Vương Trạch Vinh cuối cùng cũng hiểu, chuyện của Điền Mông Lực cũng không có liên lụy đến Khoái Phú Quyền, mấu chốt chính là mấy tấm ảnh kia, đương nhiên xét cho cùng thì chuyện của Hác Duệ Quân cũng dây dưa đến hắn.
- Lão đệ, anh biết quan hệ của chú rất rộng, anh xin chú giúp đỡ việc này.
Khoái Phú Quyền đột nhiên nói, đây cũng là nguyên nhân mà hắn hẹn Vương Trạch Vinh tới.
Kỳ thật chuyện Khoái Phú Quyền bao gái rồi cả tình hình lúc chơi gái thì Vương Trạch Vinh cũng đã biết. Lần trước trong đống ảnh Long Dũng Đình mang về có mặt tên này, Vương Trạch Vinh biết chỉ cần hủy mấy tấm ảnh đó thì về cơ bản là chuyện của Khoái Phú Quyền có thể hóa giải một ít. Chẳng qua lúc này hắn cũng không đả động tới mà chỉ nói:
- Việc này để em tìm biện pháp.
Khoái Phú Quyền nói:
- Anh không làm chuyện gì khác cả, chỉ có mỗi chuyện gái gú này!
- Khoái ca, việc này sẽ liên lụy đến bao nhiêu người trên thành phố?
Điều Vương Trạch Vinh quan tâm chính là việc này, vạn nhất liên lụy đến nhiều người trên thành phố, đặc biệt nếu hàng loạt lãnh đạo thành phố gặp chuyện không may thì Tiền Dịch Tài cũng sẽ dính phốt, quản lý yếu kém cũng là một tội danh.
- Việc này anh cũng không rõ lắm, từ sau khi Điền Mông Lực nắm được nhược điểm của anh thì anh cũng thầm phái người theo dõi hắn, qua đó anh thấy hắn cũng kết giao được rất nhiều người, hình như là Thị trưởng Ngũ cũng có quan hệ với hắn.
Thị trưởng Ngũ!
Vương Trạch Vinh cảm thấy chuyện càng lúc càng lớn, nếu Ngũ Toa Đức có quan hệ với hắn thì thành phố Quán Hà này phức tạp rồi, chẳng trách ngay cả Tiền Dịch Tài cũng phải nhíu mày.
Bộ dáng hiện giờ của Khoái Phú Quyền rất đáng thương, trông như một người bất lực hoàn toàn, trông chẳng hề giống một lãnh đạo thị ủy gì cả.
Vừa vào văn phòng, chánh văn phòng huyện ủy Chu Thiến Dao liền đi vào.
- Bí thư Vương, công an tỉnh chiếu theo pháp luật đã bắt ủy viên hội nghị hiệp thương chính trị của huyện Đại Phường là Điền Mông Lực, đây là thông báo do hội nghị hiệp thương chính trị tỉnh phát ra. Trong lúc ngài không ở đây, hội nghị hiệp thương chính trị huyện Đại Phường đã được triệu tập và hủy bỏ tư cách ủy viên của Điền Mông Lực.
Gật gật đầu, Vương Trạch Vinh nói:
- Biết rồi.
Việc Điền Mông Lực bị bắt gây chấn động lớn ở huyện Đại Phường, một số lãnh đạo cũ đều đứng ngồi không yên, chạy đi nghe ngóng tình hình của Điền Mông Lực. Một ít người biết chuyện liền núp ở nhà suy ngẫm xem tầm ảnh hưởng của việc này đối với bản thân mình.
Vương Trạch Vinh đóng cửa phòng làm việc lại, mở két an toàn lấy ra đống tài liệu mà Long Dũng Đình giao tới, trong đống này có không ít tài liệu phạm tội của lãnh đạo, nhân viên.
Nhìn thấy cái đĩa CD về Khoái Phú Quyền, Vương Trạch Vinh liền bật đầu DVD.
Trên đĩa CD này quay rõ cảnh trên giường của Phú Quyền và người phụ nữ kia hết sức chân thật và sống động, nét đến từng cọng lông.
Ngoài ảnh chụp còn có cả đĩa CD! Vương Trạch Vinh thật sự bội phục tâm kế của Điền Mông Lực, chỉ nói với Khoái Phú Quyền là có ảnh chụp, không ngờ hắn còn chưa lật hết quân bài!
Đặt đống tài liệu của Khoái Phú Quyền sang một bên, Vương Trạch Vinh bấm số điện thoại của phó bí thư tỉnh ủy Chương Kiều Cương.
- Phó bí thư Chương, không biết là ai đã đặt một số đồ vật ở cửa nhà của tôi, nội dung đề cập đến chuyện của Điền Mông Lực.
Chương Kiều Cương vừa nghe thấy liền nói với Vương Trạch Vinh:
- Tỉnh mới phái Lưu Ngọc Sơn đến phụ trách vụ án Điền Mông Lực, đây là một đồng chí rất đáng tin cậy.
Lời này rất rõ ràng, Lưu Ngọc Sơn hẳn là người của Chương Kiều Cương.
Hỏi xong số điện thoại của Lưu Ngọc Sơn, Vương Trạch Vinh liền bấm số.
Lưu Ngọc Sơn là một người trung niên, khi nghe được qua điện thoại là Vương Trạch Vinh gọi tới liền đáp:
- Phó bí thư Kiều Cương vừa mới gọi điện thoại cho tôi, anh nói địa điểm đi, tôi sẽ tới lấy.
Vương Trạch Vinh nói:
- Trên đường ngoại ô đi.
Xe bắt đầu ra ngoại ô, Vương Trạch Vinh đã sớm thấy một chiếc xe đỗ ở đó, sau khi bấm điện thoại, Lưu Ngọc Sơn nói:
- Tôi đã nhìn thấy xe của anh.
Trong khi nói chuyện thì Lưu Ngọc Sơn đã bước ra khỏi xe.
Vương Trạch Vinh không hề xuống xe mà ngồi yên trên xe chờ Lưu Ngọc Sơn lại gần.
Long Dũng Đình cũng rất cảnh giác nhìn Lưu Ngọc Sơn bước tới.
- Tôi là Lưu Ngọc Sơn.
Lưu Ngọc Sơn nhận ra Vương Trạch Vinh, thấy hắn ngồi trong xe liền nói.
Vương Trạch Vinh nói:
- Những thứ này là do người nào đó đặt ở cửa nhà của tôi, tôi cũng chưa kịp xem, các anh lấy đi xem có tác dụng nào hay không.
Long Dũng Đình đưa túi đồ cho Lưu Ngọc Sơn.
Đôi bên cũng không có nói gì thêm nữa, xe nhanh chóng chạy vào trong nội thành.
Nhìn thấy tình cảnh như vậy, Vương Trạch Vinh thầm vui sướng, việc này giống hệt như hoạt động bí mật vậy!
Mấy thứ này hẳn là rất có tác dụng đối với những người trên tỉnh.
Về đến nhà, Long Hương Băng bưng một chén trà lên.
Vương Trạch Vinh nói:
- Pha cho Dũng Đình một chén trà.
Long Dũng Đình vội vàng nói:
- Không cần, không cần.
Vương Trạch Vinh nói:
- Anh là người mà tôi tín nhiệm nhất, hơn nữa Hương Băng là chị của anh, mọi người cũng không phải người ngoài, sau này anh cứ coi đây như gia đình là được.
Long Dũng Đình cảm động nói:
- Cảm ơn bí thư Vương.
- Dũng Đình, hiện giờ Điền Mông Lực đã bị bắt, cậu phải chú ý tình hình ở đây một chút.
Long Dũng Đình nói:
- Bí thư Vương cứ yên tâm, chỉ cần có tôi ở trong này, bọn họ không thể dò tìm được gì.
Vương Trạch Vinh nói:
- Mấu chốt là lúc không có cậu ở đây, tôi thấy trong khoảng thời gian này Hương Băng cũng không nên ở lại chỗ này, tôi đã thu xếp một chỗ khác ở bên ngoài cho cô ấy rồi, qua mấy ngày này rồi trở về sau.
Vương Trạch Vinh thực sự lo lắng thế lực của Điền Mông Lực quá lớn, có thể làm ra những việc chó cùng rứt giậu.
Long Dũng Đình cười nói:
- Bí thư Vương yên tâm đi, tôi có hai chiến hữu xuất ngũ vẫn đang nhàn rỗi ở nhà, tôi đã mời bọn họ trông nom ở phụ cận rồi.
Nghe được lời này, Vương Trạch Vinh xem như hoàn toàn an lòng, nếu là người Long Dũng Đình tin tưởng thì năng lực chiến hữu của hắn hẳn cũng không tồi, nói với Long Dũng Đình:
- Đợi qua việc này thì cậu dẫn bọn họ đến cho tôi xem.
Long Dũng Đình lập tức hưng phấn nói:
- Cảm ơn bí thư Vương!
Đọc qua báo chí, Vương Trạch Vinh cảm thấy tỉnh Sơn Nam đã xảy ra chuyện lớn, trong lòng có cảm giác mưa bão sắp nổi lên.
Việc Trạch Vinh đột nhiên tới Bắc Kinh dẫn tới những phản ứng rất lớn ở huyện Đại Phường. Trong mắt mọi người thì Bắc Kinh là một địa phương rất bí mật, đặc biệt là tới chỗ lãnh đạo của trung ương, đây chính là việc mà mọi người có muốn cũng không được. Vương Trạch Vinh chỉ là một bí thư huyện ủy nhỏ bé, không ngờ lại có cơ hội gặp mặt trực tiếp với thủ tướng. Đây là không phải chuyện mà ai cũng có thể gặp được.
Vương Trạch Vinh cũng không biết mọi người có rất nhiều suy đoán về bí mật của hắn, suy nghĩ của hắn hiện giờ đều là chuyện động đất sắp tới ở trên quan trường. Kể từ khi biết chuyện của Điền Mông Lực liên lụy đến rất nhiều người, đặc biệt bản thân mình còn tự tay đưa tài liệu kia ra ngoài, hắn cảm thấy việc này đã phát triển vượt khỏi dự liệu của mình.
- Tất cả mọi người đã tới rồi.
Chánh văn phòng huyện ủy Chu Thiến Dao bước vào nhắc Vương Trạch Vinh. Bộ trang phục công sở làm cho nàng càng ngày càng giống một nhân viên công chức.
Ngày hôm qua sau khi trở về, Vương Trạch Vinh liền bố trí hôm nay mời dự họp hội nghị, có một số việc muốn trao đổi với các thường vụ.
Kỳ thật, đối với việc Vương Trạch Vinh đến Bắc Kinh thì mọi người vẫn có không ít suy đoán, lúc này lại nhận được thông báo họp nên toàn bộ đều tham gia cả.
Nhìn thấy Chu Thiến Dao dẫn Vương Trạch Vinh đi vào, bên trong phòng họp lập tức yên tĩnh trở lại. Hiện giờ Vương Trạch Vinh đã tạo thành quyền uy tuyệt đối ở huyện Đại Phường.
- Hôm nay triệu tập cuộc họp là để thông báo một việc.
Vương Trạch Vinh thấy mọi người chăm chú lắng nghe liền nói.
Không một ai nói chuyện, tất cả đều nghe xem Vương Trạch Vinh muốn nói cái gì. Việc Vương Trạch Vinh tới Bắc Kinh khiến cho giới lãnh đạo huyện Đại Phường đều hết sức phấn chấn. Ai mà không hi vọng tiến bộ chứ, chỉ cần cấp trên tán thành công tác của huyện Đại Phường, đặc biệt là nhận được sự thừa nhận của thủ tướng thì tiến bộ chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Vương Trạch Vinh nói:
- Lần này việc Luân chuyển đất đai của huyện Đại Phường đã nhận được sự coi trọng của quốc vụ viện, đặc biệt lại còn kêu ủy ban nhân dân tỉnh Sơn Nam tới Bắc Kinh để báo cáo tình hình cụ thể.
Lời của Vương Trạch Vinh khiến cho mọi người hưng phấn, huyện Đại Phường nhận được sự coi trọng của quốc vụ viện. Điều này chứng tỏ huyện Đại Phường đã làm ra thành tích, ngay cả chủ tịch tỉnh cũng đi báo cáo trực tiếp thì đủ nói lên địa vị của huyện Đại Phường đối với tỉnh. Sau khi được Vương Trạch Vinh chứng thực tin tức, tâm tình của mọi người lại càng tốt hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...