Quan Khí​

Thấy Vương Trạch Vinh rõ ràng không hài lòng với công tác Luân chuyển đất đai ở huyện Lâm Ba, Hàn Cao Bằng khẽ liếc nhìn Trương Tùng để xin chỉ thị. Hắn lại thấy Trương Tùng không có biểu hiện gì thì thầm nghĩ Thị trưởng Trương và Phó thị trưởng Vương không hòa hợp nên cũng không coi việc này vào đâu.

Cũng may Tiếu Băng Di suy nghĩ rất nhanh rồi nói:

- Phó thị trưởng Vương, công tác này vẫn do tôi phụ trách, về cơ bản do tôi đảm nhiệm chức tổ trưởng tổ lãnh đạo. Công việc của công tác đã được bắt đầu.

Vương Trạch Vinh cũng không quá truy cứu việc này nên cười nói:

- Công tác Luân chuyển đất đai phải do nhân viên văn phòng phụ trách, nhất định phải đưa các đồng chí mạnh về phương diện này lên chức.

Sau khi họp xong, huyện Lâm Ba mời hai lãnh đạo thành phố đi dùng bữa. Trên bàn tiệc Hàn Cao Bằng nói:

- Kính thưa hai vị lãnh đạo, huyện Lâm Ba không có gì đặc biệt, chỉ là có thú rừng nhiều. Đây đều là thú mới bắt từ trên núi.

Trương Tùng vui vẻ nói:

- Tôi đã sớm nghe thịt thú rừng huyện Lâm Ba rất ngon, bây giờ xem ra đúng là thịnh soạn. Chẳng qua không được ăn các loài động vật được quốc gia bảo vệ.

Tiếu Băng Di cười nói:

- Xin Thị trưởng yên tâm, đây đều là các động vật bình thường.

Vương Trạch Vinh đột nhiên nghĩ tới Vương Tử Hiền có một bài báo về công tác Luân chuyển đất đai nên nói:

- Tôi nhớ lần trước mình đã được xem bài viết của đồng chí Vương Tử Hiền về công tác Luân chuyển đất đai, nội dung rất được. Có thể gọi cậu ta đến đây không, tôi muốn nói chuyện.

Vương Trạch Vinh nói như vậy làm mọi người càng thêm khẳng định xem ra Vương Tử Hiền này đã bò cao được rồi.

Phó chủ tịch huyện Lưu Đại Sơn là người đầu tiên có phản ứng:

- Tôi đi gọi cậu ta lại đây.


Vương Tử Hiền đang ngồi ăn ở gian ngoài thì thấy Lưu Đại Sơn đi tới. Mọi người lập tức trở nên náo nhiệt và tranh nhau mời rượu Lưu Đại Sơn. Lưu Đại Sơn cười nói:

- Lát nữa tôi quay lại uống với mọi người.

Lưu Đại Sơn vỗ vỗ vai Vương Tử Hiền rồi nói:

- Tiểu Vương, Phó thị trưởng Vương gọi cậu vào bàn bên trong nói chuyện.

Nhìn Vương Tử Hiền kích động đứng lên, tâm trạng mọi người đúng là rất quái lạ. Không biết thằng ranh Vương Tử Hiền này may mắn thế nào mà Phó thị trưởng Vương mạnh như vậy hắn cũng có thể tạo quan hệ.

- Tiểu Vương, đến đây ngồi.

Vương Trạch Vinh cười cười gọi Vương Tử Hiền ngồi cạnh mình.

Vương Tử Hiền vội vàng chào các lãnh đạo. Hàn Cao Bằng cười nói:

- Tiểu Vương làm rất tốt. Công tác Huyện đoàn năm nay có tiến bộ.

Tiếu Băng Di nói:

- Bài báo lần trước mà Tiểu Vương viết tôi cũng đã xem, cậu ta rất hiểu biết trong công tác Luân chuyển đất đai. Phó thị trưởng Vương, Bí thư Hàn đã bàn với tôi chuẩn bị giao trong trách cho Tiểu Vương, đó là định cho Tiểu Vương kiêm chức Chánh văn phòng Luân chuyển đất đai huyện Lâm Ba.

- Rất tốt, rất tốt. Công tác Luân chuyển đất đai của huyện Lâm Ba mới bắt đầu, cần rất nhiều các đồng chí có năng lực ở phương diện này đảm nhiệm. Tiểu Vương ngoại trừ công tác đoàn ra, chúng ta cần phải để cậu ta đảm nhiệm thêm việc này.

Hàn Cao Bằng đã nghĩ thông suốt. Nếu Vương Tử Hiền thân thuộc với Vương Trạch Vinh như vậy, hoàn toàn có thể giao việc này cho hắn làm.

Vương Trạch Vinh vốn chỉ muốn giúp Vương Tử Hiền một chút, nhưng sau khi nói chuyện hắn thấy năng lực của Vương Tử Hiền rất được, đặc biệt hắn có chỗ độc đáo trong việc nên khai triển và tiến hành công tác Luân chuyển đất đai như thế nào.

Ngày thứ hai Trương Tùng và Vương Trạch Vinh liền đi lên trên núi Tiên Nữ, đây là một thắng cảnh rất nổi tiếng của huyện Lâm Ba. Trên đỉnh núi có một đài ngắm cảnh. Sau khi đi bộ một lát rồi ngồi trên đài đưa mắt nhìn xa xa. Trương Tùng thở dài nói:


- Cảnh đẹp thật.

Vương Trạch Vinh đã sớm nghiên cứu tình hình huyện Lâm Ba nên nói:

- huyện Lâm Ba này xem ra có rất nhiều điểm phát triển. Ví dụ như nơi này hoàn toàn có thể phát triển thành địa điểm du lịch và thu hút rất nhiều cách.

Hàn Cao Bằng nói với Trương Tùng:

- Thị trưởng Trương, nơi này cũng có chút lai lịch, hơn nữa còn có cả thần thoại về nó.

Trương Tùng đến huyện Lâm Ba chỉ có một mục đích là tăng cường giao lưu với Vương Trạch Vinh nên vui vẻ nói:

- Trạch Vinh là một người luôn chú trọng công tác lên hàng đầu. Đi tới đâu cũng không quên công việc. Nếu cán bộ lãnh đạo nào cũng như cậu thì Quán Hà rất nhanh sẽ phát triển.

Trương Tùng khen mình rõ ràng như vậy, Vương Trạch Vinh vội vàng nói:

- Tôi cũng chỉ tùy tiện nói mà thôi, nếu muốn làm được thì còn cần rất nhiều việc.

- Mỗi một nơi muốn triển khai công tác chính là cần phải có rất nhiều các đồng chí cùng chí hướng tham gia. Tôi cũng muốn phát triển Quán Hà, sau này cần Trạch Vinh ủng hộ nhiều hơn.

Vương Trạch Vinh vội vàng nói:

- Chúng ta đều là người tham gia một khóa học, Trương ca quá khách khí rồi.

Thông qua đợt kiểm tra ở huyện Lâm Ba, Vương Trạch Vinh phát hiện ra một vấn đề rất lớn đó là các huyện khi chấp hành công tác Luân chuyển đất đai không hề theo đúng yêu cầu. Có lẽ các huyện đến giống huyện Lâm Ba đó là đẩy công tác đó ở dưới cùng. Như vậy muốn làm tốt công tác Luân chuyển đất đai thì sẽ gặp vấn đề rất lớn.

Sau khi xác định được việc này, Vương Trạch Vinh tiến hành kiểm tra từng huyện về công tác Luân chuyển đất đai, một bên quan sát việc lựa chọn người vào ban quản lý.

Ngô Quân Chính bây giờ cũng dần dần trở thành một nhân vật quan trọng. Ai chẳng biết Ngô Quân Chính là người mà Vương Trạch Vinh rất coi trọng, cho Ngô Quân Chính mặt mũi tức là cho Vương Trạch Vinh mặt mũi. Ngô Quân Chính cũng thay đổi hình tượng khác hẳn trước kia. Có đôi khi Vương Trạch Vinh trực tiếp bảo Ngô Quân Chính dẫn đội đi kiểm tra công tác, điều này làm cho xung quanh Ngô Quân Chính có rất nhiều các cô gái, cuộc sống rất thoải mái.


- Phó thị trưởng Vương, ngài phải làm chủ cho em.

Vương Trạch Vinh đang ngồi trong nhà xem Tv thì vợ của Ngô Quân Chính chạy đến khóc lóc. Thấy Cổ Minh Châu khóc như vậy, Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu mà nói:

- Cổ Minh Châu, có chuyện gì thế?

Cổ Minh Châu nói:

- Phó thị trưởng Vương, lão Ngô nhà em thay lòng rồi.

- Có chuyện gì thì cô từ từ nói.

- Phó thị trưởng Vương, ngài không biết đâu, Ngô Quân Chính nhà em trước đây khi không làm lãnh đạo thì chẳng bao giờ ra khỏi nhà. Bây giờ thì hay rồi, vừa làm lãnh đạo đã muốn đổi vợ, anh ấy thay lòng đổi dạ rồi.

Nghe thấy thế, Vương Trạch Vinh liền hơi đau đầu. Ngô Quân Chính này làm sao vậy, quan hệ gia đình cũng không xử lý tốt.

- Cô nói tình hình xem rốt cuộc anh ta thay lòng như thế nào?

Vương Trạch Vinh chưa nghe thấy tin đồn nào về Ngô Quân Chính ở phương diện này. Cổ Minh Châu lau nước mắt rồi nói:

- Chánh văn phòng Luân chuyển đất đai huyện Vũ Lâm – Chu Lan Hương thời gian gần đây ngày nào cũng gọi điện với Ngô Quân Chính.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Đây chỉ là vì công tác mà thôi, gọi điện trao đổi thì cũng có gì đâu.

Cổ Minh Châu vội vàng nói:

- Phó thị trưởng Vương, ngài không biết. Có một lần trong cuộc điện thoại em nghe được Ngô Quân Chính lén nói mấy lời hạ lưu với Chu Lan Hương.

Vương Trạch Vinh nhìn Cổ Minh Châu rồi thầm nghĩ chẳng lẽ Ngô Quân Chính này thật sự như vậy sao.

Cổ Minh Châu đỏ mặt nói:

- Ngài thử nghe mấy lời mà Ngô Quân Chính nhà em nói với Chu Lan Hương như thế này thì có phải là hạ lưu không? Anh ta nói tôi biết nông sâu, dài ngắn của cô. Phó thị trưởng Vương, ngài phải xử lý công bằng cho em. Nếu bọn họ không có việc gì thì sao lại nói lời này.


Nghe xong lời này, Vương Trạch Vinh nghiêm mặt nói:

- Tôi sẽ gọi Ngô Quân Chính đến đây, tên này nữa.

Trong lòng Vương Trạch Vinh không khỏi thầm nghĩ Ngô Quân Chính chẳng lẽ mới làm Chánh văn phòng ban quản lý Luân chuyển đất đai có mấy ngày mà dám đùa giỡn phụ nữ trước mặt vợ mình sao?

Vương Trạch Vinh gọi điện kêu Ngô Quân Chính lập tức tới đây. Vương Trạch Vinh đúng là có chút tức giận. Nếu như quả thực Ngô Quân Chính làm ra chuyện này thì mình là người đề bạt hắn, mình đúng là quá mất mặt.

Không lâu sau Ngô Quân Chính đến nơi thấy vợ mình đang ngồi đó mà khóc, hắn liền nói:

- Em có chuyện gì thì về nhà nói, sao lại chạy đến đây làm phiền Phó thị trưởng Vương. Em nghĩ Phó thị trưởng Vương có thời gian rảnh nghe em nói loạn sao?

- Sao nào, em chính là muốn nói cho Phó thị trưởng Vương nghe một chút đó.

Cổ Minh Châu lớn tiếng nói. Vương Trạch Vinh chỉ sô pha ra hiệu cho Ngô Quân Chính ngồi xuống rồi trầm giọng nói:

- Tôi nói lão Ngô, anh nói thật cho tôi biết anh có làm chuyện gì có lỗi với Cổ Minh Châu không?

Ngô Quân Chính liền lớn tiếng kêu oan:

- Phó thị trưởng Vương, ngài biết tôi đó. Tôi là người dù nghĩ đến nhưng không có gan làm. Tôi nhất định không làm chuyện đó.

- Anh không có gan ư, bây giờ anh làm lãnh đạo rồi nên lá gan rất lớn.

Cổ Minh Châu nói. Nghĩ đến việc Ngô Quân Chính trêu đùa người phụ nữ khác ngay trước mặt mình, cô rất giận.

- Anh và Chu Lan Hương rốt cuộc là có việc gì?

Vương Trạch Vinh hỏi.

- Giữa tôi và Chu Lan Hương không có quan hệ gì, toàn là bà này nghĩ linh tinh.

Ngô Quân Chính nói.

- Ai nghĩ linh tinh, anh nói cái gì mà tôi biết nông sâu, dài ngắn của cô. Anh nói vậy là có ý gì. Nếu chưa làm chuyện đó thì sao anh biết nông sâu của người ta?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui