- Cái gì?
Giải Khánh Tài nghe điện mà sợ hãi. Tin tức truyền đến đúng là muốn lấy mạng hắn. Người hắn bảo giết Giang Tinh đã truyền tới tin tức khi bọn chúng chuẩn bị ra tay thì đột nhiên có mấy người xuất hiện cứu Giang Tinh.
- Bị cướp.
Giải Khánh Tài bây giờ mới cảm thấy mình trong lò lửa, lúc nào cũng có thể bị đốt thành than.
Đây không phải thủ đoạn của Quách Khải Quốc. Giải Khánh Tài coi như hiểu được việc này. Với hiểu biết của hắn về Quách Khải Quốc, hắn làm việc không cẩn thận như vậy. Đối phương không ngờ tính được cả việc mình sẽ giết Giang Tinh. Đây là do một tay lão luyện trong ngành công an gây ra.
Là ai? Giải Khánh Tài một lần nữa cẩn thận tính toán người trong Công an huyện. Chẳng lẽ là Mạc Đại Bưu? Chỉ Mạc Đại Bưu mới có bản lĩnh như vậy. Nếu như thật sự là hắn thì việc này rất khó. Mạc Đại Bưu cũng có một đám tay chân. Trước kia hắn được Trịnh Chí Minh ủng hộ nên ép Mạc Đại Bưu rất nghiêm trọng, có lẽ hắn trả thù mình. Nếu như chỉ là trả thù thì còn đỡ. Chỉ sợ hắn sẽ giao quyển sổ và Giang Tinh ra ngoài. Nếu như vậy thì Giải Khánh Tài sẽ xong.
Không nói chuyện Giải Khánh Tài đang đoán xem ai đang hại mình nữa. Vương Trạch Vinh, Lữ Hàm Yên và Lữ Khánh Phân đều xin phép lãnh đạo. Bọn họ lấy cớ lên tỉnh mua đồ cho lễ cưới. Hứa Tố Mai ở trên tỉnh đã truyền tới tin tức là sẽ tiến hành xét nghiệm ADN ở bệnh viện quân khu tỉnh.
Đối với việc Vương Trạch Vinh đưa ra yêu cầu xin phép lên tỉnh mua đồ cưới, dù là Trịnh Chí Minh hay Trương Thuận Tường đều hiểu, lập tức đồng ý.
Vương Trạch Vinh lần này cũng không mang theo Ngô Đại Giang, mà tự mình lái xe lên tỉnh. Chuyện này càng ít người biết càng tốt. Mặc dù bây giờ Ngô Đại Giang rất thân thiết nhưng việc này quan hệ với Bí thư tỉnh ủy nên Vương Trạch Vinh không hy vọng nhiều người biết.
Biệt thự của Hứa Tố Anh rất lớn, đám người Vương Trạch Vinh trực tiếp đi vào đó.
Chị em họ Hứa sớm chờ ở đó thấy Lữ Hàm Yên đi vào liền kéo tới hỏi han.
Không lâu sau Hạng Nam cũng đã tới.
Vào trong phòng, Hạng Nam nói với mấy người:
- Vì sợ việc này truyền ra gây phiền phức không cần thiết, tôi đã bố trí ở bệnh viện quân khu, tuyệt đối bí mật. Bây giờ chúng ta tới đó.
Xe Hạng Nam đi trước dẫn đường, Vương Trạch Vinh lái xe theo sau.
Xe vào đến bệnh viện, viện trưởng lập tức đi tới đón.
Mọi người được dẫn đến một nơi rất yên tĩnh, viện trưởng Quách cười nói:
- Bí thư Hạng, Quân khu trưởng đã ra lệnh lần xét nghiệm này tuyệt đối giữ bí mật.
Hạng Nam gật đầu nói:
- Làm phiền các anh.
Lữ Hàm Yên có chút khẩn trương cầm tay Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, em có chút lo lắng.
Không riêng Lữ Hàm Yên lo lắng, ngay cả chị em Hứa Tố Mai, Hạng Nam cũng đều khẩn trương.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Chỉ kiểm tra thôi mà, không có gì.
Lữ Khánh Phân ngồi bên không nói một câu, trong mắt bà rất buồn. Nghĩ đến con gái mình nuôi lớn lại thành con người khác, trong lòng bà rất phức tạp.
Bởi vì làm cho Hạng Nam nên bệnh viện tiến hành rất nhanh.
Sau khi làm xong, viện trưởng nói với Hạng Nam:
- Bí thư Hạng, giám định bình thường cần 7 ngày mới xong, dù nhanh cũng mất hai ngày. Chúng tôi tranh thủ trong vòng hai ngày sẽ có kết quả.
Hạng Nam đứng dậy bắt tay đối phương mà nói:
- Các anh vất vả rồi.
- Sao lại lâu như vậy.
Hứa Tố Anh không ngờ giám định lại tốn nhiều thời gian như vậy.
Viện trưởng Quách cười nói:
- Cũng có thể xong trong một ngày nhưng vì đảm bảo độ tin cậy nên chúng tôi phải làm nhiều bước kiểm tra.
Viện trưởng Quách nói cụ thể các phương pháp tiến hành.
Vương Trạch Vinh không hiểu việc này nên không nói gì thêm. Lần này Lữ Hàm Yên dựa sát vào hắn như sợ rời khỏi Vương Trạch Vinh thì trời sẽ sụp vậy.
Hạng Nam nói:
- Đi thôi.
Sau đó lão dẫn đầu đi ra ngoài.
- Hàm Yên, về nhà chứ?
Mặc dù Lữ Hàm Yên có tên khác là Hạng Mật, nhưng mọi người vẫn thích gọi nàng là Hàm Yên.
Lữ Hàm Yên lắc đầu cầm chặt tay Vương Trạch Vinh, nói gì cũng không muốn tách khỏi Vương Trạch Vinh. Nàng cảm thấy bây giờ mình chỉ có duy nhất Vương Trạch Vinh.
Hạng Nam thở dài một tiếng rồi nói:
- Do con đi.
Mỗi khi đối mặt với Lữ Hàm Yên, Hạng Nam đều cảm thấy mình không làm tròn trách nhiệm người bố.
Hai ngày sau mới có kết quả nên Vương Trạch Vinh nói với Lữ Hàm Yên:
- Dù sao chúng ta cũng cần mau đồ cho đám cưới, vậy chúng ta đi mau thôi.
Lời này của hắn đã hấp dẫn Lữ Hàm Yên. Hai người quyết định dùng hai ngày này đi mua đồ.
Biết hai người có dự định này, Hứa Tố Mai cũng tỏ vẻ muốn tham gia, Lữ Khánh Phân đương nhiên cũng muốn tham gia. Vì thế ngoại trừ Hạng Nam về làm việc, mọi người đều đi đến siêu thị.
Bí thư huyện ủy huyện Hồng Đô thành phố Hoa Khê – Tạ Minh cũng là thường vụ thị ủy. Hắn ngồi trong xe ngắm cảnh bên ngoài. Lần này hắn đến tỉnh tham gia hội nghị. Lái xe đang lao về nội thành, hắn chuẩn bị đến siêu thị lớn nhất tỉnh thành xem một chút.
Xe vừa dừng lại, hắn từ cửa sổ thấy mấy người đi đằng trước.
Hắn nhận ra Vương Trạch Vinh.
Thấy Vương Trạch Vinh đột nhiên xuất hiện ở đây, rồi thấy người bên cạnh Vương Trạch Vinh, Tạ Minh giật mình. Có cả vợ của Bí thư Hạng.
Tạ Minh lần trước cũng đi theo Hạng Nam đến huyện Khai Hà nên biết Hứa Tố Mai. Bây giờ đột nhiên thấy như vậy làm Tạ Minh rất giật mình. Vương Trạch Vinh không ngờ gần với vợ của Bí thư Hạng như vậy, nhìn dáng vẻ thì như người một nhà vậy. Chuyện trước mặt làm Tạ Minh quá sợ.
Tạ Minh ở thành phố Hoa Khê thuộc phái của Thôi Minh Hà. Đối mặt với lực lượng hai phái Lý Gia Hòa và Mã Kiến Sâm, Thôi Minh Hà yếu hơn rất nhiều. Tạ Minh vẫn luôn có tâm sự trong lòng, cứ phát triển như vậy thì tiền đồ của hắn rất đáng phải lo lắng.
Tạ Minh sớm nghe Vương Trạch Vinh có chỗ dựa mạnh. Nhưng cảnh hôm nay làm hắn càng sợ hơn. Vương Trạch Vinh không những có chỗ dựa mà còn rất lớn.
- Bí thư Tạ, xuống xe chứ?
Thấy Tạ Minh chưa xuống xe, lái xe nhỏ giọng nói.
Tạ Minh vẫy tay, hắn cảm thấy bây giờ không thể xuống xe. Hắn bây giờ hiểu được thân phận thật của Vương Trạch Vinh đã là thu hoạch rất lớn, việc này phải giả vờ mình không biết. Sau đó không ngừng tạo quan hệ, dành chỗ tốt cho Vương Trạch Vinh. Chỉ có thể như vậy Vương Trạch Vinh mới cảm kích mình, đến lúc đó...
Tạ Minh cảm thấy lần lên tỉnh này rất tuyệt. Vừa nãy hắn lo lắng cho tiền đồ của mình, bây giờ đã bay biến hết. Chỉ cần túm chặt Vương Trạch Vinh tức là sẽ là người của Bí thư tỉnh ủy. Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy tiền đồ của mình lại sáng lên.
- Về thành phố Hoa Khê.
Tạ Minh nói với lái xe. Bây giờ quan trọng nhất là tạo quan hệ với Vương Trạch Vinh.
Không đầy hai ngày, kết quả ADN đã nằm trong tay Hạng Nam.
Cầm kết quả, tay Hạng Nam run lên một chút. Cẩn thận đọc xong, nước mắt của Hạng Nam rơi xuống. Lão nói với Lữ Hàm Yên:
- Tiểu Mật.
Hứa Tố Mai đoạt lấy tờ kết quả, đọc xong liền khóc rống lên ôm lấy Lữ Hàm Yên không muốn bỏ ra.
Vương Trạch Vinh đi tới đọc một chút rồi nói:
- Đúng là con gái của Bí thư Hạng.
Lữ Khánh Phân căn bản không cần đi xem, ánh mắt của bà càng thêm buồn.
Vương Trạch Vinh đi tới ngồi xuống bên cạnh Lữ Khánh Phân:
- Mẹ yên tâm, mẹ mãi là mẹ của Lữ Hàm Yên.
Lữ Khánh Phân lộ ra vẻ kích động.
Lữ Hàm Yên từ biểu hiện của mọi người đã sớm biết kết quả. Nàng luống cuống tay chân đứng đó để Hứa Tố Mai ôm mình.
Ra khỏi lòng Hứa Tố Mai, Lữ Hàm Yên chạy đến ôm chặt lấy Vương Trạch Vinh. Nàng lại một lần nữa cảm thấy chỉ có dựa vào lòng Vương Trạch Vinh thì mình mới bình tĩnh lại.
Ôm chặt lấy Lữ Hàm Yên, Vương Trạch Vinh nói với nàng:
- Việc này phải vui mới đúng. Ít nhất em biết bố mẹ ruột của mình.
- Em sợ kết quả này.
Lữ Hàm Yên nhỏ giọng nói với Vương Trạch Vinh.
Nhìn Hạng Nam đã lau nước mắt, Vương Trạch Vinh cảm nhận được lão đang rất áy náy.
Nhìn mọi người một chút, Vương Trạch Vinh nói:
- Bây giờ đã có kết quả, chú Hạng là bố của Lữ Hàm Yên. Nhưng mẹ nuôi của Lữ Hàm Yên cũng có tình cảm không thể chia cách. Hy vọng mọi người cho Lữ Hàm Yên một thời gian đón nhận việc này.
Hạng Nam đi tới trước mặt Lữ Khánh Phân rồi nói:
- Tình huống tôi đã biết. Chị có thể nuôi Tiểu Mật từ bé đến nay, ân tình này cả nhà chúng tôi rất cảm kích. Tiểu Mật từ nhỏ do chị nuôi lớn, Tiểu Mật có tình cảm rất sâu với chị. Cho dù sau này Tiểu Mật về Hạng gia, chị cũng là mẹ của Tiểu Mật.
Nghe Hạng Nam nói như vậy, Vương Trạch Vinh khẽ gật đầu. Bí thư tỉnh ủy nhìn vấn đề thật khách quan, cách giải quyết này đủ để mọi người chấp nhận.
Hạng Nam nói xong liền nói với Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, Tiểu Mật giao cho cháu. Việc này phải cho Tiểu Mật một thời gian tiếp nhận. Chú hiểu tâm trạng của Tiểu Mật.
Nhìn Hạng Nam mang theo Hứa Tố Mai rời đi, Vương Trạch Vinh liền cùng Lữ Khánh Phân và Lữ Hàm Yên về biệt thự của Hứa Tố Anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...