Công tác nghênh đón lãnh đạo tỉnh ủy làm mọi người ở huyện Khai Hà đều bận rộn. Vương Trạch Vinh là phó chủ tịch thường trực nên mỗi ngày có rất nhiều chuyện phải xử lý. Vừa phải giải quyết công việc cơ quan, hắn còn phải đi hóa giải vấn đề trong nhà.
Công tác đi kiểm tra thực tế của Bí thư Hạng ở thành phố Hoa Khê đã kết thúc, lãnh đạo tỉnh ủy rời đi. Hạng Nam là người đứng đầu toàn tỉnh nên không có cơ hội một mình gặp mặt Lữ Hàm Yên. Hứa Tố Mai ở chơi với Lữ Hàm Yên hai ngày rồi hẹn thời gian. Đợi Lữ Hàm Yên lên tỉnh giám định ADN. Theo ý của Hứa Tố Mai thì có mấy thứ vật chứng là đủ rồi. Nhưng Lữ Hàm Yên kiên quyết với việc này, nàng cũng hy vọng có thể xác định một chút.
Lãnh đạo tỉnh ủy rời đi, huyện Khai Hà lại khôi phục bình thường. Quần chúng nhân dân đâu biết chuyện gì xảy ra, bọn họ chỉ có thể từ trên thời sự mà biết lãnh đạo tỉnh ủy đến huyện Khai Hà.
Hạng Nam đến làm cho Vương Trạch Vinh thành điểm sáng, ngay cả Vương Trạch Vinh cũng cảm thấy việc này rất có lợi cho sự phát triển của mình. Mọi người cũng cảm thấy Vương Trạch Vinh rất nhanh sẽ lên chức.
Trong nhà Bí thư huyện ủy, Trịnh Chí Minh, Tả Chính, Cổ Kiến Quân, Viên Chí Minh ngồi quây trong phòng đánh mạt chược, khói thuốc tràn ngập trong phòng. Mấy người này thường xuyên bàn chuyện công việc trong ván bài.
Trịnh Chí Minh rất thích không khí này. Đây là trung tâm quyền lực của huyện Khai Hà.
- Bí thư Trịnh, bây giờ xu thế của Vương Trạch Vinh rất mạnh.
Cổ Kiến Quân tay trái cầm điếu thuốc đánh ra quân bài rồi nói.
Tình huống của Vương Trạch Vinh, hắn hiểu rõ nhất, mấy lần Vương Trạch Vinh ra vào phòng lãnh đạo, hắn cũng biết. Thấy Vương Trạch Vinh được Bí thư Hạng coi trọng như vậy, trong lòng Cổ Kiến Quân rất ghen ghét. Nhớ lúc trước tên Vương Trạch Vinh chỉ là nhân vật nhỏ bé trong mắt hắn, bây giờ đã là phó chủ tịch thường trực. Hắn cứ thấy Vương Trạch Vinh là khó chịu.
- Ừ.
Trịnh Chí Minh ừ một tiếng không nói nhiều. Nói hắn không có cái nhìn với Vương Trạch Vinh là không thể. Hắn vốn độc chiếm huyện Khai Hà bây giờ bị Vương Trạch Vinh chiếm đi nhiều. Thời gian gần đây hắn đã dùng đủ biện pháp để kéo Vương Trạch Vinh. Thấy Vương Trạch Vinh được lãnh đạo tỉnh ủy coi trọng như vậy, hắn cũng không muốn quá đắc tội tới Vương Trạch Vinh.
Tả Chính là người làm ở ban Tổ chức cán bộ nhiều năm nên cách suy nghĩ của hắn cũng sâu hơn Cổ Kiến Quân.
- Lão Trịnh, bây giờ Vương Trạch Vinh mà lên chức thì chỉ có thể là bí thư hoặc chủ tịch.
Lời này làm mọi người giật mình. Đúng thế, Vương Trạch Vinh bây giờ đã là phó chủ tịch thường trực, theo xu thế này thì bước tiếp theo hắn sẽ là Bí thư huyện ủy hoặc chủ tịch huyện.
Trịnh Chí Minh nhìn Tả Chính, mặt hắn ngây ra. Lời này của Tả Chính làm hắn chẳng còn tâm trạng đánh bài.
Từ tin tức của ông anh rể Lục Trung Thắng truyền tới cho biết sau khi Bí thư Hạng đến, Lý Gia Hòa đã nắm giữ thêm thường vụ thị ủy. Quyền lên tiếng của Lý Gia Hòa trong hội nghị thường ủy cũng tăng mạnh. Trong lúc nhất thời hắn không thể tăng lên. Mặc dù vào trong cục nào đó trên thành phố là chuyện dễ dàng. Nhưng Trịnh Chí Minh làm vua một cõi quen rồi nên không muốn phát triển như vậy. Giữ vị trí Bí thư huyện ủy với hắn là quan trọng nhất.
Trịnh Chí Minh bắt đầu lo lắng vì sự phát triển của Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh nếu thật sự phát triển thì sẽ đánh tới Trương Thuận Tường đầu tiên, sau đó là nhằm vào hắn. Đương nhiên cũng có thể trực tiếp đánh vào hắn. Quyền lên tiếng của Lý Gia Hòa đã tăng lên. Bây giờ nhân lúc Vương Trạch Vinh được Bí thư Hạng coi trọng liền đả kích phó thị trưởng thường trực cũng không phải không thể. Trịnh Chí Minh càng nghĩ càng thấy Vương Trạch Vinh sẽ gây uy hiếp đối với mình, hắn liền ngồi không yên.
Trịnh Chí Minh đánh ra một quân bài rồi nghĩ phải có biện pháp áp chế Vương Trạch Vinh mới được.
- Lão Tả, Chu Lâm là mấu chốt đó.
- Lão Trịnh, nói ra lại làm tôi bực mình. Nghe nói trước khi đi giám đốc Hứa đã nói chuyện với Chu Lâm. Hy vọng ả giúp đỡ con gái nuôi của bà ta là Lữ Hàm Yên một chút. Bây giờ Chu Lâm đã coi mình là người của Bí thư tỉnh ủy, cái đuôi luôn vểnh lên trời.
Tả Chính cười nói, trong lòng đúng là có chút bất mãn với Chu Lâm.
Lời này đã nói rõ một vấn đề đó là rất khó nắm giữ Chu Lâm. Nghĩ đến con đàn bà này không ngừng lắc lư, Trịnh Chí Minh liền nghĩ đến thế lực khác.
Nghe Tả Chính nói như vậy, Trịnh Chí Minh hút một hơi thuốc. Vương Trạch Vinh xem ra thông qua Cổ Kiến Quân đã kết nối được với giám đốc Hứa. Trực tiếp gây khó dễ Vương Trạch Vinh là không được, chỉ có thể dùng biện pháp mềm mà đánh nó.
Khiến cho Vương Trạch Vinh phạm sai lầm thì đó là biện pháp đả kích hiệu quả nhất.
Nhìn Tả Chính, Trịnh Chí Minh cười nói:
-Lão Trương cũng đã đơn độc lâu rồi.
Tả Chính nghe vậy liền vui vẻ nói:
- Tôi không tin lão Trương không thấy tình hình. Vương Trạch Vinh tiến bộ sẽ ảnh hưởng đến hắn. Chỉ cần có hấp dẫn đủ thì kéo hắn về phía mình cũng không phải không thể.
- Hôm nay đến đây thôi.
Trịnh Chí Minh không còn tâm trạng mà đánh bài nữa.
Tâm trạng Trương Thuận Tường mấy hôm nay cũng rất nặng nề. Lần này Bí thư Hạng đến huyện Khai Hà, hắn có thể nói là chẳng thể hiện được gì. Mọi việc đều bị Trịnh Chí Minh và Vương Trạch Vinh chiếm lấy. Là chủ tịch huyện, Bí thư tỉnh ủy đến mà không có ấn tượng đối với hắn, điều này chính là dấu hiệu bất ổn. Trương Thuận Tường rất lo lắng. Hắn nghĩ đến chuyện Vương Trạch Vinh được Bí thư Hạng coi trọng thì càng thêm sợ. Ở trên thành phố hắn không có chỗ dựa mạnh, nếu Vương Trạch Vinh tiến thêm bước nữa thì không phải là lấy vị trí của hắn sao?
Mặc dù không có quyền lên tiếng mấy nhưng tốt xấu hắn cũng là chủ tịch huyện. Nếu không làm chủ tịch huyện thì hắn không biết mình sẽ đi đến đâu? Chẳng lẽ đi dưỡng già như Cố Hồng Quân sao? Đây là chuyện Trương Thuận Tường không thể chấp nhận.
Trương Thuận Tường ngồi trong phòng nhìn chữ “nhẫn” trước mặt, trong lòng càng thêm lo lắng. Hắn quan niệm một điều đó là làm quan cần nhẫn nại. Chính vì như vậy nên hắn mới phát triển đến bước này, bây giờ chẳng lẽ cũng phải nhẫn.
Tiếng chuông điện thoại di động cắt ngang dòng suy nghĩ của Trương Thuận Tường. Nhìn số máy thấy là Trịnh Chí Minh gọi tới, Trương Thuận Tường nhìn đồng hồ thấy đã hơn 11 giờ đêm. Muộn như vậy mà Trịnh Chí Minh còn gọi tới không biết có chuyện gì.
- Lão Trịnh à?
Trương Thuận Tường nghe điện.
- Lão Trương, muộn như vậy còn gọi điện tới, không làm phiền chứ?
Trịnh Chí Minh nói rất khách khí.
- Lão Trịnh, có chuyện gì?
Trương Thuận Tường nghe được giọng của Trịnh Chí Minh liền tức giận. Thằng này lợi dụng mình không nói, còn cướp vị trí bí thư vốn là của mình.
- Ha ha, lão Trương, con trai lão đã làm hai năm ở cục vệ sinh môi trường thành phố phải không. Hôm nay tôi đã nói với phó thị trưởng Lục việc này. Tôi muốn hỏi ý kiến anh một chút, anh thấy điều cậu ta đến chính quyền thành phố làm thế nào?
Nghe thấy vậy, Trương Thuận Tường liền hiểu suy nghĩ của Trịnh Chí Minh. Hắn muốn nhờ mình nữa. Cục vệ sinh môi trường sao có thể so sánh với văn phòng Ủy ban thành phố. Sau khi tới đây không gian phát triển cũng lớn hơn.
Thấy Trương Thuận Tường không nói gì, Trịnh Chí Minh cười nói:
- Lão Trương à, chúng ta già rồi nên phải suy nghĩ cho lớp trẻ. Con anh đầu tiên làm ở Ủy ban thành phố một thời gian coi như quá độ, sang năm thì đề bạt một chút.
Trương Thuận Tường đang suy nghĩ về nguyên nhân mâu thuẫn giữa hắn và Trịnh Chí Minh, không phải là vì tranh chức Bí thư huyện ủy sao? Dù sao ván đã đóng thuyền, bây giờ Trịnh Chí Minh có thể thông qua quan hệ giúp đưa con hắn vào vị trí tốt hơn nên trong lòng bắt đầu dao động.
- Cảm ơn Bí thư Trịnh.
Giọng điệu của Trương Thuận Tường liền thay đổi.
- Ha ha, mọi người giúp đỡ lẫn nhau mà. Lão Trương, chúng ta đã lâu rồi không ngồi với nhau, ngày mai tôi hẹn mấy người nữa rồi chúng ta uống vài chén?
Trịnh Chí Minh cảm thấy đã thảo hiệp được với Trương Thuận Tường nên vui vẻ. Giúp con của Trương Thuận Tường điều chuyển công tác đối với anh rể hắn không phải việc khó, nói một câu là xong. Nhưng việc này để kéo Trương Thuận Tường về phía hắn lại là chuyện lớn. Có lá phiếu của Trương Thuận Tường thì tác dụng sẽ lớn hơn.
Vương Trạch Vinh thấy không khí hội nghị thường ủy hôm nay có chút kỳ quái. Trương Thuận Tường trước kia vẫn đứng về phía hắn, hôm nay lại im lặng.
Mấy nội dung bàn bạc mặc dù không quan trọng nhưng lại biết thành chuyện Trịnh Chí Minh không ngừng tấn tới.
Vương Trạch Vinh thầm quan sát quan khí của Trương Thuận Tường, hắn có chút kinh ngạc. Quan khí của Trương Thuận Tường sao lại ngã về phía Trịnh Chí Minh?
Phức tạp rồi, Vương Trạch Vinh cảm thấy nhất định có chuyện gì rồi.
Nếu Trương Thuận Tường thật sự ngã về phía Trịnh Chí Minh, vậy hội nghị thường ủy không phải là thiên hạ của Trịnh Chí Minh sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...