Nghe Chương Kiều Cương báo cáo về chuyện Lục Nhân Cổ tới Quán Hà xong, Hạng Nam cũng có phần nóng mắt, mục đích của sự việc này rất rõ ràng.
Hạng Nam biết sự có mặt của Lục Nhân Cổ ở Quán Hà nhất định sẽ làm cho Chu Tài Khâm xoay chuyển được thế bất lợi. Chu Tài Khâm mà tốt lên thì tình hình Vương Trạch Vinh chắc chắn sẽ xấu đi.
Đang suy nghĩ xem làm thế nào để giúp Vương Trạch Vinh thì lão đại Hạng Thành gọi điện thoại tới.
- Lão tam, lão đại bên Chu gia nói Chu lão gia tử muốn gặp chúng ta.
Chu lão gia tử!
Vừa nghe Hạng Thành nói như vậy Hạng Nam liền nhíu mày, lão gia tử hiện giờ đang ở trong bệnh viện, hít thở còn khó khăn mà sao lại muốn gặp người trong Hạng gia chứ? Từ sau lần liên thủ đối đầu với Phùng gia xong thì Hạng gia và Chu gia cũng ít qua lại. Lúc này Chu lão gia tử đang mang bệnh mà lại vẫn muốn gặp người Hạng gia thì chắc là chuyện Quán Hà!
Chẳng qua người ta là lão gia tử, nếu muốn gặp thì nói gì cũng phải đi gặp.
Hạng Nam suy đoán là chuyện Quán Hà nhưng cũng không có lí do nào để thoái thác Chu lão gia tử. Hạng Nam cũng đã nghĩ kỹ rồi, nếu như là gây bất lợi cho Vương Trạch Vinh thì nhất định mình sẽ đứng ra phản đối.
Hạng Nam nhanh chóng hội họp cùng với Hạng Thành rồi cả hai cùng tới bệnh viện.
Ở cửa bệnh viện, lão đại Chu gia là Chu Tông Kiền đã đứng chờ sẵn.
Sau khi bắt tay xong mấy người liền đi vào trong.
Chu Tông Kiền là thứ trưởng Bộ Lâm Nghiệp, cũng có thể coi là một đại nhân vật trong đời thứ hai mà Chu gia có thể đưa ra. Hạng gia thì mạnh hơn Chu gia một chút, chẳng trách ngay cả Chu lão gia tử cũng đều ra mặt, mục đích chính là muốn nâng đỡ cho niềm hi vọng nhất của Chu gia là Chu Tài Khâm.
Theo Hạng Nam biết, Chu Tài Khâm chính là con riêng của Chu Tông Kiền ở Quán Hà, năm xưa sau khi vợ của Chu Tông Kiền chết, Chu Tài Khâm mới được hắn nhận về Chu gia. Bây giờ nhìn thấy Chu Tài Khâm rất có tiền đồ phát triển, Chu lão gia tử cũng dốc sức ủng hộ.
Tiến vào phòng bệnh, Hạng Nam nhìn thấy tình hình của Chu lão gia tử cũng không phải quá tốt, vẫn phải thở ôxy.
Trông thấy bọn họ tiến vào, Chu lão gia tử cựa mình muốn ngồi dậy, Chu Tông Kiền vội vàng bước tới ấn mấy nút trên giường bệnh để lão sang tư thế ngồi, sau lưng có kê một ít chăn bông.
Chu lão gia tử rõ ràng là không muốn xuất hiện trước mặt hai huynh đệ Hạng gia với bộ dạng bệnh nặng, miễn cưỡng tỏ vẻ thân thể của mình vẫn tốt.
Lão vốn rất béo giờ thì lại rất gầy, nhìn thấy bộ dạng của lão, Hạng Nam thở dài nhẹ nhõm. Xem ra tình hình Chu lão gia tử cũng không phải quá tốt, nếu đã như vậy thì Hạng gia còn có sức liều mạng.
Chỉ vào ghế dựa ý bảo hai người ngồi xuống, Chu lão gia tử nói:
- Còn nhớ năm xưa lão Hạng còn cùng ta cùng nhau xung phong, không ngờ lão lại đi trước ta! Ta cũng sắp rồi!
Trong ngữ khí của lão lộ rõ cảm giác mất mát.
Hạng Thành vội nói:
- Bệnh của ngài sẽ nhanh tốt lên thôi.
- Bỏ đi, đừng nói mấy lời đó để an ủi ta, ta tự biết tình hình của mình.
Thở hổn hển một lúc, Chu lão gia tử nói:
- Cậu cả của nhà anh còn ở Bắc Thủy không?
Hạng Thành nói:
- Đang làm phó thị trưởng ở Bắc Thủy.
- À, nháy mắt đã là phó thị trưởng rồi! Thằng bé đó cũng không tệ lắm, sao còn là phó thị trưởng. Cần cho hắn tiến bộ một chút, ta sẽ tìm lão Hoàng nói chuyện, cho nó lên một bậc đi.
Chu lão gia tử nói lời này khiến Hạng Thành đã sớm mừng thầm trong lòng. Lão Hoàng trong lời của Chu lão gia tử nói chính là bí thư tỉnh ủy của tỉnh mà con trai hắn là Hạng Đào đang làm. Nếu như có bí thư Hoàng trợ giúp thì con trai mình chắc chắn sẽ trở thành thị trưởng rồi.
- Cảm ơn lão gia tử.
Hạng Thành cảm kích nói
Quay đầu nhìn về phía Hạng Nam, Chu lão gia tử nói:
- Hạng lão tam, anh cũng rất tốt, hiện giờ đã là bộ trưởng bộ Nông nghiệp.
Hạng Nam vội nói:
- Đa tạ lão gia tử lo lắng.
- Nghe nói anh có một con rể ở phía Nam, hiện giờ đã là phó thị trưởng, con rể của anh không tồi, không tồi.
Thấy đề tài chuyển đến Vương Trạch Vinh, Hạng Nam nhất thời cũng không biết nói gì cho phải, hắn biết Chu lão gia tử đồng ý giúp Hạng Đào trở thành thị trưởng chính là miếng mồi nhử. Giờ đến lúc phải báo đáp.
Nghĩ đến Chu lão gia tử có thể hạ mình bày ra ý tốt như vậy, trong lòng Hạng Nam cũng thấy khó xử, mấy điều kiện sắp nói tiếp theo chắc chắn là đề cập đến Vương Trạch Vinh.
Quả nhiên, Chu lão gia tử nói:
- Các anh chắc cũng biết, Tài Khâm là con trai của Tông Kiền, từ nhỏ lại không sống ở Chu gia, tính tình cũng có chút nôn nóng, ai. Cũng khó cho nó, từ nhỏ không được Chu gia chăm sóc, nếu có chỗ nào không chu đáo thì các anh nên tha thứ cho nó một chút. Tôi thấy thế này! Chuyện của bọn trẻ, chúng ta là người lớn không nên tham gia vào, để cho bọn chúng chịu sức ép một chút thì mới có lợi.
Chu lão gia tử thở dốc một hồi mới bình ổn lại.
Người lớn không tham dự!
Nghe xong lời này, trong lòng Hạng Nam cảm thấy không cam lòng. Sau khi Chu gia cho Lục Nhân Cổ tới Quán Hà để tăng cường uy danh xong, hiện giờ ở Quán Hà đều cho rằng Hạng gia không bằng Chu gia, giờ thì tốt nhỉ, Chu lão gia tử lại đề xuất tất cả mọi người không tham gia, lời này rõ ràng chính là muốn ép Hạng gia!
Làm thế nào bây giờ? Hạng Nam rất là bất đắc dĩ, người ta đè mình thì mình có thể làm gì hắn?
Đang lúc Hạng Nam muốn nói thì chợt nghe Hạng Thành nói:
- Lão gia tử nói rất phù hợp, chuyện của bọn trẻ thì để bọn nó giải quyết.
Chu lão gia tử cười cười nói:
- Vẫn là Hạng lão đại hiểu lý lẽ, Tông Kiền, thay ta tiễn bọn họ nhé.
Từ trong bệnh viện đi ra, Chu Tông Kiền nói:
- Tôi chỉ có Tài Khâm là con trai, vừa rồi ý của lão gia tử là muốn chúng ta không tham gia vào chuyện của bọn nó, tôi biết thế của con rể Hạng huynh rất mạnh, tin rằng các anh cũng không lo lắng chứ?
Trong đầu Hạng Nam lúc này có rất nhiều suy nghĩ, lúc này Chu lão gia tử còn sống, tầm ảnh hưởng cũng không nhỏ, nếu lão cương quyết tham gia vào thì Hạng gia và Chu gia nhất định sẽ bất phân thắng bại. Điều này đối với tất cả mọi người đều không có lợi, ngược lại, nếu đôi bên đều không tham gia vào thì Chu Tài Khâm và Vương Trạch Vinh chỉ dựa vào bản thân. Ai thắng ai bại phải xem năng lực của bọn chúng.
- Ha ha, Chu huynh nói rất phải, tôi có thể cam đoan không tham dự, chỉ sợ người khác sẽ tham dự thôi!
Chu Tông Kiền cười nói:
- Tôi tin tưởng năng lực của Tài Khâm, cho dù nó có bại thì cũng coi như là một lần tôi luyện của nó.
Cùng Hạng Thành trở về Hạng gia, Hạng Nam nhìn về phía Hạng Thành nói:
- EM biết chuyện Chu lão gia tử muốn giúp Hạng Đào khiến cho anh rất động tâm.
Hạng Thành thở dài:
- Nói thật việc này đánh đúng nhược điểm của anh, Đào nhi đã làm phó thị trưởng nhiều năm, nếu không được đề bạt lên thì cơ hội của nó càng ngày càng nhỏ!
Hạng Nam nói:
- Hạng Đào có thừa sự chắc chắn nhưng lại không đủ độ đột phá, đây là nhược điểm lớn nhất của nó, nếu muốn dựa vào nó để chống đỡ Hạng gia thì anh cần nên tính khả năng đi.
Hạng Thành nghĩ nghĩ nói:
- Thiệt thòi cho Trạch Vinh rồi!
Hạng Nam thở dài một tiếng nói:
- Em cũng là một thành viên của Hạng gia, nên đành để Vương Trạch Vinh ủy khuất vậy, tin rằng với năng lực của mình nó có thể vượt qua cửa ải này.
Hạng Thành nói:
- Chỉ cần Chu lão gia tử sống ngày nào thì Chu gia còn mạnh ngày đó, tất cả nên chờ lão ngỏm rồi bàn lại. Nếu như Trạch Vinh bại thì khi ấy chúng ta sẽ đổi cho nó một nơi khác để tái thiết lại.
Hạng Nam lắc đầu nói:
- Nếu như cửa ải này mà không qua được thì chứng tỏ nó cũng không có hi vọng!
Hạng Nam rời đi, hắn cảm thấy thỏa hiệp cùng với Chu lão gia tử ít nhiều đều là do việc lão đồng ý trợ giúp Hạng Đào. Thật không ngờ Vương Trạch Vinh vất vả làm ở Quán Hà ai dè thu lợi lại là tên Hạng Đào kia!
Suy ngẫm một hồi, Hạng Nam bấm số điện thoại của Vương Trạch Vinh.
- Trạch Vinh, tình hình Quán Hà thế nào rồi?
Hạng Nam hỏi.
- Ba, mọi chuyện vẫn thuận lợi, chỉ có điều Chu gia cử một đại nhân vật từ Bắc Kinh tới để phô trương thanh thế, hiện giờ có không ít người nhảy về phía bên kia rồi.
Tình hình như này Hạng Nam cũng đã sớm đoán ra rồi. Nghe thấy Vương Trạch Vinh nói như vậy thì hắn cũng không biết nói gì cho phải, đành nói:
- Trạch Vinh, chuyện ở Quán Hà sẽ không có người nào tham dự vào nữa, chủ yếu là tự bản thân con làm thôi.
- Ba, ý của ba là sẽ không còn người của Chu gia tới Quán Hà gây sự sao?
Vương Trạch Vinh vừa nghe thấy vậy thì trong lòng liền chấn động, nếu như Chu gia không cử thêm người nào đến thì hắn tự cảm thấy mình đủ sức đối đầu.
Hạng Nam nói:
- Hạng gia và Chu gia hiện giờ đã đạt thành hiệp nghị, người ở bên trên sẽ không tham gia vào sự vụ của Quán Hà nữa, con và Chu Tài Khâm phải tự dựa vào sức mình thôi.
Nếu như là một chọi một, Vương Trạch Vinh căn ban là không sợ Chu Tài Khâm, nói có chút cao hứng:
- Như vậy là tốt rồi.
Hạng Nam nghĩ một chút rồi nói thêm:
- Trạch Vinh, nếu ở Quán Hà làm không tốt thì ba có thể giúp con điều tới nơi khác.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Ba, ba yên tâm đi. Con ở Quán Hà rất tốt, đã có ba thường vụ thị ủy chắc chắn đứng về bên con.
Hạng Nam nghe thấy vậy phấn khởi nói:
- Trạch Vinh, con cứ thoải mái mà làm đi, nếu cần thì ba sẽ ngầm ra tay.
Vương Trạch Vinh nói:
- Ba không cần phải bận tâm, con có thể giải quyết.
Hạng Nam phát hiện lần này Vương Trạch Vinh nói chuyện có phần khí phách, trong lòng càng thêm sướng, nói:
- Tình trạng của con hiện giờ rất tốt, con người cần phải có một chút đột phá, có bại cũng không sao cả. Tinh thần này nhất định không thể không tiết ra.
Vừa mới cúp điện thoại thì Lữ Hàm Yên liền gọi tới máy Hạng Nam.
Lữ Hàm Yên mở miệng liền nói:
- Ba, Chu Tài Khâm thật hèn hạ, nghe nói hắn nhờ Chu gia tìm một cục trưởng ở Bắc Kinh tới Quán Hà. Nhờ đó có không ít người ở Quán Hà nhảy sang làm thủ hạ của hắn, ba cần phải quản chuyện này.
Hạng Nam cười khổ nói:
- Tiểu Mật, không phải ba không giúp Trạch Vinh, hiện giờ Hạng gia và Chu gia đã đạt thành hiệp nghị, không ai được tham gia vào chuyện ở Quán Hà. Vừa rồi ba mới gọi điện thoại cho Trạch Vinh. Nó rất có lòng tin. Chẳng lẽ con không tin tưởng Trạch Vinh sao?
Lữ Hàm Yên nói:
- Con tin anh ấy.
Hạng Nam cười nói:
- Vậy cứ để xem sự tình phát triển đi, bố cũng tin tưởng Trạch Vinh.
Đặt điện thoại xuống, Hạng Nam cảm thấy mình có chút bất đắc dĩ, Chu lão gia tử quả nhiên là cao thủ, đầu tiên là là dùng cái ghế thị trưởng chặn mồm Hạng Thành. Sau lại dùng việc hai nhà không tham dự để ngăn cản Hạng Nam phát chiêu. Tất cả điều này đều là vì để Chu Tài Khâm có thể thuận lợi nắm Quán Hà vào tay!
Cũng không biết Vương Trạch Vinh đối mặt với Chu Tài Khâm đang dần chiếm ưu thế thì tình hình sẽ thế nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...