Ngày thứ tư khi Vương Trạch Vinh vừa đi làm thì phó chủ tịch huyện Chu Liên Khánh gọi điện tới.
- Chủ tịch Vương, không tốt rồi, công nhân nhà máy rượu đang dựng băng rôn cản đường không cho vào nhà máy.
Chu Liên Khánh bây giờ đang rất lo lắng. Hắn là phó chủ tịch huyện phụ trách các nhà máy, nếu thật sự xảy ra vấn đề lớn thì hắn có chuyện.
- Xảy ra chuyện gì?
Bây giờ Huyện Đại Phường đã khác trước. Sau khi đường thông, Huyện Đại Phường càng lúc càng nhiều người tới nên việc này sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến sự phát triển của huyện.
- Chủ tịch Vương, là như thế này, nhà máy rượu mặc dù trước làm ăn cũng được nhưng do quản lý không tốt, hơn nữa lượng tiêu thụ không tốt, vì thế cuộc sống công nhân rất khó khăn. Công nhân càng lúc càng kích động, yêu cầu huyện phải có biện pháp cứu nhà máy rượu.
- Anh đến đó trấn an tình hình, tôi lập tức tới ngay.
Vương Trạch Vinh dẫn theo thư ký rất nhanh chạy đến nhà máy rượu.
Đi được nửa đường thì La Trung Hoa gọi điện tới.
- Trạch Vinh, anh làm như thế nào mà công nhân nhà máy rượu chặn đường vậy.
La Trung Hoa là Bí thư huyện ủy nên rất mẫn cảm với mấy chuyện này.
- Bí thư La, tôi đang trên đường đến nhà máy rượu.
- Được, anh phải giải quyết tốt chuyện này.
La Trung Hoa nói.
Đây không phải lần một lần hai Vương Trạch Vinh giải quyết mấy việc này nên cũng có kinh nghiệm. Dù sao nhà máy rượu cũng đã đến lúc phải giải quyết. Vương Trạch Vinh cũng hiểu một ít về tình hình nhà máy rượu, hắn bây giờ đang suy nghĩ nên cải cách như thế nào.
Xe chạy đến con đường bị chân thì Vương Trạch Vinh thấy Chu Liên Khánh đang ở đó nói với công nhân, đồng thời Hác Duệ Bân mới được đề bạt làm phó trưởng phòng Công an huyện Hác Duệ Quân cũng có ở đây.
Chu Liên Khánh đầu đầy mồ hôi thấy Vương Trạch Vinh đến liền vội vàng nói:
- Thưa các đồng chí công nhân, Chủ tịch Vương đến. Có gì xin mọi người nói ra, chứ chặn đường như thế này sẽ không giải quyết được vấn đề.
Các công nhân nghe nói Vương Trạch Vinh đến liền lập tức chạy lên vây lấy hắn.
Vương Trạch Vinh từ trên xe đi xuống, Hác Duệ Quân cũng chạy đến bên cạnh hắn. Hác Duệ Quân biết mình lên chức là nhờ Vương Trạch Vinh, em trai hắn là thư ký của Vương Trạch Vinh. Trên mặt hắn coi như viết một chữ Vương thật to.
Tình hình về cơ bản vẫn có thể khống chế, mặc dù có khoảng hai ba trăm công nhân đang tụ tập nhưng Công an huyện cũng huy động không ít cảnh sát tới đây.
Vương Trạch Vinh đi tới một chỗ cao rồi cầm loa nói với mọi người:
- Thưa các đồng chí công nhân nhà máy rượu, có chuyện gì phải phản ánh theo trình tự. Tôi là Vương Trạch Vinh – Chủ tịch huyện, tôi đến đây là để giải quyết vấn đề. Tôi hy vọng mọi người lập tức tản đi, tôi sẽ cùng mọi người đến nhà máy rượu để giải quyết vấn đề.
Thấy công nhân không hề động, Vương Trạch Vinh nói tiếp:
- Mọi người ở đây chắc cũng biết một ít về tôi, chỉ cần tôi đáp ứng thì chưa có chuyện gì không giải quyết được. Tôi ở đây xin hứa nhất định giải quyết vấn đề này giúp mọi người.
- Là Chủ tịch Vương...
- Là Chủ tịch Vương từ trên tỉnh tới.
- Nghe nói Chủ tịch Vương đúng là làm thật.
- Chuyện ở nhà máy dệt là do Chủ tịch Vương giải quyết. Bây giờ công nhân nhà máy dệt rất tốt.
Phải nói danh tiếng của Vương Trạch Vinh rất được, thấy hắn tự mình đến, các công nhân liền thấy hy vọng. Mọi người gây loạn chính là muốn giải quyết vấn đề, bây giờ Chủ tịch Vương đã nói thế thì mọi người yên tâm.
- Nếu Chủ tịch Vương đã nói như vậy thì mọi người cùng về nhà máy rượu.
Một người đàn ông trung niên lớn tiếng nói với mọi người.
Có lẽ hắn khá có uy tín với công nhân, mọi người nhìn vài người khác rồi thấy bọn họ gật đầu, một lão già nói với Vương Trạch Vinh:
- Chủ tịch Vương, chúng tôi tin ngài một lần.
Vương Trạch Vinh nói:
- Đi, có gì đến nhà máy nói chuyện.
Sau khi vào nhà máy rượu, chỉ thấy nơi này rất cũ nát, ngay cả tấm biển cũng không nhìn rõ chữ.
Hác Duệ Quân cũng phải tìm một lúc lâu mới thấy được quản đốc nhà máy rượu ở nhà người thân của hắn.
Quản đốc tên Lưu Quý, người này năng lực không mạnh, chủ yếu là nghe lời cấp trên. Từ sau khi hắn làm quản đốc, nhà máy rượu càng lúc càng kém đi. Hôm nay nghe nói công nhân gây chuyện, hắn liền trốn ngay.
Biết được nguyên nhân là như thế này, Vương Trạch Vinh rất khó chịu với Lưu Quý. Người như vậy sao có thể làm tốt nhà máy rượu.
- Kính thưa các đồng chí, tình hình nhà máy rượu thì thành phố và huyện đều biết. Bây giờ đang nghĩ biện pháp giải quyết. Hôm nay hành vi của mọi người hơi quá một chút. Nhưng vì biết tâm tư của mọi người nên huyện không truy cứu việc này. Hôm nay tôi đến nhà máy rượu là muốn cùng mọi người nghĩ một biện pháp giải quyết.
Vương Trạch Vinh nói rất nghiêm khắc, ý của hắn là dù công nhân muốn náo loạn thì cũng có cảnh sát.
Một lão công nhân nói:
- Chủ tịch Vương, không phải chúng tôi tự khen, rượu của nhà máy đều có chất lượng rất tốt, chỉ cần phát triển tốt thì nhà máy sẽ có hy vọng.
Mọi người đều nói về ưu thế của nhà máy rượu, Vương Trạch Vinh qua đó có thể cảm nhận được tình cảm của công nhân đối với nhà máy rượu.
Vương Trạch Vinh chăm chú lắng nghe mọi người nói, sau đó phát biểu:
- Thưa các đồng chí, tình cảm của mọi người đối với nhà máy rượu, tôi có thể cảm nhận được. Nhưng bây giờ là thời buổi kinh tế thị trường, tất cả đều phải theo quy luật thị trường. Nhà máy rượu Đại Phường đúng là đã có lịch sử huy hoàng, nhưng đó là quá khứ. Bây giờ chúng ta phải tìm ra một con đường có lợi cho sự phát triển của nhà máy thì mới được.
Thấy có không ít người không hài lòng với lời này, Vương Trạch Vinh nói tiếp:
- Như vậy đi, trên huyện sẽ phát tiền lương một tháng trước cho mọi người, trong vòng một tuần tôi sẽ cùng mọi người nghiên cứu ra một phương án có thể thực hiện, mọi người thấy như thế nào?
Người trong phòng họp nhìn nhau. Vương Trạch Vinh đầu tiên là cấp tiền rồi nghiên cứu, việc này làm rất đúng, mọi người không thể nói gì. Chủ tịch huyện đã làm đến mức này cơ mà. Biện pháp giải quyết cũng không phải một ngày là có thể có.
Nhân viên kỹ thuật Bàng Đại Lâm nói:
- Chúng tôi sẽ tin Chủ tịch Vương một lần. Từ sau khi Chủ tịch Vương đến Huyện Đại Phường, mọi người đã nghe nói có chuyện gì mà Chủ tịch Vương đáp ứng lại không làm chưa?
Lời này của hắn mặc dù là có ý khen nhưng cũng có ý khích.
Vương Trạch Vinh cười cười với đối phương:
- Được, chỉ riêng lời này của anh thì chuyện của nhà máy rượu nhất định sẽ được giải quyết.
Một ngày trôi qua mà Vương Trạch Vinh chưa nghĩ ra biện pháp nào tốt. Vương Trạch Vinh cũng tiến hành thử các loại rượu của nhà máy, đúng là rượu ngon.
Vương Trạch Vinh mặc dù không nghiên cứu nhiều về rượu, nhưng uống vào cũng có thể phân biệt được tốt xấu.
Thực ra trước đó Vương Trạch Vinh đã định bảo Tiểu Giang mua nhà máy rượu này. Nhưng khó khăn lắm mới khiến Tiểu Giang rời đi được, hắn không hy vọng vì nhà máy rượu này mà gọi Tiểu Giang quay lại.
Đang khi hắn đau đầu thì Ngô Vận Thu lại gọi điện tới.
- Chủ tịch Vương, tôi có ý muốn mua nhà máy rượu Đại Phường. Chúng ta ra đâu gặp mặt nói chuyện chứ?
Ngô Vận Thu vừa mở miệng liền trực tiếp nói ra ý đồ của mình. Cô ta sau khi biết chuyện ở nhà máy rượu, cảm thấy rượu ở đây rất ngon. Nhà máy rượu không buôn bán được chủ yếu là do tuyên truyền và mẫu mã sản phẩm. Mà chuyện này cô ta đều có thể giải quyết được, hơn nữa với năng lực của mình thì phát triển nhà máy rượu này không có gì khó.
Nghe thấy Ngô Vận Thu muốn mua nhà máy rượu, Vương Trạch Vinh liền lập tức đáp ứng gặp mặt.
Sau khi Ngô Vận Thu và Vương Trạch Vinh trao đổi, hai bên liền phái ra một đoàn đại biểu tiến hành đàm phán. Vương Trạch Vinh lần này cử Dương Hữu Phú – phòng Chiêu thương phụ trách việc này. Phòng Chiêu thương cũng coi đây là việc lớn nên triệu tập nhân viên đến tiến hành bàn bạc các vấn đề về nhà máy rượu với người của Ngô Vận Thu.
Sau khi đàm phán, Ủy ban huyện sẽ tiếp nhận công nhân về hưu và nhân viên tàn tật, chia làm hai loại. Một loại do công ty của Ngô Vận Thu trả tiền cho công nhân không muốn làm việc ở nhà máy rượu nữa. Công nhân muốn lưu lại thì sẽ được lấy tiền bồi thường chuyển thành cổ phần của nhà máy rượu, trở thành cổ đông. Ngoài ra tất cả thiết bị, đất của nhà máy rượu sẽ được bán cho Ngô Vận Thu với giá năm triệu. Ngô Vận Thu sẽ đầu tư một trăm triệu để tiến hành kinh doanh nhà máy rượu, cũng gánh chịu trách nhiệm trả các khoản nợ của nhà máy rượu.
Bán nhà máy rượu với giá năm triệu, Vương Trạch Vinh không biết giá này đắt hay rẻ. Dù sao hắn đang thầm than hạng mục nhà máy rượu này kiếm tiền rất dễ nhưng đáng tiếc...
Sau khi phương án xử lý nhà máy rượu được công bố, mặc dù có một bộ phận người thấy việc huyện bán tài sản quốc gia là không đúng, nhưng không có mấy người. Số người muốn lấy tiền và rời nhà máy rượu không nhiều, hầu hết là chuyển thành cổ phần của nhà máy rượu.
Ngô Vận Thu cũng đổi tên nhà máy rượu thành công ty rượu Tiên Tuyền, rượu làm ra cũng có tên là rượu Tiên Tuyền. Ngô Vận Thu đồng thời cũng đầu tư tài chính khổng lồ vào nhà máy rượu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...