Quan Khí​

Vương Trạch Vinh nằm trên giường thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Vương Trạch Vinh đang giận vì đám người Điền Hưng Quốc không để yên thì thấy ngoài cửa là Hác Duệ Bân và Long Dũng Đình.

- Sao lại là hai cậu?

Vương Trạch Vinh biết hai người này có bố trí khác, không ngờ bọn họ vẫn chú ý đến mình.

Long Dũng Đình nói:

- Phó thị trưởng Vương, tôi thấy Tề Ái Quốc lén lút bố trí phụ nữ đến đây nên lo lắng ngài có chuyện.

Vương Trạch Vinh rất hài lòng với hai người này. Hắn suy nghĩ một chút rồi nói với Hác Duệ Bân:

- Tiểu Hác, đêm nay cậu ngủ ở đây.

Hác Duệ Bân lập tức đáp ứng ngay.

Long Dũng Đình nói:

- Phó thị trưởng Vương, hay là tôi cũng ở lại đây.

Hắn vẫn không yên tâm.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Có thể có chuyện gì chứ, không sao.

Trong một căn phòng gần đó, Tề Ái Quốc và Điền Hưng Quốc đang ngồi với nhau. Tề Ái Quốc nói:

- Phó bí thư Điền, chuyện hơi lạ, hắn đã tỉnh.

Điền Hưng Quốc nói:

- Hắn uống nhiều như vậy sao không say?

Tề Ái Quốc nói:

- Xem ra không có cơ hội, thư ký của hắn đã đi vào.

- Lão Tề, chuyện này nếu hắn phản đối sẽ có không ít lực cản. Tôi cũng chỉ có thể giúp được như vậy thôi.

Tề Ái Quốc cười nói:

- Cũng không có gì, nhiều người như vậy đồng ý thế cơ mà.

Những người khác Tề Ái Quốc chạy coi nhưng xong, vì đảm bảo không có bất trắc nên bọn họ mới thử chạy chọt Vương Trạch Vinh. Điền Hưng Quốc nhìn Tề Ái Quốc rồi nói:

- Anh đó, có thể tranh thủ thì tranh thủ, bỏ nhiều ra một chút cũng được.


Tề Ái Quốc nói:

- Yên tâm tôi sẽ dùng tiền. Tôi không tin hắn không thích tiền.

Sáng hôm sau khi Vương Trạch Vinh thức dậy thì Tề Ái Quốc đã chờ ở cửa.

- Phó thị trưởng Vương, tối qua ngài ngủ được không?

Vương Trạch Vinh cười nói:

- không khí ở đây rất được.

Tề Ái Quốc cười nói:

- Vùng núi đều là như vậy, nếu không khai thác than thì không khí còn tốt hơn.

- Phó bí thư Điền đã dậy chưa?

Vương Trạch Vinh hỏi.

- Đã dậy ăn sáng rồi, tôi ở đây chờ Phó thị trưởng Vương.

Thấy Tề Ái Quốc cười cười với mình, Vương Trạch Vinh cũng gật đầu.

- Tôi cầm cặp giúp ngài.

Thấy Hác Duệ Bân đang muốn đi lấy cặp của Vương Trạch Vinh, Tề Ái Quốc đã đi tới cầm cặp cho Vương Trạch Vinh.

Sau khi vào phòng ăn, Điền Hưng Quốc đang ăn cháo. Thấy Vương Trạch Vinh đi vào, Điền Hưng Quốc liền cười nói:

- Sao, hôm qua uống nhiều hả. Các khu mỏ đều như vậy cả. Lần trước tôi đến cũng bị say.

Điền Hưng Quốc nói xong liền cười phá lên giống như rất thích thú chuyện Vương Trạch Vinh say rượu vậy.

Vương Trạch Vinh nói:

- Còn có chuyện đó ư?

Hắn giả vờ coi như không hiểu.

Tề Ái Quốc cũng cười nói:

- Mọi người đều là người thô lỗ, tôi cũng không có biện pháp, muốn ngăn cũng không được. Mọi người đều kính trọng lãnh đạo.

Đi đến nhà vài hộ gia đình, Vương Trạch Vinh thấy được cuộc sống khó khăn của các công nhân. Nhìn thấy đồ điện trong nhà chỉ có một hai món, hắn không khỏi than thở cuộc sống của công nhân bây giờ còn không bằng nông dân.

Tề Ái Quốc cũng không giở trò gì, rất phối hợp dẫn đường Vương Trạch Vinh và Điền Hưng Quốc đi xem mấy nơi.


Vương Trạch Vinh biết đi xem thế này thì không được gì, các nơi đi kiểm tra đều được chuẩn bị từ trước.

Sau khi về văn phòng, Vương Trạch Vinh liền đau đầu với Công ty than Quán Hà. Theo tình hình này thì Điền Hưng Quốc đã bị mua.

Vương Trạch Vinh mở cặp ra thì đột nhiên thấy một chiếc thẻ ngân hàng trong đó.

Hắn mở ra thì thấy còn cả một tờ giấy viết mật mã.

Đúng lúc này điện thoại di động của Vương Trạch Vinh vang lên, hắn nghe điện thì ra là Tề Ái Quốc gọi tới:

- Phó thị trưởng Vương, ngài đến hơi gấp nên chúng tôi không chuẩn bị được gì. Trong cặp của ngài có một chiếc thẻ, chỉ là chút tâm ý.

Vương Trạch Vinh cầm chiếc thẻ mà nói:

- Giám đốc Tề, anh làm gì vậy hả, mau cầm về.

Tề Ái Quốc nói:

- Không có gì, chỉ là chút tâm ý mong Phó thị trưởng Vương nhận.

Vương Trạch Vinh nói:

- Anh nếu không đến lấy thì tôi chỉ có thể giao cho Ủy ban kỷ luật.

Tề Ái Quốc không tin Vương Trạch Vinh sẽ đưa thẻ cho Ủy ban kỷ luật nên nói:

- Phó thị trưởng Vương yên tâm, việc này không ai biết. Ồ, có người đến, tôi dập máy đây.

Vương Trạch Vinh nhìn chiếc thẻ trong cặp, hắn cũng muốn biết Tề Ái Quốc đưa mình bao tiền nên đi ra tìm một ngân hàng.

Hắn đưa vào máy ATM và kiểm tra thì hoảng sợ, trong này có một triệu.

Vương Trạch Vinh không thể không bội phục Tề Ái Quốc chi nhiều tiền như vậy, đây chỉ là ném đá dò đường. Xem ra vì làm thành chuyện này, đám người kia đã chấp nhận bỏ rất nhiều.

Về đến văn phòng, Vương Trạch Vinh vung vung chiếc thẻ trong tay. Nghĩ đến cuộc sống khó khăn của công nhân Công ty than Quán Hà, Vương Trạch Vinh liền đau sót. Công ty than Quán Hà không phải không có tiền, quan trọng là tiền bị đám lãnh đạo cầm đi.

Vương Trạch Vinh đứng dậy đi đến Ủy ban kỷ luật.

Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Thị ủy Mã Hoa Quân đang ngồi trong văn phòng xem tài liệu, thấy Vương Trạch Vinh đi vào liền vội vàng đứng lên bắt tay:

- Phó thị trưởng Vương, sao hôm nay lại rảnh rỗi chạy đến chỗ tôi vậy?

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Đến thăm lão ca, sao, anh đang bận ư?


Mã Hoa Quân mời Vương Trạch Vinh ngồi xuống rồi nói:

- Cũng không có gì.

Vương Trạch Vinh lấy một chiếc thẻ đưa đến trước mặt Mã Hoa Quân rồi nói:

- Sau khi nhận được chiếc thẻ này, tôi kiểm tra thì thấy có một triệu nên đến nộp cho Ủy ban kỷ luật.

Nghe thấy trong thẻ có một triệu, Mã Hoa Quân liền trở nên nghiêm túc:

- Ai đưa?

Vương Trạch Vinh vốn muốn làm loạn chuyện nên nói:

- Là Tổng giám đốc Công ty than Quán Hà - Tề Ái Quốc bỏ vào cặp của tôi.

- Có nhân chứng không?

Vương Trạch Vinh lắc đầu nói:

- Tôi về đến văn phòng mở cặp ra mới thấy.

Mã Hoa Quân dựa vào sô pha rồi nói:

- Trạch Vinh, việc này chúng tôi chỉ có thể ghi lại, bởi vì không có chứng cứ nên không thể động đối phương.

Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

- Tôi cũng chỉ đến báo cáo mà thôi. Các anh viết một giấy biên nhận cho tôi là được.

Mã Hoa Quân gật đầu nói:

- Chuyện này thì không có vấn đề gì.

Vương Trạch Vinh ra về, Mã Hoa Quân một lần nữa đọc tài liệu, trong đó hầu hết là tố cáo lãnh đạo Công ty than Quán Hà, Ủy ban kỷ luật Thị ủy nhận được rất nhiều đơn tố cáo và bắt đầu âm thầm điều tra. Hôm nay Vương Trạch Vinh đến nộp chiếc thẻ, nhân viên công tác cũng đã sang ngân hàng kiểm tra thì thấy là một triệu.

Xem ra cuộc hợp tác Trung Mỹ đúng là có vấn đề.

Mã Hoa Quân cảm thấy rất đau đầu.

Mã Hoa Quân suy nghĩ một chút rồi gọi cho chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy Lương Minh Hỉ.

- Chủ nhiệm Lương, có một việc tôi muốn báo cáo với ngài.

Mã Hoa Quân cung kính mà nói.

- Chuyện gì?

Thấy là Quán Hà gọi lên, Lương Minh Hỉ không khỏi nhíu mày, sao cứ là Quán Hà.

Mã Hoa Quân nói:

- Là như thế này, vừa nãy đồng chí Phó thị trưởng Vương Trạch Vinh đến Ủy ban kỷ luật nộp một chiếc thẻ người khác đưa cho anh ta. Chúng tôi đã kiểm tra, bên trong có một triệu nhân dân tệ.

Một triệu. Lương Minh Hỉ giật mình, đây là con số rất lớn, không ngờ Vương Trạch Vinh lại nộp số tiền lớn như vậy cho Ủy ban kỷ luật.

Lương Minh Hỉ vốn không vừa mắt với Vương Trạch Vinh, nhưng qua lần này hắn bắt đầu có ấn tượng tốt.


- Chuyện như thế nào?

Mã Hoa Quân lập tức báo cáo chuyện thu được đơn tố cáo về Công ty than Quán Hà ra, càng nói cả chuyện hợp tác giữ Công ty Gorg và Công ty than Quán Hà.

Lương Minh Hỉ nói:

- Cuộc hợp tác này tôi đã nghe qua. Nghe nói Công ty than Quán Hà không đáng tiền, công ty nước Mỹ bỏ ra 20 triệu để lấy 50% cổ phần, đó đáng lẽ là cuộc hợp tác tốt mà.

Mã Hoa Quân hiểu rõ tình hình nên nói với Lương Minh Hỉ:

- Chủ nhiệm, thực ra Công ty than Quán Hà nắm giữ nhiều mỏ than, giá trị khoảng bốn, năm tỷ.

- Cái gì?

Lương Minh Hỉ thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Tình hình hắn nghe được không phải như vậy.

Mã Hoa Quân nói:

- Tình hình cụ thể thì chúng tôi không rõ, nhưng theo tình hình chúng tôi hiểu nếu hợp tác thành công thì tài nguyên than quốc gia sẽ tổn thất lớn.

Lương Minh Hỉ nghiêm túc nói:

- Tiểu Mã, anh báo cáo rất kịp thời. Tôi sẽ phái người đến Quán Hà.

Lương Minh Hỉ là chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy, hắn rất mẫn cảm với vấn đề này nên lập tức hiểu ra đây là chuyện lớn.

Lần trước trong hội nghị thường ủy, Phùng Nhật Hoa đã hời hợt nói qua, giống như Quán Hà được rất nhiều lợi ích. Sao bây giờ lại là như vậy?

Lương Minh Hỉ càng nghĩ càng thấy không đúng, lại nghĩ đến đám người Chương Kiều Cương gần đây không có hành động gì, hắn cảm thấy cuộc phong ba sắp diễn ra.

Tài nguyên quốc gia không thể mất.

Lương Minh Hỉ liên tục gọi mấy cuộc điện thoại để bố trí nhân viên.

Vương Trạch Vinh về đến nhà thì Vu Dương đến báo cáo với hắn. Thông qua điều tra, Vu Dương phát hiện đợt hợp tác này có rất nhiều vấn đề.

- Phó thị trưởng Vương, tình hình rất phức tạp, thời gian này Tề Ái Quốc thường xuyên chạy lên thành phố, hắn cũng hẹn không ít lãnh đạo thành phố gặp mặt.

Vương Trạch Vinh nói:

- Anh tiếp tục thu thập tài liệu chưa bị sửa đổi của Công ty than Quán Hà trong mấy năm qua.

Vu Dương nói:

- Việc này tôi cũng đã có một số mục tiên. Chẳng qua thế lực đám người Tề Ái Quốc rất lớn nên nhiều người không dám đứng ra.

Vương Trạch Vinh nói:

- Yên tâm, việc này không chỉ có mình các anh đang làm, còn có không ít người tham gia. Tóm lại tài nguyên quốc gia không thể để người nước ngoài chiếm rẻ như vậy.

Vu Dương gật đầu nói:

- Xin Phó thị trưởng Vương yên tâm, dù như thế nào tôi cũng làm tốt.

Nhìn Vu Dương rời đi, Vương Trạch Vinh thầm nghĩ sau khi mình đưa chiếc thẻ cho Mã Hoa Quân, Ủy ban kỷ luật chắc đã hành động rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui