Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy và Thị ủy cùng nhận được thư nặc danh. Người bị tố cáo là thường vụ thị ủy, Phó thị trưởng Vương Trạch Vinh Thành phố Quán Hà. Bình thường các thư nặc danh này không ai coi trọng, nhưng khi thấy người bị tố cáo là Vương Trạch Vinh, không biết như thế nào mà các cấp đều coi trọng.
Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy nhìn thấy bức thư này liền quan sát thấy có mấy nội dung. Một là rất nhiều tài sản không rõ nguồn gốc, từ bức thư này có thể thấy người tố cáo rất quen thuộc với tình hình của Vương Trạch Vinh. Căn cứ chủ yếu chính là mấy triệu tiền cổ phiếu của Vương Trạch Vinh, đồng thời bố mẹ Vương Trạch Vinh còn mua nhà lớn ở huyện Khai Hà, đây căn bản không phải tiền mà gia đình Vương Trạch Vinh có thể có. Thứ hai là lợi dụng chức quyền can thiệp vào ngành tư pháp, công an. Thứ ba là quan hệ nam nữ lăng nhăng. Có một Phùng Phương lên giường với Vương Trạch Vinh nên được đề bạt thành phó trưởng phòng Chiêu thương Huyện Đại Phường. Lương Minh Hỉ bây giờ rất không hài lòng với việc Vương Trạch Vinh làm đồng minh với Trương Tùng. Đỗ Thủ Như là người của hắn, nghĩ đến Đỗ Thủ Như không thể không rời khỏi Quán Hà, mà Trương Tùng lại lên chức. Lương Minh Hỉ không có suy nghĩ là giả. Lương Minh Hỉ liền cầm điện thoại gọi cho Phó bí thư thị ủy Quán Hà – Điền Hưng Quốc:
- Tiểu Điền, Vương Trạch Vinh ở Quán Hà là như thế nào mà có tin tố cáo đến tận Ủy ban kỷ luật tỉnh thế này?
Điền Hưng Quốc là người của Lương Minh Hỉ, nghe thấy lão lãnh đạo nói như vậy, hắn liền coi trọng:
- Tôi sẽ quan tâm một chút.
- Tiểu Điền, đối với việc điều tra một thường vụ thì nhất định phải cẩn thận.
Lương Minh Hỉ bỏ điện thoại xuống liền gọi cho Phùng Nhật Hoa:
- Bí thư Phùng, tôi có một việc muốn báo cáo với anh.
Sau khi vào phòng Phùng Nhật Hoa, Lương Minh Hỉ đọc nội dung thư tố cáo với Phùng Nhật Hoa một lần.
- Lão Lương, đây là thư nặc danh không có căn cứ, sao có thể coi là thật.
Thấy Phùng Nhật Hoa cau mày, Lương Minh Hỉ nói:
- Đúng là vì thư nặc danh nên tôi cho rằng phải có câu trả lời thích đáng cho đồng chí. Cứ tiếp tục như vậy người ta đưa lên Trung ương, các đồng chí chúng ta còn triển khai công tác như thế nào? Tôi định phái một tổ công tác đến Quán Hà điều tra rõ nội dung này.
Phùng Nhật Hoa cũng biết rõ ý đồ của Lương Minh Hỉ. Lương Minh Hỉ khó chịu vì việc Đỗ Thủ Như phải rời đi nên đổ cơn giận lên người Trương Tùng. Phùng Nhật Hoa cũng nghe Du Lâm Xương báo cáo tình hình của Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh bây giờ đi theo Trương Tùng, mà Trương Tùng và Du Lâm Xương là người của Phùng Nhật Hoa. Nhưng thực lòng mà nói, Phùng Nhật Hoa coi trọng Du Lâm Xương hơn. Phùng Nhật Hoa suy nghĩ một chút rồi nói:
- Được, vậy do Ủy ban kỷ luật phái tổ công tác đến Quán Hà điều tra, nhất định phải làm rõ.
Tổ công tác của Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy đến điều tra Vương Trạch Vinh không biết như thế nào lại bị truyền ra. Nghe nói Vương Trạch Vinh bị điều tra, dù là người trên tỉnh hay thành phố đều bàn tán. Xem ra Vương Trạch Vinh gặp xui xẻo rồi.
Lữ Hàm Yên ở trên tỉnh sau khi nhận được tin tức này liền gọi cho Vương Trạch Vinh mà nói:
- Trạch Vinh, sao Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy lại điều tra anh?
Vương Trạch Vinh cũng không hiểu là có chuyện gì. Mấy ngày nay hắn thấy một số lãnh đạo thành phố nhìn thấy mình đều tránh đi:
- Hàm Yên, không có gì đâu.
Vương Trạch Vinh an ủi Lữ Hàm Yên.
- Việc này em đã nói với bố. Bố nói thời gian này anh quá thuận lợi nên khiến cho không ít người ghen ghét. Chỉ cần anh thật sự không có việc gì thì không phải sợ.
Không khí hội nghị thường vụ thị ủy rất khẩn trương. Sau khi nói xong một ít công tác, Điền Hưng Quốc cười nói:
- Bây giờ trên tỉnh và thành phố đang liên hợp xác minh nội dung về đồng chí Trạch Vinh, mặc dù việc này không ai có thể chấp nhận, nhưng chúng ta phải tin vào đồng chí Trạch Vinh. Tôi tin rằng cấp trên sẽ có câu trả lời công bằng cho đồng chí Trạch Vinh. Xuất hiện chuyện này, mặc dù đồng chí Trạch Vinh nhất định không có vấn đề, nhưng tôi cho rằng trong thời gian này đồng chí Trạch Vinh nên né tránh một chút là tốt. Tôi đề nghị đồng chí Trạch Vinh tạm thời không phụ trách công tác.
Vương Trạch Vinh nghe vậy liền tức giận mà nói:
- ý của anh là đình chỉ công tác của tôi?
Điền Hưng Quốc cười nói:
- Trạch Vinh, đồng chí không nên kích động như vậy. Nếu không có việc gì thì chúng ta đâu phải sợ người khác điều tra. Tôi cũng chỉ muốn nói đồng chí tránh một chút mà thôi.
Phan Tiến Di nói:
- Phó bí thư Điền nói như vậy là không ổn. Nếu chúng ta bây giờ để đồng chí Trạch Vinh tránh né, điều này mọi người sẽ thấy Trạch Vinh như thế nào. Tôi cho rằng việc này là không thể.
Bí thư đảng ủy cục Công an Sở Lợi Cương nói:
- Tôi thấy đề nghị của Phó bí thư Điền có lý. Nếu đồng chí Trạch Vinh tiếp tục phụ trách công tác các phòng ban thì khiến cấp trên cho rằng chúng ta bao che chuyện của đồng chí Trạch Vinh. Chúng ta phải để cấp trên thấy cán bộ Quán Hà luôn ủng hộ điều tra.
Du Lâm Xương lúc này cũng đứng ra nói:
- Tôi thấy lão Sở nói có lý. Trạch Vinh, không phải tổ chức muốn đình chỉ công tác của cậu, cậu suy nghĩ như vậy là không đúng.
Trưởng ban Tổ chức cán bộ Lý Thư Vũ nói:
- Nếu cấp trên chưa có xác định về chuyện này, tôi thấy cứ theo tự nhiên. Trạch Vinh tiếp tục công tác, khi tổ chức cần điều tra chỉ cần phối hợp là được.
Trương Tùng cũng vỗ bàn nói:
- Tôi thấy ý kiến của trưởng ban Lý rất đúng, cứ quyết định như vậy đi.
Tình hình Quán Hà càng lúc càng quái dị, Tiếu Trùng lúc trước gần như ngày nào cũng chạy đến nhà Vương Trạch Vinh thì bây giờ không thấy đâu.
- Đầu tư mấy ngàn tệ coi như vô ích rồi, may mà mới có mấy ngàn.
Tiếu Trùng thầm than xui xẻo. Chẳng qua hắn vẫn nghĩ tuy mình không đến nhưng phải để vợ đến nhà Vương Trạch Vinh. Chẳng may Vương Trạch Vinh thoát khỏi chuyện lần này thì coi như mình kéo lại một chút.
Tuy có những người như vậy, nhưng có không ít người vẫn không ngừng đến nhà Vương Trạch Vinh. Phó cục trưởng Cục Xây dựng Đặng Diệu Hoa có một đặc điểm đó là ai đối với hắn tốt, hắn liền hết lòng với người đó. Hắn biết mình có được ngày hôm nay là nhờ Vương Trạch Vinh. Thấy Vương Trạch Vinh bị điều tra, hắn cảm thấy càng phải thể hiện lòng cảm kích của mình.
Người chạy đến nhà Vương Trạch Vinh còn có Lý Hạ - Chủ tịch huyện Vũ Lâm. Sau khi nghe được tin tức, hắn suốt đêm lái xe đến nhà Vương Trạch Vinh, tỏ vẻ hết lòng ủng hộ Vương Trạch Vinh. Trình Mạc Vân từ Triệu Lệ biết được chỗ dựa rất mạnh của Vương Trạch Vinh nên cũng đến nhà, tỏ vẻ ủng hộ Vương Trạch Vinh. Nhìn Quán Hà có biến hoá, Vương Trạch Vinh rốt cuộc đã bị đả kích mạnh. Thời gian này hắn rất thuận lợi, tất cả đều có người giải quyết nên hắn không quá chú ý trong công việc như trước đây.
Vương Trạch Vinh ngồi trong nhà cẩn thận suy nghĩ những việc mình đã làm. Hắn biết nội dung điều tra, đặc biệt là với Phùng Phương thì căn bản không có gì. Vương Trạch Vinh cảm thấy mình ngoài lần đó với Lý Thư Vũ ra thì đã khống chế tốt việc này. Về vấn đề tài chính thì không có vấn đề gì, toàn bộ là do hắn có được năm triệu từ Vân Nam. Nghĩ đến năm triệu, Vương Trạch Vinh đột nhiên nghĩ đến việc mình đưa năm triệu cho Tiểu Giang, hắn còn năm triệu. Bây giờ đã hơn một năm mà chưa xem, Vương Trạch Vinh liền bật máy lên liền muốn ngất. Lúc trước hắn mua toàn cổ phiếu có hai tệ, bây giờ giá mỗi cổ phiếu đã thành mười lăm tệ.
Nhìn giá cổ phiếu tăng rất nhiều, Vương Trạch Vinh mới biết mình có khoản tiền lớn, hắn không hề lo lắng với khoản tiền này.
Bây giờ còn một vấn đề là chuyện can thiệp vào tư pháp, công an. Chuyện này có lẽ là do Lý Mẫn Nghiệp đánh gãy tay Cao Kiền, chuyện này nên xử lý như thế nào?
Vương Trạch Vinh cẩn thận suy nghĩ thì lại thấy yên tâm. Loại chuyện này căn bản không thể ảnh hưởng gì đến hắn, hắn không có hành vi ám chỉ gì, hơn nữa chỉ có cái này mà thôi. Muốn thì để bọn họ điều tra.
Suy nghĩ được điểm này, Vương Trạch Vinh liền gọi cho Trương Tùng, tỏ vẻ mình sẽ phối hợp điều tra và tạm thời ở nhà nghỉ ngơi một chút. Trương Tùng cũng có chút khó xử, thái độ của Phùng Nhật Hoa không rõ ràng. Vương Trạch Vinh gọi điện đến xin phép, Trương Tùng lập tức đồng ý. Vương Trạch Vinh mang theo bố mẹ rời khỏi Quán Hà lên tỉnh thành. Hắn định để người ở Quán Hà muốn làm gì thì làm. Vương Trạch Vinh rời đi đã báo cáo với Trương Tùng, hơn nữa lúc lên tỉnh thì hắn cũng báo cáo với Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy. Cấp trên biết hắn ở tỉnh thành, người bên dưới lại không biết tình hình này nên có đủ loại tin đồn vang lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...