Hôm sau Lữ Khánh Phân từ trong phòng đi ra, mặt rất kém như cả đêm không ngủ.
- Mẹ sao thế, mẹ mệt lắm không?
Lữ Hàm Yên thấy mẹ mình như vậy liền có chút lo lắng.
Vương Trạch Vinh thấy Lữ Khánh Phân như vậy cũng rất giật mình, trong một đêm mà Lữ Khánh Phân lại có vẻ già đi rất nhiều.
Lữ Khánh Phân vẫy Vương Trạch Vinh và Lữ Hàm Yên ngồi xuống rồi nói:
- Tiểu Vương, Hàm Yên, hai con ngồi xuống. Hôm nay mẹ có chuyện muốn nói với Hàm Yên.
- Mẹ, chuyện của con để sau rồi nói, phải đưa mẹ đi khám đã.
- Mẹ không sao.
Lữ Khánh Phân cố cười nói.
- Hàm Yên, con bây giờ đã kết hôn. Có một số việc mẹ suy nghĩ rất lâu và cảm thấy bây giờ nên nói với con.
Lữ Khánh Phân dùng tay vỗ vỗ Lữ Hàm Yên.
Thấy Lữ Khánh Phân như vậy, Vương Trạch Vinh thật sự rất khó thể tin đây là người phụ nữ hám lợi. Lữ Khánh Phân hôm nay như thay đổi thành người khác.
- Hàm Yên, con vào phòng mẹ lấy cái cặp màu xám ra đây.
Lữ Khánh Phân nói với Lữ Hàm Yên.
- Là chiếc cặp mẹ để ở gầm giường ạ?
Lữ Hàm Yên hỏi.
- Ừ, con lấy ra đây.
Vương Trạch Vinh đã nghĩ tới Lữ Khánh Phân muốn làm gì. Hắn nhìn Lữ Khánh Phân. Trong suy nghĩ của hắn thì Lữ Khánh Phân không phải người như thế này.
Cặp có một chiếc khóa nhỏ, Lữ Khánh Phân dùng chìa khóa mở ra.
Quả nhiên trong cặp chứa một bộ quần áo con gái rất nhỏ, còn có một đôi giày.
Thấy cặp được khóa cẩn thận mà chỉ chứa mấy đồ này, Lữ Hàm Yên khó hiểu nhìn Lữ Khánh Phân:
- Con còn tưởng rằng mẹ giấu gì ở trong đó, không ngờ chỉ là bộ quần áo trẻ con.
Hàm Yên, đây là quần áo con mặc khi còn bé.
Lữ Khánh Phân nói.
- Con lúc nhỏ mặc rất nhiều quần áo mà, sao mẹ lại cất một bộ này vào trong cặp. Con còn tưởng rằng trong đó có bảo bối gì nữa.
Lữ Hàm Yên không nghĩ đến chuyện khác.
Lữ Khánh Phân nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Tiểu Vương, chắc cháu sớm biết rồi phải không?
Tối qua Vương Trạch Vinh nói những lời đó, Lữ Khánh Phân suy nghĩ rất nhiều và đoán Vương Trạch Vinh có lẽ biết việc này.
Vương Trạch Vinh bất đắc dĩ gật đầu nói:
- Cháu cũng không xác định.
- Cô cũng không xác định.
Lữ Khánh Phân nói.
Lữ Hàm Yên không rõ hai người đang nói gì:
- Hai người nói gì vậy?
Vương Trạch Vinh nói;
- Hàm Yên, em chắc là biết Hứa Tố Mai rất giống em. Bà ấy có cô con gái mất tích từ nhỏ.
- Anh nói gì?
Lữ Hàm Yên nghe vậy liền hoảng sợ nhìn Lữ Khánh Phân:
- Ý của hai người là?
Lữ Khánh Phân nói:
- Hàm Yên, mẹ không phải mẹ ruột của con.
Lời này giống như một chiếc búa lớn đánh vào đầu Lữ Hàm Yên, nàng không thể tin mà nhìn Lữ Khánh Phân:
- hai người lừa con, không thể.
Lữ Hàm Yên đáng thương nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Trạch Vinh, anh gạt em phải không?
Thấy Lữ Hàm Yên đau khổ như vậy, Vương Trạch Vinh nói:
- Bây giờ chỉ nghi ngờ chứ chưa xác định.
Lữ Khánh Phân nhìn Lữ Hàm Yên rồi nói:
- Hàm Yên, con đã trưởng thành rồi nên nếu mẹ còn giấu con nữa sẽ là vô trách nhiệm. Tối qua mẹ đã suy nghĩ suốt đêm, mẹ cảm thấy cần phải nói rõ với con.
- Hơn 20 năm trước khi đó mẹ mới kết hôn không lâu thì chồng gặp tai nạn xe mà mất. Mẹ lúc ấy rất suy sụp, suốt ngày dùng nước mắt lau mặt. Tâm trạng cô độc đó hai đứa rất khó giải thích. Anh trai mẹ thấy mẹ tâm trạng không tốt nên hẹn mẹ lên thành phố. Hôm đó trên đường rất đông người, không biết như thế nào mà mẹ gặp một cô bé đang đứng khóc một mình trong góc. Nhìn cô bé đó, mẹ hỏi một lúc rất lâu mà cô bé không thể nói rõ mình ở đâu. Vì vậy mẹ mang cô bé đó về xã Hoàn Thành.
Nói đến đây Lữ Khánh Phân nhìn Lữ Hàm Yên rồi nói:
- Là mẹ ích kỷ. Về sau mẹ coi con như con ruột, con cũng là chỗ dựa tinh thần của mẹ.
Vương Trạch Vinh xem như hiểu rõ vì sao lúc ấy đám người Hứa Tố Mai tìm khắp thành phố Hoa Khê cũng không tìm được con gái.
Lữ Hàm Yên nhào vào lòng Vương Trạch Vinh mà khóc.
Lữ Khánh Phân chỉ vào bộ quần áo rồi nói:
- Đó là quần áo con mặc lúc ấy, mẹ đã cất cẩn thận.
Lữ Khánh Phân nói xong lời này liền mệt mỏi dựa lưng vào ghế.
Nhìn bộ quần áo nhỏ trên bàn, Lữ Hàm Yên như thấy rắn nên càng rụt vào lòng Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh lấy bức ảnh mà Hứa Tố Mai đưa cho mình, cô bé trong bức ảnh đúng là mặc bộ quần áo này, giầy cũng như vậy. Bây giờ hắn đã có thể xác định Lữ Hàm Yên chính là con gái mất tích của Hứa Tố Mai.
Lữ Khánh Phân nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Lần trước cháu mang quần áo của Hứa Tố Mai về cho Lữ Hàm Yên, còn nói bà ta rất giống Hàm Yên, cô đã nghi hoặc. Điều nên tới đã tới, đêm qua cô suy nghĩ suốt. Người ta tìm con gái mất tích hơn 20 năm, cô nếu còn không nói ra thì trong lòng cũng rất khó chịu.
- Mẹ.
Lữ Hàm Yên nhào vào lòng Lữ Khánh Phân mà khóc. Từ bé đến giờ Lữ Khánh Phân rất tốt đối với nàng, nàng biết mọi việc Lữ Khánh Phân làm đều vì tốt cho tương lai của mình.
- Mẹ, con là con gái của mẹ, con không đi đâu hết.
Lữ Hàm Yên vừa khóc vừa nói với Lữ Khánh Phân.
- Mẹ cũng không muốn mà. Con thương mẹ như vậy, mẹ rất vui.
Lữ Khánh Phân khóc mà nói.
- Hàm Yên, mẹ không cần biết bố mẹ ruột của con là người như thế nào, chỉ riêng việc bọn họ vẫn tìm con thì con nên đi nhận bọn họ. Về phần con còn cần mẹ hay không, chuyện này do con tự quyết định.
Lữ Khánh Phân vỗ vỗ Lữ Hàm Yên rồi nói:
- Hàm Yên, mẹ đã nghĩ rồi. Mẹ già rồi, các con còn trẻ. Con và Tiểu Vương rất có tiền đồ, bố mẹ ruột của con sẽ giúp được nhiều cho các con.
Vương Trạch Vinh bây giờ cũng cảm động vì Lữ Khánh Phân. Hắn không ngờ Lữ Khánh Phân nghĩ xa như vậy, nghĩ cho tiền đồ của mình và Hàm Yên. Đây là nguyên nhân chủ yếu mà Lữ Khánh Phân quyết định công khai thân thế của Lữ Hàm Yên. Vương Trạch Vinh lần đầu tiên gọi Lữ Khánh Phân là mẹ:
- Mẹ, Hàm Yên sẽ không rời mẹ.
Lữ Khánh Phân vung tay lên nói:
- Khóc cái gì, mẹ đã chết đâu. Không phải là đi nhận mẹ ruột sao, có gì phải khóc chứ. Tiểu Vương, con gọi Hứa Tố Mai đến đây. Mẹ đồng ý để Hàm Yên đi giám định ADN.
Lữ Hàm Yên bây giờ rất loạn, chuyện đột nhiên xảy ra với mình làm nàng bối rối.
Vương Trạch Vinh nói:
- Việc này nên để Hàm Yên quyết định. Cô ấy từ nhỏ đã do mẹ một tay nuôi lớn. Con thấy như vậy, giám định thì có thể nhưng cuối cùng Hàm Yên sống với ai thì sẽ do cô ấy.
- Em mặc kệ, dù như thế nào em cũng không rời mẹ.
Lữ Hàm Yên ôm chặt Lữ Khánh Phân mà khóc.
- Con bé ngốc này, dù là nhận mẹ ruột nhưng trong lòng con có mẹ, mẹ vẫn là mẹ con.
Lữ Khánh Phân nói.
Thấy tình hình đã rõ, Vương Trạch Vinh gọi điện cho Hứa Tố Mai.
Hứa Tố Mai nghe điện rồi nói:
- Trạch Vinh sao rồi, sao bây giờ Hàm Yên vẫn chưa tới?
Vương Trạch Vinh nói:
- Cô Hứa, cô nói chuyện có tiện không?
- Cô đang ở trong phòng, cháu nói đi.
Hứa Tố Mai nói.
- Cô Hứa, Hàm Yên biết thân thế của mình rồi. Mẹ Hàm Yên nói ra.
Hứa Tố Mai nghe vậy liền kêu lên một tiếng.
- Cô Hứa, mẹ Hàm Yên muốn gặp cô một chút, không biết có tiện hay không?
- Tiện, tiện.
Hứa Tố Mai kích động nói:
- Cô lập tức tới.
Nhìn Hứa Tố Anh và Hứa Tố Mai vội vàng lái xe rời đi, đám người Chu Lâm không khỏi có chút kinh ngạc. Đợi một lúc vậy mà Hứa Tố Mai nói có việc gấp nên để hôm khác đi thăm hang động ngầm.
Hứa Tố Mai và Hứa Tố Anh rất nhanh đến được nhà Lữ Khánh Phân.
Không ai ngờ chuyện lại phát triển như vậy. Lữ Khánh Phân kể rõ chi tiết thời điểm đó, hơn nữa còn lấy quần áo mà Lữ Hàm Yên mặc hồi bé ra.
Thấy quần áo này, Hứa Tố Mai liền ôm lấy Lữ Hàm Yên mà khóc.
Hứa Tố Anh cũng chảy nước mắt.
Lữ Hàm Yên là tên Lữ Khánh Phân đặt, tên của nàng vốn là Hạng Mật.
Lữ Hàm Yên mặc dù nằm trong lòng mẹ ruột nhưng nàng không cảm thấy ấm áp gì, tay cầm chặt tay Lữ Khánh Phân.
Nhìn Lữ Hàm Yên ở giữa hai người mẹ, Vương Trạch Vinh cũng biết chỗ khó xử của nàng. Lữ Hàm Yên bây giờ rất khó lựa chọn. Một bên là mẹ ruột, một bên là người đã nuôi lớn nàng hơn 20 năm.
Vương Trạch Vinh đi tới kéo Lữ Hàm Yên ra rồi ôm chặt lấy nàng.
Quả nhiên khi Vương Trạch Vinh ôm chặt Lữ Hàm Yên, nàng lại khóc rống lên.
- Không sao mà, có anh ở đây.
Vương Trạch Vinh nói vào bên tai Lữ Hàm Yên.
Nhìn Hứa Tố Mai và Lữ Khánh Phân, Vương Trạch Vinh nói:
- Cháu đưa Hàm Yên vào nghỉ một lát, chuyện hôm nay làm cô ấy rất kích động.
Vương Trạch Vinh nói xong liền dìu Lữ Hàm Yên vào trong.
Vương Trạch Vinh cũng không biết mình làm là đúng hay sai. Hắn cảm thấy Lữ Hàm Yên đang rất đau lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...