Phan Tiến Di chính thức điều đi, phó thị trưởng thường trực mới của Quán Hà là một người phụ nữ 37, 38 tuổi tên là Sài Giang.
Quả nhiên như Vương Trạch Vinh suy đoán, người phụ nữ Sài Giang này vừa đến đã theo sát Du Lâm Xương.
Vương Trạch Vinh thông qua Trương Tùng cũng biết một ít tình hình về Sài Giang.
Chồng Sài Giang là giám đốc sở Công nghiệp tỉnh. Cô ta dựa vào Phùng Nhật Hoa mà lên chức. Lần này đến Quán Hà là do Phùng Nhật Hoa muốn tăng cường khả năng khống chế của Du Lâm Xương trong Thị ủy.
Hết giờ làm, Trương Tùng liền hẹn Vương Trạch Vinh ở một sơn trang.
- Trạch Vinh, chúng ta ngồi câu cá chứ.
Trương Tùng đi tới hồ câu rồi nói.
Vương Trạch Vinh cười cười đi theo hắn.
Thư ký của hai người liền vội vàng đi chuẩn bị.
Vừa ngồi xuống thì Chủ tịch Mặt trận tổ quốc Tiếu Thư Thiên cũng đi tới.
- Ha ha, lão Tiếu đến à.
Trương Tùng đứng lên bắt tay Tiếu Thư Thiên.
Vương Trạch Vinh cũng đưa tay ra bắt:
- Chào Chủ tịch Tiếu.
- Ha ha, Phó thị trưởng Vương.
Thấy có cần câu, mắt Tiếu Thư Thiên sáng lên.
Trương Tùng ngồi ở giữa, Vương Trạch Vinh và Tiếu Thư Thiên ngồi hai bên, bọn họ cách nhau không xa. Câu cá chỉ là sở thích, quan trọng là để bàn bạc công việc.
Tiếu Thư Thiên là một đồng minh do Trương Tùng kéo về. Mặc dù Trương Tùng đã dồn nhiều công phu nhưng hiệu quả thu được rất ít.
Các thư ký cũng tự giác chạy sang bên ngồi. Bọn họ biết hôm nay ba lãnh đạo có chuyện muốn bàn.
- Tôi thích những nơi như thế này.
Tiếu Thư Thiên nói.
Vương Trạch Vinh cơ bản không đến mấy nơi này, hắn thả cần xuống rồi ngồi đó nhìn mặt nước.
- Trạch Vinh, công tác bên ủy ban có thuận lợi không?
Trương Tùng hỏi.
Vương Trạch Vinh nghĩ đến gần đây Đặng Tiến Triệu rất phối hợp nên nói:
- Cũng được, Đặng Tiến Triệu làm rất tốt.
Vương Trạch Vinh nói như vậy là cho Trương Tùng mặt mũi.
Đặng Tiến Triệu là thân tín của Trương Tùng mà.
- Lão Đặng gần đây hay bị lão Du phê bình.
Trương Tùng bỏ cần xuống mà nói.
Tiếu Thư Thiên cười nói:
- Phó thị trưởng Sài đến khiến giọng của lão Du cũng lớn hơn.
Vương Trạch Vinh không nói theo mà lẳng lặng nhìn mặt nước. Sau khi Sài Giang đến, cô ta hợp với Du Lâm Xương nên chiếm hết ưu thế ở ủy ban.
Vương Trạch Vinh cũng thấy Đặng Tiến Triệu bị Du Lâm Xương phê bình.
- Ha ha, nhanh như vậy đã cắn câu.
Tiếu Thư Thiên hưng phấn kéo cần câu, cá không lớn nhưng hắn rất thích.
- Lão Tiếu vừa ra tay đã có thu hoạch rồi.
Trương Tùng cười nói.
Ba người rất nhanh lại nhìn mặt nước.
Vương Trạch Vinh một lúc sau nhấc cần câu lên thì thấy mồi đã hết, hắn thay mồi câu rồi ném cần xuống.
- Trạch Vinh, nếu lão Đặng bị điều khỏi ủy ban, công tác của cậu chắc sẽ khó khăn nhiều phải không?
Nghe thấy Trương Tùng nói như vậy, Vương Trạch Vinh nói:
- Sao vậy? Đặng Tiến Triệu bị điều đi ư? Sao tôi không nghe thấy.
Trương Tùng nói:
- Theo tình hình hiện nay thì lão Du đang hy vọng đổi Chánh văn phòng ủy ban. Đặng Tiến Triệu bị điều đi là sớm muộn.
Thì ra là vậy, Vương Trạch Vinh lúc này mới nhớ đến Du Lâm Xương không thích Đặng Tiến Triệu.
- Lão Trương, tôi thấy chuyện này phải ngăn cản, đây không phải vấn đề nhỏ.
Tiếu Thư Thiên cũng nghe thấy Trương Tùng nói nên xen vào một câu.
Vương Trạch Vinh hiểu ý của Tiếu Thư Thiên. Hắn vẫn muốn tìm cơ hội chứng minh sự tồn tại của mình. Lợi dụng việc của Đặng Tiến Triệu để tạo uy tín cũng đúng.
Vương Trạch Vinh nếu đi theo Trương Tùng thì cũng không hy vọng Du Lâm Xương chiếm ưu thế nên nói:
- Lão Tiếu nói đúng.
Nghe thấy Vương Trạch Vinh tán thành quan điểm của Tiếu Thư Thiên, Trương Tùng vui vẻ nói:
- Đúng thế, mọi việc phải xuất phát từ góc độ công tác.
- Đáng tiếc lão Phan không còn, nếu không sẽ không có chuyện gì.
Tiếu Thư Thiên phân tích một ít hội nghị thường ủy liền có chút lo lắng nếu phản đối Du Lâm Xương.
Trương Tùng nói:
- Lão Điền và lão Sở gần đây đi lại gần với lão Du, hơn nữa còn có thêm Phó thị trưởng Sài mới thới thì chuyện này rất khó xác định. Cũng may Vương Trạch Vinh cũng có tác dụng.
Vương Trạch Vinh biết hắn ám chỉ chính là Lý Thư Vũ. Từ sau khi thấy Lý Thư Vũ đến nhà mình, Trương Tùng cũng hiểu Lý Thư Vũ sẽ đứng về phía Vương Trạch Vinh.
- Bốn phiếu.
Trương Tùng thầm nói.
Không ai nói gì nữa, Vương Trạch Vinh biết Trương Tùng đang phân tích số phiếu mình có. Bây giờ xem ra Du Lâm Xương đang chiếm ưu thế.
Chuyện đã nói xong, ba người đã thống nhất về tư tưởng, quan trọng là xem thái độ của người khác. Bây giờ Quán Hà không phải rất đoàn kết, cũng không phải Trương Tùng và Du Lâm Xương có thể quyết định hết.
- Bây giờ lo nhất là những người không dựa vào phương nào, bọn họ mới nguy hiểm.
Hội nghị thường ủy hôm nay bàn xong mấy vấn đề, Du Lâm Xương đột nhiên nói:
- Bây giờ có một chuyện cần bàn. Lão Tả cục Nông nghiệp về hưu nên cần mau chóng bổ sung một cục trưởng. Tôi thấy Chánh văn phòng Đặng Tiến Triệu có năng lực nên thấy điều chỉnh một chút, để anh ta đi đảm nhiệm chức cục trưởng cục Nông nghiệp.
Nghe Du Lâm Xương nói như vậy, mọi người đều nhìn Trương Tùng. Đừng nhìn Đặng Tiến Triệu chỉ là một Chánh văn phòng ủy ban, nhưng có hắn ở ủy ban, Trương Tùng có quyền nhất định trong công tác ủy ban. Đặng Tiến Triệu rất quan trọng với Trương Tùng. Du Lâm Xương là một Thị trưởng, hắn đã sớm muốn đổi người.
Phó bí thư Điền Hưng Quốc nói:
- Tôi đồng ý với ý kiến Thị trưởng Du. Đưa Đặng Tiến Triệu đến làm cục trưởng cục Nông nghiệp sẽ phát huy tốt năng lực của đồng chí này.
Tiếu Thư Thiên nói:
- Năng lực của Đặng Tiến Triệu trong công tác ở ủy ban mọi người đều thấy. Tôi thấy không cần thiết, tôi không đồng ý.
Bí thư đảng ủy công an Sở Lợi Cương vẫn có ý kiến với Vương Trạch Vinh vì việc Vu Dương khống chế hoàn toàn cục Công an. Bây giờ thấy Du Lâm Xương muốn nhằm vào Trương Tùng, nhằm vào Trương Tùng tức là nhằm vào Vương Trạch Vinh nên hắn phải ủng hộ rồi.
- Tôi đồng ý ý kiến Thị trưởng Du.
Trương Tùng trong lúc nhất thời không biết chắc ý kiến các thường vụ nên cười nói:
- Lão Du đột nhiên đưa ra việc này. Lão Du, phải tuân theo quy trình.
Trương Tùng phải có ý kiến vì việc Du Lâm Xương không theo đúng trình tự.
Du Lâm Xương cười nói:
- Việc này rất cấp bách, nhân hội nghị hôm nay thì chúng ta mau chóng lựa chọn cục trưởng, nếu không sẽ ảnh hưởng đến công tác toàn thành phố.
- Mọi người cho ý kiến đi.
Trương Tùng cũng không thể quá rõ ràng làm Du Lâm Xương mất mặt, bề ngoài phải giữ hài hòa.
Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Mã Hoa Quân nói:
- Tôi phục tùng quyết định của hội nghị.
Lý Thư Vũ nói:
- Bí thư Trương nói rất đúng, bổ nhiệm nhân sự phải theo trình tự. Bây giờ đột nhiên đưa ra thì quá tùy tiện, không nghiêm túc. Tôi phản đối điều chỉnh.
Thấy hai bên tranh nhau, mọi người đều không muốn bị cuốn vào. Trưởng ban thư ký Thị ủy Tùy Du nói:
- Tôi không có ý kiến.
Lại một người bỏ cuộc.
Trưởng ban Tuyên giáo Hoàng Tổ Cường nhìn tình hình hội nghị rồi nói:
- Tôi đồng ý ý kiến của Thị trưởng Du.
Hắn đang đánh cuộc. Thấy tình hình như vậy, lại nghĩ đến Sài Giang nhất định sẽ ủng hộ Du Lâm Xương, cho nên Du Lâm Xương sẽ chiếm đa số. Nếu là như vậy thì thời gian sắp tới Du Lâm Xương nhất định sẽ nắm quyền quyết định trong Thị ủy.
Vương Trạch Vinh vẫn một mực quan sát hội nghị, tình hình lúc này hắn đã thấy rõ ràng. Thấy Trương Tùng sắp bại trận, hắn rất sốt ruột.
Vương Trạch Vinh không khỏi nhìn Sài Giang – phó thị trưởng thường trực ngồi cạnh mình. Hắn thấy quan khí của Sài Giang hoàn toàn nghiêng về phía Du Lâm Xương, hắn đang tìm biện pháp hóa giải.
Đã lâu không dùng đến lực lượng đó. Vương Trạch Vinh không khỏi thầm than thở. Lần này hắn phải thử với Sài Giang xem sao.
Khi mọi người đang nói chuyện thì Vương Trạch Vinh bắt đầu tiếp xúc với quan khí của Sài Giang, quan khí của cô ta bắt đầu hỗn loạn.
Khi Hoàng Tổ Cường nói xong, uy áp của Vương Trạch Vinh đã hình thành.
Du Lâm Xương bây giờ rất vui. Một thời gian dài hắn bị Trương Tùng áp chế, bây giờ đã có thể xoay người.
Hắn không hề nghi ngờ thái độ của Sài Giang. Bây giờ chờ Sài Giang nói xong là quyết định được việc này.
Mọi người đều nhìn Vương Trạch Vinh và Sài Giang. Dù Vương Trạch Vinh phản đối thì Du Lâm Xương cũng có năm phiếu, chiếm ưu thế rồi.
Nhưng Sài Giang lại nói một điều mọi người không ngờ được:
- Tôi phản đối.
Phản đối.
Lời này của cô làm mọi người trợn mắt há mồm. Du Lâm Xương đang cười cười đầy đắc ý liền cứng như đá.
Trương Tùng vốn định hút thuốc để giấu vẻ mặt mình, lúc này hắn lại ho sặc sụa.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Tôi cũng phản đối.
Mỗi thường vụ đi ra khỏi phòng họp đều rất khó hiểu. Việc hôm nay sao kỳ quái thế, Sài Giang sao lại phản đối?
Du Lâm Xương cũng nghiêm mặt đi ra ngoài, tâm trạng hắn rất phức tạp. Sài Giang vốn chắc chắn ủng hộ mình sao lâm trận lại phản bội. Bí thư Phùng điều Sài Giang đến Quán Hà là ủng hộ hắn, không ngờ con đàn bà này...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...