Vương Trạch Vinh và Lữ Hàm Yên đến Bắc Kinh, người của Hạng gia đã sớm đến. Bọn họ cũng đoán được Vương Trạch Vinh và Hàm Yên sẽ đến muộn một chút. Gặp vợ chồng Hạng Nam, Vương Trạch Vinh biết bọn họ cần phải đi gặp lão thái thái một chút. Nếu không có lão thái thái thì Hạng gia coi như đã đổ gục.
Thấy Vương Trạch Vinh tặng nhân sâm, lão thái thái nói:
- Ồ, thứ này đã rất lâu rồi, các cháu có từ đâu vậy?
Củ nhân sâm này là của Thường Hỉ tặng cho Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh cũng biết nguyên nhân mà Thường Hỉ tặng mình nên không từ chối.
Thấy Vương Trạch Vinh đến, người vui vẻ nhất chính là Hạng Định. Hai người tuổi gần gần ngang nhau nên có nhiều điểm chung.
- Anh rể, anh giỏi thật. Năm qua mọi người đều đứng im, chỉ có anh không ngừng tăng lên. Tin rằng không lâu nữa anh sẽ là Thị trưởng.
Hạng Định đúng là rất phục Vương Trạch Vinh. Thấy Vương Trạch Vinh không ngừng phát triển mà mình vẫn đứng im, hắn khá buồn bực.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Nghe nói chú cũng sắp thành phó chủ tịch huyện, sao, chuyện đến đâu rồi?
Vương Trạch Vinh thi thoảng từ chỗ Hàm Yên nghe được một ít tin về Hạng Định:
- Hơi khó khăn nhưng vẫn có thể.
Vương Trạch Vinh vỗ vỗ vai hắn mà nói:
- Từ từ sẽ đến, việc gì cũng cần một quá trình mà.
- Không cần để ý cái đó. Em không thích chính trị, làm hay không không quan trọng. Sau này dựa vào anh là được.
Vương Trạch Vinh có ấn tượng rất tốt đối với Hạng Định. Trong mấy anh em Hạng gia thì hắn chỉ chơi thân được với Hạng Định.
Sau khi chúc tết lão thái thái, mấy người đàn ông Hạng gia liền đi vào thư phòng. Đây là việc hàng năm đều thực hiện, có nhiều vấn đề cần trao đổi.
Vương Trạch Vinh ngồi ở trên Hạng Định, hắn lấy thân phận con rể mà được tham gia đó là do Hạng gia để ý đến hắn. Thực gia người Hạng gia cũng khá coi trọng Vương Trạch Vinh. Hắn mới 30 mà đã làm phó thị trưởng thường trực, ai biết hắn còn phát triển đến mức nào.
Hạng Tâm Lam hôm nay cũng tham gia cuộc nói chuyện.
Thấy mọi người đã đến đông đủ, Hạng Thành nói:
- Hôm nay có mấy chuyện cần nói. Đầu tiên là chuyện liên lạc của gia tộc, hai là tiền lãi đầu tư, ba là quy hoạch cho năm mới.
Nghe Hạng Thành không ngừng nói tình hình gia tộc năm qua, Vương Trạch Vinh biết tình hình hiện nay rất có lợi cho Hạng gia.
Hạng Thành nói đến vấn đề đầu tiên liền nhíu mày nói:
- Thực ra bây giờ mọi người đều dựa vào lão thái thái. Nếu lão thái thái trăm tuổi thì Hạng gia sẽ như thế nào?
Hạng Thành trầm giọng nói.
Nghe Hạng Thành nói như vậy, mọi người Hạng gia đều trầm ngâm. Hạng Kiền thở dài nói:
- Bây giờ nhiều người đang giãy dụa nhằm mục đích đỡ con cháu lên.
Hạng Nam nói:
- Người phát triển nhất Hạng gia bây giờ là Hạng Đào và Trạch Vinh. Hai người đều đã là lãnh đạo thành phố, nếu có thể thành Thị trưởng thì tiền đồ không thể định trước.
Hạng Thành nhìn hai người này nói:
- Hạng Đào đã làm Phó thị trưởng mấy năm, lần này có thể có cơ hội. Trạch Vinh có năng lực mạnh, đạt không ít thành tích nhưng do nguyên nhân kinh nghiệm nên không thành Thị trưởng được.
Hạng Đào liền nói:
- Xin mọi người yên tâm, Bí thư tỉnh ủy Hoàng bây giờ rất mạnh. Cháu vẫn luôn được Bí thư Hoàng ủng hộ trong công tác. Ở tình hình như vậy thì Bí thư nhất định sẽ ủng hộ cháu.
Thấy Hạng Đào kiêu ngạo như vậy, Vương Trạch Vinh lén quan sát quan khí của hắn thì thấy đang tản mát. Hắn cảm thấy Hạng Đào có lẽ đứng nhầm bên rồi. Hạng Nam nhướng mày nói:
- Tiểu Đào, việc này cháu cần phải chú ý. Chủ tịch tỉnh Tiền Lâm cũng không yếu đâu.
Hạng Đào cười nói:
- Chú yên tâm, bây giờ hầu hết thường vụ tỉnh ủy đều nghe lời Bí thư Hoàng, chuyện sẽ không có vấn đề gì đâu ạ.
Vương Trạch Vinh bây giờ không có bao nhiêu quyền lên tiếng ở Hạng gia. Thấy Hạng Đào kiêu ngạo như vậy, hắn cũng không muốn nói gì.
Hạng Thành nói:
- Lão Hoàng bây giờ nắm giữ được Tỉnh ủy, Tiểu Đào lần này chắc không có vấn đề gì.
Y cũng rất tin vào việc này.
Hạng Đào bây giờ là Phó thị trưởng thành phố Bắc Thủy, cũng là thường vụ. Nhưng nếu muốn làm Thị trưởng thì phải có nhiều hoạt động trước.
Hạng Đào là người có khả năng nhất trong số lớp thứ ba ở huynh đệ trở thành Thị trưởng, thấy mình sắp thành công nên hắn rất đắc ý.
Thấy Hạng Đào như vậy, con lớn của Hạng Kiền là Hạng Quang rất khó chịu. Đến bây giờ hắn mới là Bí thư huyện ủy, thấy Hạng Đào càng lúc càng đi xa nên khó chịu nói:
- Chuyện phải thành công mới được. Chẳng may Bí thư Hoàng xảy ra chuyện thì anh có thể thành công không?
Nghe nói như vậy, Hạng Đào liền sa sầm mặt nói với Hạng Quang:
- Tiểu Quang, công tác ở Ninh Hải rất khó triển khai, hay là chú điều đến Bắc Thủy?
Ý của hắn Hạng Quang đương nhiên nghe ra nên cười nói:
- Cái này thì không cần, thời tiết Ninh Hải rất tốt, tôi ở cũng quen rồi.
Hạng Đào nói lời đó làm Hạng Kiền biến sắc, đây như tát vào mặt y. Y bây giờ đang là Phó bí thư tỉnh ủy Hải Châu, mặc dù không có quyền quá lớn nhưng làm chỗ dựa cho con trai không phải là khó. Y cũng đã dự định đưa Hạng Quang lên là Phó thị trưởng. Hạng Định cũng dự định đưa đi làm phó chủ tịch huyện.
Hạng Thành cũng nghe thấy đám con cháu không ai phục ai nên nói:
- Con làm gì vậy hả, có chú Hai con ở Hải Châu thì có việc gì chứ. Hạng Quang và Hạng Định đang từng bước phát triển, không mông lung như con.
Hạng Tâm Lam nói:
- được rồi, bây giờ đến lượt em nói tình hình tập đoàn.
Nghe Hạng Tâm Lam nhắc đến tập đoàn, mọi người đều im lặng. Hạng gia không nhận tiền hối lộ là do có tập đoàn.
Hạng Tâm Lam nói:
- Tập đoàn bây giờ đang rất tốt. Một năm qua bởi vì lão Tam rời khỏi tỉnh Sơn Nam nên đầu tư của chúng ta ở đây giảm đi nhiều. Đương nhiên, tiền lãi được không ít. Cũng may sau khi Trạch Vinh đến Huyện Đại Phường khiến chúng ta làm một công ty xe hơi ở đây, bây giờ đã xuất xưởng ô tô. Tin rằng bắt đầu từ năm sau nhà máy sản xuất ô tô này sẽ có lãi lớn.
Hạng Tâm Lam nói đến đây liền nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Trong nhà máy sản xuất ô tô lần này, Trạch Vinh có không ít cổ phần. Tin rằng theo Trạch Vinh không ngừng phát triển thì sẽ lấy lại không ít thị trường ở tỉnh Sơn Nam.
Khi bà nhắc đến Vương Trạch Vinh liền nhớ ra một chuyện quan trọng. Vương Trạch Vinh bây giờ trong đám đời thứ ba mới là người đứng đầu. Tuy nói Hạng Đào sắp thành Thị trưởng, nhưng Vương Trạch Vinh bây giờ đã là phó thị trưởng thường trực.
Hạng Nam nói:
- Trạch Vinh bây giờ phải lấy phát triển làm chủ, không nên tham gia quá nhiều vào mấy việc này.
Hạng Nam nói vậy rất đúng ý Vương Trạch Vinh. Hắn không muốn được gì từ Hạng gia, theo Vương Trạch Vinh nghĩ thì mọi thứ phải dựa vào chính mình mới được.
Hạng Thành đột nhiên hỏi Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, cháu có ý kiến gì với sự phát triển của Tiểu Đào không?
Không ngờ Hạng Thành lại hỏi mình như vậy, Vương Trạch Vinh vốn không định nói chuyện nhưng hắn suy nghĩ một chút thấy người Hạng gia phát triển thì sẽ có lợi với mình. Vì thế Vương Trạch Vinh nói:
- Thông qua kinh nghiệm ở Quán Hà, cháu cảm thấy dù làm chuyện gì vẫn phải chuẩn bị bằng hai tay mới được. Mặc dù có Bí thư Hoàng ủng hộ nhưng cháu cho rằng phải làm thêm nữa. Nếu như có dự phòng thì càng chắc chắn hơn.
Vương Trạch Vinh nói rất mờ mịt nhưng ý đồ đã lộ rõ.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Hạng Thành gõ gõ ngón tay lên bàn rồi nói:
- Trạch Vinh nói rất đúng, xem ra chúng ta chỉ thấy được bề ngoài mà thôi.
Hạng Đào khó hiểu hỏi:
- Sao bố lại nói như vậy?
Hạng Thành nói:
- Trạch Vinh nhắc đã cảnh tỉnh bố. Sức khỏe lão Hoàng đúng là không ổn, nếu đột nhiên xảy ra vấn đề thì sẽ có tình huống như thế nào?
Khi Hạng Thành nói như vậy, mọi người liền trầm ngâm suy nghĩ. Ý của Hạng Thành thì mọi người đều hiểu. Đừng nhìn Hạng Đào bây giờ rất tốt, nếu Bí thư Hoàng xảy ra chuyện thì không biết tình hình sẽ thay đổi như thế nào?
Hạng Nam cũng đồng ý mà nói:
- Anh, tôi thấy anh phải lưu tâm một chút.
Thấy bọn họ đã hiểu ý mình, Vương Trạch Vinh không nói nữa. Hắn chỉ có thể làm như vậy, nếu như bọn họ dựa vào thế lực mạnh như vậy mà không thành công thì là do Hạng Đào quá đen đủi.
Hạng Đào không quá để ý lời mọi người nói:
- Mọi người quá lo lắng rồi. Trước khi cháu về thì đã gặp Bí thư Hoàng, sức khỏe của Bí thư rất tốt, sao có thể xảy ra chuyện chứ.
Hạng Đào cười nói với Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, không nên nghĩ chuyện gì cũng xấu như vậy. Anh cũng hy vọng chú mau trở thành lãnh đạo cấp giám đốc sở.
Thấy Hạng Đào hiểu sai ý mình, Vương Trạch Vinh cười cười không nói gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...