sẽ được lợi. Vương Trạch Vinh nhìn mọi người mà nói:
- Xem ra tôi không thể đi với mọi người rồi.
Nghe thấy Chương Kiều Cương muốn gọi mình, Vương Trạch Vinh đoán chắc là có việc. Đương nhiên cũng có thể là do Chương Kiều Cương thấy mình nên gặp mặt mà thôi. Lữ Khai Trung cười nói:
- Lãnh đạo tỉnh ủy gọi anh, anh mau đi thôi.
Hắn bây giờ là người cao hứng nhất. Thông qua Vương Trạch Vinh, hắn đã tạo quan hệ được với Lưu Kiến. Khi thực lực của Lưu Kiến ở Hoa Khê tăng lên, hắn thấy mình càng lúc càng gần chức Bí thư huyện ủy. Tôn Kế Mẫn cũng nói:
- Thị trưởng Vương mau đi đi, đừng để Phó bí thư Chương đợi lâu.
Vương Trạch Vinh nói:
- Như vậy đi, tôi còn ở Hoa Khê hai hôm, ngày mai tôi mời Thị trưởng Lưu Kiến, mọi người ngồi cùng nhau.
Đây là biện pháp tốt nhất mà Vương Trạch Vinh nghĩ đến. Lưu Kiến muốn lập bộ máy, như vậy hắn liền giao đám người này cho y.
Vương Trạch Vinh đi theo Lý Duy Hà đến chỗ ở của Chương Kiều Cương. Trước cửa phòng Chương Kiều Cương có không ít người đứng đó chờ được gọi. Vương Trạch Vinh thấy thư ký của Chương Kiều Cương đi ra liền vội vàng chào. Tên thư ký này cũng chủ động bắt tay Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Bí thư Chương chờ anh một lúc rồi.
Vương Trạch Vinh đứng ngoài đợi một lát cho người trong phòng đi ra thì mới vào. Chương Kiều Cương chỉ vào sô pha ra hiệu cho Vương Trạch Vinh ngồi xuống. Thư ký rót nước cho hai người rồi đi ra.
- Trạch Vinh, tôi tìm cậu là có chuyện cần nói.
Thấy Chương Kiều Cương nghiêm túc như vậy, Vương Trạch Vinh liền ngồi thẳng người dậy ra vẻ lắng nghe.
- Tình hình của cậu ở Quán Hà thế nào?
Vương Trạch Vinh không ngờ Chương Kiều Cương đột nhiên hỏi đến Quán Hà nên khiến hắn hơi khó hiểu. Vương Trạch Vinh nói:
- Bây giờ tình hình có chút phức tạp.
Chương Kiều Cương nói:
- Chủ tịch Lữ lần tước đến Quán Hà có khiến ở đây thay đổi gì không?
Vương Trạch Vinh biết Chương Kiều Cương hỏi chính là chuyện Lữ Kính Tân đến làm tạo thế cho Mạc Chính Quần nên nói:
- Bây giờ rất nhiều người đến báo cáo công việc với Bí thư Mạc.
Chương Kiều Cương cười nói:
- Chu Tài Khâm kéo về Quán Hà hạng mục lớn như vậy, Bí thư tỉnh ủy Lâm dự định sẽ tham gia lễ khởi công nhà máy của tập đoàn Chu Thức Nhật Bản. Nếu như Bí thư Lâm đến Quán Hà thì tình hình sẽ càng có ảnh hưởng lớn hơn nữa.
Vương Trạch Vinh nói:
- Bí thư Chương, tôi nên làm như thế nào?
Mạc Chính Quần được chủ tịch tỉnh ủng hộ, bây giờ Thị trưởng lại được Bí thư tỉnh ủy ủng hộ. Điều này nói rõ Quán Hà sẽ hình thành mấy phe cánh, hắn nằm giữa cũng khó khăn. Chỉ có thể thăm dò ý kiến đám người Chương Kiều Cương thì Vương Trạch Vinh mới có thể triển khai công việc được.
- Trạch Vinh, cậu bây giờ đã là lãnh đạo cấp phó giám đốc sở. Nhưng kinh nghiệm không đủ nên chưa thể lên chức. Cậu còn trẻ nên nhân cơ hội làm chút thành tích mới được.
Chương Kiều Cương nói như vậy làm Vương Trạch Vinh phải suy nghĩ. Lời này của Chương Kiều Cương là có ý gì?
Vương Trạch Vinh biết tình hình của mình. Từ một cán bộ phát triển thành phó thị trưởng thường trực chỉ mất gần hai năm đó chính là ngồi máy bay. Nếu lập tức đề bạt thành Thị trưởng thì rất khó có thể xảy ra. Bây giờ nghe Chương Kiều Cương nói như vậy hắn tuy có chút thất vọng nhưng không ngạc nhiên. Thấy Vương Trạch Vinh không hề lộ vẻ thất vọng, Chương Kiều Cương thầm gật đầu.
- Xin Bí thư Chương yên tâm, tôi nhất định chăm chú phối hợp tốt với Bí thư, Thị trưởng trong công việc.
Chương Kiều Cương đưa cho Vương Trạch Vinh điều thuốc rồi châm hút và ra hiệu cho Vương Trạch Vinh hút. Vương Trạch Vinh cười cười không châm. Trước mặt Lãnh đạo tỉnh ủy, lãnh đạo bảo anh hút thuốc nhưng anh không được làm vậy. Chương Kiều Cương hút hết điếu thuốc và thấy Vương Trạch Vinh không hút, y rất vui vẻ vì thái độ này của Vương Trạch Vinh:
- Sau khi cao tốc được hoàn thành khiến đường đến các tỉnh được thông. Hai tỉnh liền kế với tỉnh Sơn Nam là tỉnh Giang Sơn và tỉnh Phú Châu đều là tỉnh mạnh về kinh tế. Sau khi ba tỉnh bàn bạc và quyết định thành lập một tổ chức kinh tế ba tỉnh. Người phụ trách của tỉnh Sơn Nam là Phó chủ tịch tỉnh Trương Tất Trường. Đây là lần đầu tiên ba tỉnh hợp tác, tin rằng sẽ có tác dụng lớn đối với sự phát triển của kinh tế ba tỉnh.
Vương Trạch Vinh nghe thì thấy không có liên quan gì đến mình, nhưng hắn lại nghĩ nếu ba tỉnh hợp tác thì sẽ ảnh hưởng đến Quán Hà. Vương Trạch Vinh thầm nghĩ có lẽ là Chương Kiều Cương muốn lộ chút tin tức với mình.
Thấy Vương Trạch Vinh trầm ngâm suy nghĩ, Chương Kiều Cương hỏi:
- Cậu có ý gì với việc này không?
Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ba tỉnh hợp tác sẽ khiến xúc tiến các phương diện như tài nguyên, tin tức, kỹ thuật, nhân tài, đây là chuyện tốt. Chỉ cần có cơ chế, pháp chế thì tin rằng sẽ tạo ra thị trường lớn. Đến lúc đó dù là tỉnh Sơn Nam hay tỉnh khác đều có lợi.
Nghe Vương Trạch Vinh nói vậy, Chương Kiều Cương gật đầu nói:
- Trạch Vinh, xem ra cậu cũng có chút nhận thức với công tác này.
Chương Kiều Cương nói tiếp:
- Cơ cấu hợp tác của ba tỉnh được đặt tên là Ủy ban hợp tác kinh tế ba tỉnh, do ba Phó chủ tịch tỉnh làm tổ trưởng. Tổ trưởng hàng năm sẽ đổi, bên dưới còn có văn phòng. Chủ nhiệm văn phòng là cấp giám đốc sở, phó chủ nhiệm là cấp phó giám đốc sở và sẽ thay phiên.
Vương Trạch Vinh nghe đấy đây coi như có chút rõ ràng nên chần chờ nói:
- Ý của Bí thư Chương là bảo tôi đến văn phòng đó?
Chương Kiều Cương cười nói:
- Đây là nơi tốt để rèn luyện người. Ý của tôi và phó chủ tịch Trương là đưa cậu đến đó làm Phó chánh văn phòng.
Nghĩ đến việc phải rời khỏi Quán Hà, Vương Trạch Vinh đúng là không muốn. Chương Kiều Cương cười nói:
- Việc này còn một thời gian nữa, cậu có thể lo lắng.
Mặc dù Chương Kiều Cương nói như vậy, Vương Trạch Vinh biết chuyện này về cơ bản đã xong nên nói:
- Tôi phục tùng an bài của tổ chức.
Chương Kiều Cương mỉm cười nói:
- Cậu phải nhìn xa một chút, không thể giới hạn trong một vòng tròn. Ở Quán Hà có Chu Tài Khâm và Mạc Chính Quần, cậu ở đó cũng khó có thể phát triển. Rời khỏi Quán Hà, ánh mắt của cậu sẽ mở rộng nhiều, sẽ không hoạt động trong phạm vi nhỏ. Tôi tin rằng cậu làm tốt công tác này thì mọi năng lực sẽ đề cao lên nhiều.
Vương Trạch Vinh lúc này cũng cảm nhận được sự quan tâm của đám người Chương Kiều Cương với mình nên nói:
- Tôi nhất định chăm chú học tập, cố gắng công tác quyết không làm Bí thư Chương mất mặt.
Chương Kiều Cương nói:
- Việc này tôi chỉ nói trước với cậu. Ở Quán Hà còn nhiều việc cần xử lý, cậu làm nhanh một chút.
Vương Trạch Vinh nói ngay:
- Tôi sẽ làm tốt công tác.
- Trạch Vinh, Phó chánh văn phòng Ủy ban hợp tác kinh tế ba tỉnh sẽ do Bí thư Lâm chọn. Ngoài Phó chánh văn phòng do tỉnh Sơn Nam phụ trách, hai tỉnh khác cũng có Phó chánh văn phòng khác. Nhân viên công tác sẽ điều từ ba tỉnh. Nhân viên rất phức tạp, ở trong đó thì năng lực của cậu sẽ được phát huy tốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...