Một đám người bị bắt đi nhưng Tiền Dịch Tài và Ngũ Toa Đức không có biểu hiện gì giống như việc này không quan hệ gì với bọn họ vậy.
Tình hình ở Huyện Đại Phường cũng là như vậy. Sau khi hai phó chủ tịch huyện bị bắt đi thì trên thành phố tạm thời không có ý kiến gì, giống như không có hai phó chủ tịch huyện thì cũng không sao.
Vương Trạch Vinh thấy thiếu hai Phó chủ tịch liền lập tức bàn bạc với Mao Hiếu Lễ rồi tạm thời bố trí công việc của bọn họ cho hai người Chiêm Lệ Quyên và Khương Khai Đại.
Xu thế của Vương Trạch Vinh bây giờ ở Huyện Đại Phường rất mạnh, thấy Vương Trạch Vinh tiến hành như vậy thì không một ai dám có ý kiến.
Vương Trạch Vinh đang rất khó hiểu vì mãi không thấy thành phố có động tĩnh gì thì Hạng Nam gọi điện tới.
- Trạch Vinh, tình hình Quán Hà sẽ thay đổi rất lớn. Có lẽ là hai bộ máy sẽ phải điều chỉnh. Con cần chuẩn bị tốt về tư tưởng.
- Sẽ có thay đổi như thế nào vậy bố?
Vương Trạch Vinh mặc dù cũng có dự cảm như vậy nhưng lại muốn biết cụ thể hơn.
Hạng Nam nói:
- Bây giờ vẫn chưa có quyết định cuối cùng, chủ yếu là hai bên giữ cân bằng. Con lần này sẽ không có thay đổi gì, con đừng suy nghĩ nhiều. Xu thế phát triển của Huyện Đại Phường rất tốt, chú tâm vào làm tốt công việc của mình là được.
Hạng Nam nói mấy câu thì đã cho Vương Trạch Vinh biết rõ vấn đề. Bộ máy Quán Hà nhất định sẽ động, thứ hai là Vương Trạch Vinh sẽ không tiến bộ. Việc này đúng là nằm ngoài suy nghĩ của Vương Trạch Vinh. Thứ ba làm tốt ở Huyện Đại Phường thì sẽ có tương lai lớn.
Vương Trạch Vinh cẩn thận suy nghĩ lời Hạng Nam nói, hắn mặc dù cảm thấy mất mát nhưng nghĩ đến trong đó phức tạp như vậy thì mình không xen vào là tốt nhất. Vương Trạch Vinh coi như yên tâm.
Vương Trạch Vinh bật máy lên thấy khắp nơi đều là trò nông trại. Vương Trạch Vinh không khỏi thầm than người bây giờ sao thích ăn trộm thế nhỉ, vì trộm cây của người khác mà nửa đêm không ngủ. Vương Trạch Vinh không thể không phục người thiết kế trò chơi này, quá cao. Hắn ta nhất định phải rất hiểu tâm lý con người. Từ góc độ của Vương Trạch Vinh thì không thích loại trò chơi này, đây chính là một hành vi trộm cắp. Điều này có vẻ đi ngược tinh thần văn minh mà Trung ương đang tuyên truyền. Chẳng qua Vương Trạch Vinh thấy có nhiều người thích trò chơi này nên cũng không tiện bình luận làm gì.
Vương Trạch Vinh đăng nhập vào nick thì thấy Tiểu Giang nhắn tin tới cho mình.
Tiểu Giang nhắn tin cho hắn:
- Anh yêu, em sang Mỹ một chuyến. Chị và em đến đó để làm đại lý cho một sản phẩm.
Mọi khi hai người thường hay nói chuyện với nhau qua mạng, mặc dù không thể ở bên nhau nhưng lại có thể thấy được nhau. Vì thế Vương Trạch Vinh và Tiểu Giang đều cảm thấy cao hứng.
Nghĩ đến chuyện của Tiểu Giang và mình, lại nghĩ đến chuyện nông dân ăn trộm hoa quả vừa nãy thì Vương Trạch Vinh lại nóng mặt. Chuyện của mình và Tiểu Giang cũng không phù hợp tinh thần văn minh mà.
Thấy Tiểu Giang nhắn như vậy, Vương Trạch Vinh cũng vui thay cho Tiểu Giang. Từ sau khi đến phía nam nàng như cá gặp nước, việc kinh doanh cũng dần dần tốt lên. Lần này không biết có mối làm ăn gì nữa.
- Chú ý an toàn.
Vương Trạch Vinh nhắn mấy chữ rồi đợi một lát mà không thấy nhắn lại. Hắn đang định thoát khỏi nick thì thấy có người xin kết bạn. Vương Trạch Vinh tiện tay đồng ý thì đối phương lập tức gửi tin nhắn tới:
- A, rốt cuộc đã liên lạc được với anh. Vương ca, em là Diệp Ny Na, anh quên em chưa thế?
Thấy tin này, trước mắt Vương Trạch Vinh liền hiện ra thân hình quyến rũ của Diệp Ny Na – bí thư Huyện đoàn Khai Hà.
Vương Trạch Vinh có chút kỳ quái vì sao Diệp Ny Na biết nick của mình nhưng vẫn nói:
- Tiểu Diệp à, sao lại biết nick của tôi?
- Hì hì, em lấy từ Chu Ngọc đó, không nghĩ tới hả?
Vương Trạch Vinh lúc này mới nhớ lần họp lớp trước mọi người đã trao đổi nick và số điện thoại với nhau. Sao Diệp Ny Na lại thành bạn của Chu Ngọc vậy? Vương Trạch Vinh không khỏi thầm than khả năng hoạt động của Diệp Ny Na, người phụ nữ này đi đến đâu cũng thành tâm điểm.
Vương Trạch Vinh cũng muốn biết tình hình ở huyện Khai Hà nên hỏi:
- Tiểu Diệp, cô vẫn ở huyện Khai Hà sao?
Diệp Ny Na nói:
- Em bây giờ lên ban Tuyên giáo Thị ủy rồi.
- Vậy chúc mừng cô.
Vương Trạch Vinh đúng là vui mừng thay cho Diệp Ny Na. Có thể lên ban Tuyên giáo Thị ủy thì tiền đồ phát triển sẽ tốt hơn Huyện đoàn nhiều.
- Có gì đáng mừng chứ. Thành phố Hoa Khê bây giờ rất phức tạp, em dùng rất nhiều quan hệ mới được điều lên làm nhân viên bình thường. Không giống anh càng lúc càng lên cao, sau này phải giúp em đó.
Diệp Ny Na có chút mất mát mà nói như vậy, nàng từ trước đến giờ vẫn luôn muốn trở nên nổi bật. Có lẽ thực tế dạy cho nàng như vậy, cuối cùng bây giờ lên trên thành phố làm nàng rất bất đắc dĩ.
Vương Trạch Vinh biết bố Diệp Ny Na cũng có chút quan hệ nên có thể điều cô ta lên thành phố. Thông qua nói chuyện với Ngô Nghi Tĩnh, Vương Trạch Vinh biết một ít tình hình ở Thành phố Hoa Khê. Bộ máy đúng là thay đổi không ít. Lý Duy Hà bởi vì sức khỏe nên không làm được bao nhiêu, các đồng chí huyện Khai Hà cũng bị điều chỉnh một ít.
Một lần nữa có thông tin về huyện Khai Hà, Vương Trạch Vinh không khỏi thầm than bây giờ thay đổi quá lớn. Bộ máy mà hắn xây dựng lên chỉ hơn năm đã thay đổi hết. Đối với việc huyện Khai Hà thay đổi nhân sự thì hắn cũng bất lực. Bây giờ cách quá xa nên muốn giúp cũng không thể, chỉ có thể xem năng lực của bọn họ mà thôi. Nếu như ngày nào đó mình có năng lực thì sẽ giúp bọn họ một chút. Nghĩ đến đây Vương Trạch Vinh không khỏi tự cười mình. Đường bây giờ của mình cũng không tốt mấy, làm sao có thể giúp người khác.
Vương Trạch Vinh vừa đọc được mấy tờ báo cáo thì điện thoại vang lên. Thì ra là Chu Thiến Dao gọi tới, cô nói:
- Bí thư Vương, vừa nhận được thông báo trên thành phố yêu cầu toàn bộ thành viên bộ máy Huyện Đại Phường ngày mai lên tham gia hội nghị. Hội nghị sẽ tuyên bố điều chỉnh bộ máy Thành phố Quán Hà.
Thứ cần tới đã tới, Vương Trạch Vinh bưng cốc lên nhấp một ngụm rồi thầm đoán xem nhân sự Quán Hà lần này thay đổi như thế nào.
Vương Trạch Vinh dựa lưng vào ghế mà hút thuốc.
Cả ngày hôm đó, Vương Trạch Vinh đều suy nghĩ đến tình hình mới ở Quán Hà và Huyện Đại Phường, ngay cả khi về đến nhà hắn vẫn không ngừng tự hỏi. Nếu mình không có hy vọng tiến bộ thì phải làm tốt công tác ở Huyện Đại Phường, có thành tích thì mới có thể lên chức.
Đang khi Vương Trạch Vinh suy nghĩ thì Long Hương Băng nhẹ nhàng gõ cửa vào rồi nói:
- Bí thư Vương, có một người phụ nữ tên là Ngô Nghi Tĩnh đến tìm ngài.
Ngô Nghi Tĩnh?
Vương Trạch Vinh không ngờ trưởng ban Tuyên giáo Ngô Nghi Tĩnh lại đến tận đây nên vội vàng nói:
- Mau mời vào.
Nói xong hắn vừa chỉnh lại quần áo rồi đi ra ngoài.
Thấy Vương Trạch Vinh như vậy, Long Hương Băng không khỏi có chút khó hiểu. Vương Trạch Vinh không phải có quan hệ gì với người phụ nữ kia đấy chứ, trong lòng nàng hơi ghen.
Ngô Nghi Tĩnh mặc dù đã hơn 30 tuổi nhưng nhìn qua vẫn còn rất trẻ.
- Trưởng ban Ngô đến chơi.
Vương Trạch Vinh cười cười đi tới.
Thấy Vương Trạch Vinh đi ra, Ngô Nghi Tĩnh đứng dậy cười nói:
- Bí thư Vương vẫn đang làm việc sao?
- Không có gì.
Vương Trạch Vinh bắt tay Ngô Nghi Tĩnh.
- Bí thư Vương, tôi vẫn muốn đến chơi nhưng lại sợ quấy rầy ngài nghỉ ngơi.
Ngô Nghi Tĩnh khách khí nói.
- Sao có thể nói như vậy. Trưởng ban Ngô đến tôi chào mừng còn không kịp nữa là.
Hai người khách khí một chút, Ngô Nghi Tĩnh nói:
- Bí thư Vương, Chánh văn phòng ban Tuyên giáo bị bắt, tôi muốn hỏi xem Bí thư Vương nên bố trí ai thì ổn.
Lựa chọn người vào chức Chánh văn phòng ban Tuyên giáo. Ngô Nghi Tĩnh này không nói ở trong văn phòng mà chạy đến nhà mình là có việc gì? Vương Trạch Vinh thầm nghĩ như vậy.
Ý của Ngô Nghi Tĩnh, Vương Trạch Vinh hiểu. Một Chánh văn phòng ban Tuyên giáo cũng có quyền lực khá lớn. Nếu như bố trí một người của mình vào đó thì về cơ bản Vương Trạch Vinh đã khống chế được ban Tuyên giáo. Ngô Nghi Tĩnh rõ ràng là quyết định dựa vào hắn. Đây là kết luận mà Vương Trạch Vinh có được, người phụ nữ này chuẩn bị dựa vào hắn nên đến nhà biểu lộ thành ý.
- Trưởng ban ngô, đối với công tác ban Tuyên giáo tôi rất tin tưởng. Việc bố trí nhân viên thì chị đưa ra một phương án là được.
Vương Trạch Vinh cũng không muốn bố trí ai khác, nếu Ngô Nghi Tĩnh đã thể hiện dựa vào hắn thì không cần phải làm mấy chuyện đó.
- Bí thư Vương, ban Tuyên giáo rất cần ngài chỉ đạo trong công tác. Dù là lúc nào ban Tuyên giáo đều đoàn kết xung quanh Huyện ủy.
Vương Trạch Vinh nói:
- Bây giờ công tác trọng tâm của Huyện Đại Phường là phát triển kinh tế, hy vọng các đồng chí triển khai công việc nhằm vào mục đích đó, phải tiến hành tuyên truyền thật tốt các thành tích trong huyện.
Tiễn Ngô Nghi Tĩnh về, Vương Trạch Vinh cảm thấy rất thú vị. Ngô Nghi Tĩnh lần này đến chỉ có một mục đích là dựa vào. Nghĩ đến cô ta bây giờ vội vàng dựa vào như vậy, Vương Trạch Vinh liền hiểu ý của cô ta. Ngô Nghi Tĩnh có lẽ thấy mình có thể lên chức nên dựa vào lúc này thì về sau sẽ có thu hoạch.
Lần này mình không có hy vọng. Vương Trạch Vinh biết dù trên thành phố điều chỉnh như thế nào thì lần này hắn cũng không thể tiến bộ.
Vương Trạch Vinh ngồi trong xe, Hác Duệ Bân nói:
- Bí thư Vương, tôi nghe được một ít tin tức.
- Ồ.
Vương Trạch Vinh biết Hác Duệ Bân nghe được không phải tin tức bình thường.
- Bí thư, nghe nói cả hai lãnh đạo cao nhất của Quán Hà đều sẽ điều chỉnh.
Mặc dù Vương Trạch Vinh không có vẻ mặt gì nhưng lời này làm hắn chấn động mạnh. Ngũ Toa Đức bị điều chỉnh thì hắn còn đoán trước được, nhưng nếu Tiền Dịch Tài bị điều chỉnh thì đây không phải tin tức tốt với hắn.
- Cậu nghe được từ đâu?
Vương Trạch Vinh hỏi.
- Bí thư, chuyện này bây giờ không còn là bí mật nữa. Tình hình trên thành phố thì Huyện Đại Phường rất nhanh có thể biết được. Nghe noi Bí thư Khoái cũng bị ảnh hưởng.
Quả nhiên là như vậy, hai người ủng hộ mình đã bị động. Vương Trạch Vinh không khỏi giật mình về tình hình của Quán Hà.
Xe rất nhanh lên thành phố, Vương Trạch Vinh liền gọi cho Tiền Dịch Tài.
- Bí thư Tiền, tôi muốn đến báo cáo công tác với ngài.
Vương Trạch Vinh cung kính nói.
- Trạch Vinh, tối nay cậu đến nhà tôi. Tôi có một số việc cần nói với cậu.
Trong giọng Tiền Dịch Tài rõ ràng có một tia mệt mỏi.
Vương Trạch Vinh vào nhà Tiền Dịch Tài thì thấy y đang ngồi trên sô pha xem Tv.
- Vào thư phòng tôi.
Mỗi lần Vương Trạch Vinh đến, Tiền Dịch Tài đều gọi Vương Trạch Vinh vào thư phòng của mình.
Vương Trạch Vinh ngồi xuống, Tiền Dịch Tài nói:
- Cậu hôm nay lên thành phố là để tham gia hội nghị ngày mai phải không?
- Vâng, tôi nhận được thông báo của thành phố liền đến ngay.
Vương Trạch Vinh nói.
- Ừ, Trạch Vinh, lần này tôi phải rời khỏi Quán Hà. Sau này cậu phải cố gắng làm tốt công việc.
Nghe Tiền Dịch Tài nói sẽ phải rời đi, Vương Trạch Vinh vội vàng hỏi:
- Có chuyện gì vậy Bí thư?
Tiền Dịch Tài nói:
- Quán Hà xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi là Bí thư thị ủy là có trách nhiệm.
Lời này làm Vương Trạch Vinh không biết nên nói gì.
Tiền Dịch Tài nói:
- Luân chuyển đất đai vô cùng quan trọng. Dù là ai đến đều phải nắm chắc công tác này, cậu không cần quá lo lắng. Chỉ cần làm tốt công tác của mình thì không cần gì phải sợ.
- Thị trưởng Ngũ cũng sẽ điều chỉnh?
Vương Trạch Vinh lo lắng nhất chính là Ngũ Toa Đức có tồn tại vấn đề hay không? Chẳng may Tiền Dịch Tài đi mà Ngũ Toa Đức lên chức thì hắn sẽ khó sống.
- Việc này cậu cứ yên tâm.
Tiền Dịch Tài không nói nhiều gì về việc này.
Chuyện bây giờ đã khác nhiều so với suy nghĩ trước đó của Vương Trạch Vinh. Trước kia hắn chỉ cho rằng sau khi Ngũ Toa Đức rời đi thì cuộc sống của hắn sẽ thoải mái, bây giờ xem ra không phải vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...