Vương Trạch Vinh đang đọc báo cáo thì điện thoại di động vang lên.
Vương Trạch Vinh hôm nào cũng gọi điện cho Lữ Hàm Yên, mỗi lần đều nói chuyện rất lâu. Nhưng lúc Vương Trạch Vinh đi làm thì gần như không bao giờ Lữ Hàm Yên gọi điện tới. Vương Trạch Vinh đoán có lẽ là chuyện gấp.
- Trạch Vinh, bố được điều lên Bắc Kinh. Bố bảo anh lập tức lên tỉnh một chuyến.
Vương Trạch Vinh vừa nghe điện thì Lữ Hàm Yên đã vội vàng nói. Nàng rất quan tâm tình hình của Vương Trạch Vinh. Nàng vốn muốn xin Hạng Nam điều Vương Trạch Vinh lên tỉnh, nhưng Hạng Nam cho rằng Huyện Đại Phường là cơ hội lớn cho sự phát triển của Vương Trạch Vinh nên không đồng ý.
- Bố sẽ đi.
Vương Trạch Vinh thầm nói.
Mặc dù Vương Trạch Vinh đã sớm nghĩ đến ngày này nhưng khi thực sự xuất hiện thì hắn lại có chút lo lắng. Vương Trạch Vinh phát triển đến mức này chủ yếu là dựa vào quan hệ. Bây giờ chỗ dựa mạnh nhất đã rời đi, bước tiếp theo ở Huyện Đại Phường sẽ có tình hình như thế nào thì hắn không rõ. Vương Trạch Vinh muốn một lần nữa nghe Hạng Nam chỉ bảo.
Vương Trạch Vinh dập máy xong liền gọi cho La Trung Hoa:
- Bí thư La, nhà tôi có chút việc nên xin phép nghỉ mấy ngày.
Hắn đành lấy cớ nhà có việc cho tiện.
La Trung Hoa bây giờ cũng có chút khó xử với Vương Trạch Vinh. Dùng không được, không dùng không được. Hắn rất muốn Vương Trạch Vinh đừng xuất hiện trước mặt mình, nên bây giờ nghe Vương Trạch Vinh muốn nghỉ phép liền cười nói:
- Trạch Vinh, cậu cũng đã đến Huyện Đại Phường khá lâu mà chưa về nhà. Như vậy đi, cậu bố trí công việc một chút rồi về nhà chơi với các cụ.
La Trung Hoa nói vài câu rồi dập máy.
La Trung Hoa bỏ điện thoại xuống không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Vương Trạch Vinh này không biết là thần tiên phương nào mà khiến cho bí thư thị ủy Tiền Dịch Tài cũng phải đối tốt với hắn như vậy.
Vương Trạch Vinh báo cho Long Dũng Đình một tiếng là đưa mình lên tỉnh.
Long Dũng Đình lái xe rất tốt, đi đường vừa nhanh vừa ổn định. Đường mặc dù khó đi nhưng hắn lái xe không giống tên trước đây. Vương Trạch Vinh ngồi trong xe không khỏi hài lòng với tên này.
Nhìn Long Dũng Đình chăm chú lái xe, trong đầu Vương Trạch Vinh lại xuất hiện Long Hương Băng xinh đẹp. Hắn có chút tò mò về tình hình của Long Hương Băng.
Long Dũng Đình mặc dù biết Vương Trạch Vinh từ trên tỉnh đến Huyện Đại Phường, nhưng hắn cũng không hiểu tình hình cụ thể của Vương Trạch Vinh. Long Dũng Đình theo hướng dẫn của Vương Trạch Vinh mà lái xe đến một khu nhà dành cho lãnh đạo tỉnh ủy được canh phòng nghiêm ngặt. Nhìn tình hình nơi này, Long Dũng Đình mới biết Chủ tịch Vương không phải chỉ có quan hệ bình thường.
Sau khi bảo Long Dũng Đình đợi ở đó, Vương Trạch Vinh liền lên nói chuyện với Lữ Hàm Yên và vợ chồng Hạng Nam. Lữ Hàm Yên bây giờ đã rất thân thiết với mẹ ruột của nàng.
Thấy Vương Trạch Vinh đi vào, Lữ Hàm Yên liền chạy tới cầm cặp cho hắn, mắt đầy tình cảm. Động tác này của Lữ Hàm Yên làm cho Hứa Tố Mai khẽ lắc đầu. Con gái của bà chẳng có vẻ gì là giống con gái của Bí thư tỉnh ủy cả, đúng là một người vợ ngoan hiền.
- Mau vào, bố đợi anh lâu rồi đó.
Lữ Hàm Yên nhỏ giọng nói với Vương Trạch Vinh. Dù cho mẹ nàng nghĩ như thế nào thì trong mắt Lữ Hàm Yên, Vương Trạch Vinh vẫn là chỗ dựa cho nàng.
Vương Trạch Vinh chào hai người, Hạng Nam nói với hắn:
- Vào thư phòng nói chuyện với bố.
Sau đó lão đứng lên đi đến thư phòng. Trước khi đi Hạng Nam đúng là có lời cần nói với Vương Trạch Vinh.
Sau khi hỏi Vương Trạch Vinh về tình hình Huyện Đại Phường, Hạng Nam nói:
- Có những lúc con không nên quá nhân nhượng, cần thể hiện năng lực và thực lực thì phải thể hiện. Con quá yếu đuối sẽ khiến lãnh đạo thấy không thể sử dụng con.
- Con nghĩ bố sắp đi nên nhún đi một chút.
Vương Trạch Vinh nói. Từ trước đến giờ Vương Trạch Vinh vẫn luôn có suy nghĩ nhún nhường mà phát triển. Bây giờ thấy La Trung Hoa chèn ép mình như vậy, có đôi khi hắn muốn phản kích một chút nhưng lại sợ làm như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đến sự phát triển của mình.
- Ha ha, con đó. Quan hệ giữa con và bố thì người bên dưới không biết, người bên trên về cơ bản đều biết. Việc này đã không còn là bí mật. Chuyện con là con rể của Hạng Nam này muốn giấu cũng không thể. Con tại sao phải nhân nhượng, bố đưa con đến Huyện Đại Phường chính là để con mạnh tay mà làm việc, có thể làm ra thành tích thì nhất định phải làm. Người ở trên tỉnh sẽ không so đo với con. Mặc dù bố đã rời đi nhưng trong tỉnh vẫn còn người của bố. Ai muốn động đến con cũng phải nhìn đến bố. Hơn nữa bố lên Bắc Kinh làm Bộ trưởng bộ Nông nghiệp. Thực lực Hạng gia chúng ta không bị thương tổn, con sợ gì chứ?
Nghe Hạng Nam nói như vậy, Vương Trạch Vinh liền giật mình hiểu ra. Xem ra hắn đã nghĩ sai rồi.
Chuyện mà hắn cho là bí mật thì sớm đã truyền khắp nơi. Sau khi hiểu chuyện này, Vương Trạch Vinh chỉ có thể cười khổ một tiếng.
- Trạch Vinh, con làm việc luôn là như vậy, đây không phải chuyện tốt. Có đôi khi không cần phải nhịn, cần phải ra tay. Nghe con nói đến La Trung Hoa kia, bố cho rằng con không cần phải nhẫn nại. Hắn ta dùng âm mưu, con phải đáp trả. Nắm được quyền lực ở Huyện Đại Phường, con mới có lực lượng mà phát triển kinh tế.
- Con nếu làm như vậy thì có khiến lãnh đạo phản cảm không?
Vương Trạch Vinh vẫn có chút lo lắng. Đối với lãnh đạo trên thành phố thì hắn mới chỉ có chút quan hệ với Tiền Dịch Tài mà thôi. Hắn không biết tình hình các lãnh đạo khác nên sợ làm quá mạnh sẽ bị lãnh đạo thành phố chèn ép.
Hạng Nam cười nói:
- Con đó, vẫn không hiểu được suy nghĩ người bên trên. Đối với bọn họ, con chỉ là một Chủ tịch huyện nho nhỏ, bọn họ nhìn con thì giống như người lớn xem trẻ nhỏ đánh nhau. Con có đấu đến đâu thì cũng không ảnh hưởng gì đối với người bên trên. Hơn nữa hai người lớn nhìn con của mình đánh nhau, là người lớn thì dù có mâu thuẫn đến đâu cũng chỉ có thể đàm phán mà không đi giúp. Điều này là do bọn họ muốn xem năng lực của trẻ nhỏ. Về Thành phố Quán Hà thì có Tiền Dịch Tài ở đó, ai có thể làm gì con?
Vương Trạch Vinh lần đầu tiên nghe được lý luận ở cấp độ này. Hắn lập tức ngồi đó mà suy nghĩ cẩn thận.
Hạng Nam cầm lấy chén nước nhấp một ngụm, lần này nói khá chi tiết, còn hiểu được đến đâu là dựa vào Vương Trạch Vinh.
- Bố, con hiểu rồi.
Vương Trạch Vinh suy nghĩ một lát rồi nói. Hắn coi như hiểu được nếu cấp trên đã biết chuyện thì chỉ cần Hạng Nam còn công tác, hắn dù ở bên dưới làm loạn như thế nào thì bên trên cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở. Nếu là một người khác không có người như Hạng Nam đứng phía sau, hắn vừa làm loạn thì có lẽ sẽ bị đánh cho một trận không còn chỗ xoay người. Nhưng Vương Trạch Vinh thì khác, bởi vì sau lưng lưng có Hạng Nam nên dù ai muốn gây bất lợi cho hắn cũng phải e ngại. Nhiều nhất chỉ bị mắng vài câu mà thôi. Quan trọng chính là hắn không được làm chuyện gì vi phạm pháp luật.
Hạng Nam thấy Vương Trạch Vinh đã hiểu một chút nên cười nói:
- Lần này mặc dù Hạng gia bị ảnh hưởng một chút, nhưng bên trên cũng cần một lực lượng như Hạng gia. Bố sở dĩ có thể tiếp tục đến bộ Nông nghiệp làm Bộ trưởng chính là do có một vài chuyện mà nhiều người không Biết. Con tạm thời không cần hiểu. Chỉ cần con biết một điều đó là Hạng gia chưa đổ.
Hạng Nam nói lời này tuy rất bình tĩnh nhưng Vương Trạch Vinh đã thấy khí thế của lão quay lại như trước.
Vương Trạch Vinh từ vẻ mặt của Hạng Nam có thể nhìn ra điều gì đó. Hắn đoán Hạng gia đã có sự ủng hộ mới hay gì đó. Nói tóm lại đây là chuyện tốt đối với hắn.
Hạng Nam uống ngụm nước rồi nói với Vương Trạch Vinh:
- Con cứ việc mạnh tay mà làm. Có Tiền Dịch Tài ở Thành phố Quán Hà, chỉ cần con không làm quá mức thì anh ta sẽ ủng hộ con. Sau khi bố rời đi thì mọi việc phải do con tự cố gắng. Có thể giúp thì bố đã giúp, ở hoàn cảnh như thế này mà con có thể làm ra thành tích thì đó là do năng lực của con.
Mặc dù Hạng Nam sẽ đi nhưng cuộc nói chuyện hôm nay đã xoa tan mây mù cho Vương Trạch Vinh. Nếu không còn là bí mật nữa vậy đưa lên mặt bàn đi. Vương Trạch Vinh quyết định dù dùng cách nào cũng phải đoạt được quyền lực Huyện Đại Phường vào trong tay. Chỉ cần có quyền trong tay thì dựa vào các loại quan hệ là có thể phát triển Huyện Đại Phường. Biến Huyện Đại Phường từ một huyện nghèo trong tỉnh thành huyện tiên tiến, có lẽ dựa vào thành tích này là hắn có thể phát triển.
Hạng Nam cười nói với Vương Trạch Vinh:
- Hôm nay bố dẫn con đi gặp mấy lãnh đạo trên tỉnh.
Vương Trạch Vinh liền đi theo Hạng Nam đến một quán trà.
Mấy lãnh đạo mà Vương Trạch Vinh chỉ có thể thấy trên Tv đều xuất hiện ở đây. Thấy Hạng Nam mang theo Vương Trạch Vinh đến, mấy lãnh đạo đều không hề kinh ngạc. Bọn họ mỉm cười với Vương Trạch Vinh.
Trong cả quá trình, Vương Trạch Vinh có một công việc đó là phục vụ, mọi người cũng không hề hỏi gì đến hắn. Cuộc nói chuyện đều nhằm vào các chuyện trong tỉnh, Vương Trạch Vinh bởi vì ở dưới huyện nên không hiểu mấy.s
Vương Trạch Vinh hiểu được ý đồ mà Hạng Nam dẫn hắn đến đây, chính là để mấy người này có ấn tượng với hắn. Là tay chân thân tín của Hạng Nam, Vương Trạch Vinh không tin bọn họ không biết đến hắn. Bọn họ cũng hiểu rõ mục đích mà Hạng Nam mang Vương Trạch Vinh đến đây.
Trên đường về, Hạng Nam nói với Vương Trạch Vinh:
- Hôm nay con làm rất được.
- Có bọn họ, con cứ việc mạnh dạn triển khai công việc.
Mục đích Hạng Nam mang Vương Trạch Vinh đến hôm nay chính là nhờ đám người kia giúp. Những người này nhất định sẽ chiếu cố Vương Trạch Vinh trong phạm vi cho phép.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...