Thành phố Hoa Khê tổ chức 20 năm thành lập nên đã đưa lời mời Vương Trạch Vinh. Hắn liền xin phép nghỉ mấy ngày mà chạy về Thành phố Hoa Khê.
Lần này về Hoa Khê, Vương Trạch Vinh mang theo Long Dũng Đình. Lần trước không mang theo Long Dũng Đình nên xảy ra chuyện ở huyện Lâm Thạch. Hắn không hy vọng xuất hiện chuyện lại không ai giúp đỡ được mình.
- Thị trưởng Vương, Hoa Khê thay đổi nhiều thật. Lần trước tôi đến thì đường này đang làm, bây giờ đã thông rồi.
- Hoa Khê là thành phố lớn trong toàn tỉnh, kinh tế mạnh hơn Quán Hà nhiều.
Vương Trạch Vinh cười nói.
Xe được nửa đường, Vương Trạch Vinh liền gọi cho Lưu Kiến.
- Thị trưởng Lưu, tôi đang đến Hoa Khê.
Lưu Kiến vui vẻ nói:
- Tôi không đi đón cậu được, mấy hôm nay tôi rất bận.
Vương Trạch Vinh đương nhiên biết việc này nên cười nói:
- Tôi sẽ không làm phiền anh, tôi về huyện Khai Hà, mai lên thành phố.
- Cứ theo ý cậu, dù sao tôi cũng bảo người bố trí phòng rồi, cậu đến và vào ở là được.
Hoa Khê lần này đã mời rất nhiều người, hễ là người từ Hoa Khê ra ngoài có chút danh tiếng đều được mời. Ngay cả lãnh đạo tỉnh cũng đến không ít.
Vương Trạch Vinh bảo Long Dũng Đình trực tiếp lái xe về huyện Khai Hà.
Thấy Vương Trạch Vinh về, bố mẹ Vương Trạch Vinh rất vui. Tiền Thanh Phân kinh ngạc nói:
- Sao con về mà không nói sớm một tiếng.
Vương Trạch Vinh nói:
- Lần này con về Hoa Khê tham gia lễ kỷ niệm nên tiện đường về thăm bố mẹ.
Tiền Thanh Phân nhỏ giọng nói:
- Ông lão thời gian này tâm trạng không tốt, con vào nói chuyện với ông ấy đi.
- Có chuyện gì vậy bố?
- Không phải tên con nuôi ông ấy nhận sao, thằng đó suốt ngày đến đây.
Vương Trạch Vinh nói:
- Loại người này thì đừng để ý đến hắn làm gì. Nếu còn cứ làm phiền, con sẽ xử lý hắn.
Thấy Vương Trạch Vinh đi vào, Vương Đại Hải hưng phấn nói:
- Con về à.
Vương Trạch Vinh rót nước uống rồi nói:
- Con vừa về, con lần này đến tham gia lễ kỷ niệm của thành phố.
- Con ngồi xuống, bố có chuyện muốn nói với con.
Thấy Vương Trạch Vinh ngồi xuống, Vương Đại Hải thấy Long Dũng Đình đứng ngoài cửa liền nhỏ giọng nói:
- Con nói thật với bố, con và Diệp Ny Na là như thế nào?
Thấy Vương Đại Hải thần bí như vậy, Vương Trạch Vinh nói:
- Là đồng nghiệp ạ, không có chuyện gì.
Vương Đại Hải khó hiểu hỏi Vương Trạch Vinh:
- Con bây giờ là Lãnh đạo thành phố, vấn đề nam nữ nhất định phải chú ý.
- Con không mấy khi về nhà, sao bố lại hỏi cái này?
Vương Đại Hải nói:
- Cô gái này hôm nào cũng đến nhà ta chơi, ai biết giữa hai người có việc gì, con tuyệt đối không được nhầm đường đâu đó.
Ông còn không biết Vương Trạch Vinh đã đi nhầm mấy con đường rồi.
Nghĩ đến mình và Diệp Ny Na nói chuyện khá vui vẻ trên mạng, Vương Trạch Vinh không khỏi giật mình. Chẳng lẽ Diệp Ny Na có ý gì?
Hắn cũng biết Diệp Ny Na thường xuyên đến nhà mình chơi, hơn nữa còn được Tiền Thanh Phân yêu mến. Trước kia hắn không nghĩ gì, bây giờ nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy thì cảm thấy việc này có chút phức tạp. Cho dù Diệp Ny Na có suy nghĩ như vậy thì cũng không thể. Diệp Ny Na là người thông minh, cô sao có thể không hiểu.
Vương Trạch Vinh cũng không vội chạy đến Hoa Khê, hắn định mai rồi lên.
Ăn tối xong, Vương Trạch Vinh đi dạo trong tiểu khu. Ở nơi này ít người nhận ra hắn nên khá thoải mái. Không như Quán Hà, Vương Trạch Vinh đi đến đâu thì cũng có người nhận ra.
Vương Trạch Vinh đến một ghế đá ngồi xuống, vừa hút thuốc vừa cẩn thận suy nghĩ tình hình của mình ở Quán Hà.
Sau khi lên làm quan, Vương Trạch Vinh cảm thấy mình khác xa Vương Trạch Vinh trước đây, rất nhiều thói quen đã dần hình thành.
Vương Trạch Vinh hút một hơi thuốc thật sâu. Hắn biết theo tình hình trước mắt thì mình đã phạm sai lầm về nam nữ.
- Ồ. Vương Trạch Vinh.
Đột nhiên có một người phụ nữ đi ngang qua vài bước liền hô to một tiếng.
Tiếng gọi này làm cho Vương Trạch Vinh giật mình, hắn ngẩng đầu lên thì thấy là Chu Ngọc – bạn học cũ của hắn.
- Hả. Cô là Chu Ngọc?
Vương Trạch Vinh vội vàng đứng dậy.
Chu Ngọc lúc này khá quyến rũ, nhìn cách ăn mặc của cô ta thì thấy mặc bộ đồ nhung khá đắt tiền. Vương Trạch Vinh nhớ chồng cô ta tên là Kế Vĩnh Hòa hình như được điều lên thành phố làm rồi.
- Sao lại đến đây?
Vương Trạch Vinh có chút kỳ quái mà hỏi.
Thấy đúng là Vương Trạch Vinh, Chu Ngọc vui vẻ nói:
- Bố tôi ở tiểu khu này, hôm nay đến đây làm việc nên đến thăm.
- Cô bây giờ định đi đâu thế?
- Tôi đang định về nhà. Mai là lễ kỷ niệm nên phải về.
- Ha ha, xem ra cô bây giờ sống rất thoải mái.
Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói.
Chu Ngọc trừng mắt nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:
- Trong lớp chúng ta có ai sống tốt như anh. Mới 30 tuổi đã là phó thị trưởng thường trực.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Cô còn liên lạc với mọi người không?
Hỏi điều này Vương Trạch Vinh không biết sao lại muốn tìm vài người uống rượu.
Chu Ngọc chần chờ mà nói:
- Ngày mai sẽ diễn ra lễ kỷ niệm nên tôi có nhiều việc phải làm. Hay là hôm khác chúng ta ngồi với nhau?
Vương Trạch Vinh nói:
- Vậy cũng được, hôm khác đi.
Nhìn Chu Ngọc rời đi, Vương Trạch Vinh lắc đầu thầm nghĩ chắc mình có vấn đề về tâm lý rồi.
Vương Trạch Vinh chắp tay sau lưng đi ra tiểu khu để ra ngoài.
- Vương Trạch Vinh.
Phó trưởng phòng Công an huyện Khai Hà – Trương Hải giật mình kêu lên.
Vợ hắn nói:
- Anh đi mau đi, bố mẹ đang đợi chúng ta về ăn cơm đó.
Trương Hải bây giờ làm có tâm trạng mà ăn cơm với bố mẹ vợ, hắn chỉ có một suy nghĩ, hôm nay may mắn rồi.
- Thị trưởng Vương, Thị trưởng Vương.
Trương Hải vội vàng chạy đến gọi.
Nghe thấy tiếng gọi, Vương Trạch Vinh liền nhận ra đó là Trương Hải – tay chân tin cậy của Mạc Đại Bưu nên cười nói:
- Trương Hải, đã lâu không gặp.
Trương Hải rất kích động vì Vương Trạch Vinh vẫn còn nhờ mình nên vui vẻ nói:
- Không ngờ Thị trưởng Vương vẫn còn nhớ rõ tôi.
Vương Trạch Vinh nói:
- Sao không nhớ chứ, anh bây giờ hình như vẫn ở Công an huyện?
Trương Hải nói:
- Tôi bây giờ là phó trưởng phòng.
Vương Trạch Vinh nói:
- Rất tốt.
Lúc này vợ Trương Hải cũng đi tới. Cô thấy là Vương Trạch Vinh liền vội vàng nói:
- Thị trưởng Vương, ngài cũng ở Khai Hà?
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Hai vợ chồng anh chị đi dạo ư, tôi đang định mời anh uống rượu nhưng chắc không tiện rồi.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Trương Hải vui vẻ nói:
- Chúng tôi đâu có chuyện gì, chỉ là đi dạo quanh quanh thôi. Chúng tôi cũng chưa ăn, tôi xin mời Thị trưởng Vương uống rượu.
Vương Trạch Vinh và vợ chồng Trương Hải vào một quán lẩu mà ngồi. Hắn lại tìm được cảm giác cùng ăn cơm với bạn bè trước đây. Hắn hôm nay không biết tại sao mình lại muốn uống vài chén rượu.
Vừa nãy khi ngồi trong tiểu khu Vương Trạch Vinh nghĩ rất nhiều việc, hắn càng lúc càng sợ hãi vì mình đã quá háo sắc. Hắn không biết mình sẽ phát triển theo hướng nào nên muốn tìm đến bản thân trước đây.
Vợ Trương Hải đứng dậy lén đi ra ngoài gọi cho bố mẹ.
- Mẹ, bọn con một lúc nữa mới đến. Trên đường gặp phải Thị trưởng Vương Thành phố Quán Hà – nguyên Phó chủ tịch huyện Khai Hà. Đại Hải đang mời Thị trưởng Vương uống rượu.
Nghe con gái nói như vậy, bà mẹ vội vàng nói:
- Đây là cơ hội tốt đó, nhất định phải tiếp Thị trưởng Vương, cơm chúng ta ăn lúc nào chẳng được. Tiền có đủ không? Người ta là Thị trưởng thì không được qua loa.
Uống vài chén với Trương Hải, tâm trạng Vương Trạch Vinh đã tốt hơn. Từ trên người Trương Hải, hắn như thấy được cảm giác trước đây mình mời người khác ăn cơm. Cảm giác này rất phức tạp.
Đúng là đời người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...