Sau hội nghị lần này, phân công công việc của Vương Trạch Vinh đã được tiến hành. Hắn bây giờ gần như không mấy quan tâm tới công việc của Thành phố Hải Đông mà sẽ phụ trách các công việc khác nặng nề hơn.
Truyền thông căn bản không biết cơ cấu quyền lực của Trung Quốc đã thay đổi. Đương nhiên một số người nhạy cảm cũng đoán có chuyện nhưng không hoàn toàn rõ ràng.
Dân chúng và quan chức bình thường chỉ biết bốn người Hoa Thái Tường trong thời gian này ít xuất hiện trên TV. Trung ương Đảng cũng chỉ đưa tin con của Chu Toàn Trùng tham ô quá nhiều khiến Chu Toàn Trùng bị liên quan.
Truyền thông nước ngoài cũng bàn tán không ít về chuyện này, bọn họ phân tích cao tầng Trung Quốc nhất định có vấn đề.
Cùng lúc đó trong toàn Trung Quốc cũng tiến hành công tác chống tham nhũng.
Mới đầu mọi người lại nghĩ đó là phong trào, chỉ tầm tháng là kết thúc. Nhưng tình huống sau đó làm người ta khiếp sợ, cũng làm dân chúng vui mừng. Không ít quan chức lớn bị bắt.
Dân chúng đều thầm than lần chống tham nhũng này diễn ra với quy mô mạnh mẽ. Trước đây chỉ bắt có quan nhỏ nhưng lần này Phó thủ tướng Chu Toàn Trùng cũng còn bị kỷ luật thì có thể thấy được quyết tâm của Trung ương, chính phủ.
Một vài nhà chuyên gia nhận định đây là hành động chống tham nhũng lớn nhất trong lịch sử Trung Quốc hiện đại.
Truyền thông nước ngoài cũng đưa tin về việc này.
Theo công tác chống tham nhũng được đẩy mạnh, đội ngũ cán bộ Trung Quốc trở nên có sức sống hơn, dân chúng cũng đưa ra nhiều lời bình tốt đẹp.
Đối với Vương Trạch Vinh mà nói thì sau hành động này của Trung ương khiến cho nhân viên Vương Hệ tiến vào vị trí quan trọng hơn.
Đối với việc lực lượng của mình phát triển, Vương Trạch Vinh có chút lo lắng. Hắn không hy vọng lực lượng của mình trở thành một tập đoàn lợi ích như củ Hoa Thái Tường.
Khi nói chuyện với Hạng Nam về việc này, Hạng Nam cũng cho rằng việc này rất đáng quan tâm. Vương Trạch Vinh sau đây sẽ thành Phó chủ tịch nước mà nhân viên bên dưới không đủ mạnh là không ổn, nhưng cũng cần đề phòng vì thế mà xảy ra chuyện xấu.
Ở việc này Vương Trạch Vinh yêu cầu các địa bàn do lực lượng của mình khống chế tăng mạnh việc giám sát. Hắn cũng đã yêu cầu một điều là phải quản lý tốt cán bộ, phải tăng cường khả năng giám sát của Ủy ban kỷ luật và Thanh tra.
Vì việc này hắn cũng không ngừng tới tìm Vương Triêu Chính trao đổi với đối phương. Vương Trạch Vinh đề nghị cần học tập kinh nghiệm của vài quốc gia phát triển trong việc này.
Chuyện ở Thành phố Hải Đông bây giờ Vương Trạch Vinh chủ yếu giao cho Chiêm Quốc Xương phụ trách. Đương nhiên hắn cũng không thể bỏ địa bàn Hải Đông nên có vài điều chỉnh.
Hồ Bảo Tài bây giờ là người theo sát Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh cũng đánh giá cao đối phương. Dù sao Hồ Bảo Tài là người có năng lực mạnh, hơn nữa Vương Trạch Vinh cũng không muốn để người ta nói mình toàn dùng người Vương Hệ. Vì thế các công việc bên đảng ở Hải Đông hắn đều giao cho Hồ Bảo Tài phụ trách.
Đương nhiên đối với Đồ Nam Hùng đã phản bội hắn thì Vương Trạch Vinh đương nhiên không thể bỏ qua. Tên này đã bị điều lên một bộ làm cục trưởng, đây là giáng một cấp.
Bí thư Quận ủy quận Lộ Đông - Trương Đại Cao do vấn đề kinh tế đã bị bắt.
Chu Thiến Dao được điều tới quận này làm Bí thư Quận ủy.
Sau khi xử lý xong việc ở Thành phố Hải Đông, Vương Trạch Vinh bây giờ cần chính là tìm hiểu tình hình trong quân đội.
Hắn tin lực lượng Vương Hệ qua đợt điều chỉnh này sẽ phát triển lớn mạnh, hắn không còn cần quá quan tâm nữa.
Liên tục qua lại giữa Bắc Kinh và Thành phố Hải Đông làm cho hắn cũng có chút mệt mỏi.
- Bí thư Vương, đến quân ủy?
Phan Bằng Trình cẩn thận nói với Vương Trạch Vinh.
Phan Bằng Trình cũng biết địa vị của Vương Trạch Vinh ở Trung ương đã có thay đổi. Trước đây y còn không cảm thấy nhưng bây giờ đi đâu thì y dù là thư ký cũng thấy mình được nâng tầm lên.
Vương Trạch Vinh mở mắt nhìn Phan Bằng Trình. Phan Bằng Trình đã theo hắn một trong thời gian dài, Phan Bằng Trình là người có năng lực nhưng thiếu rèn luyện ở cơ sở. Xem ra cũng nên để Phan Bằng Trình xuống dưới một chút, nếu biểu hiện tốt sẽ bồi dưỡng.
Trong lòng có suy nghĩ này, Vương Trạch Vinh liền cười nói:
- Tiểu Phan, cậu đã bao giờ nghĩ tới sẽ xuống dưới rèn luyện không?
Câu hỏi của hắn hơi đột nhiên làm Phan Bằng Trình ngẩn ra.
Không chờ Phan Bằng Trình trả lời, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Việc này không vội, cậu cứ suy nghĩ một chút. Cậu phải biết nếu muốn có phát triển nhanh thì xuống cơ sở rèn luyện là rất quan trọng.
Nói xong xe cũng đã tới quân ủy, Vương Trạch Vinh đi đến văn phòng của mình.
Vào văn phòng mình, Vương Trạch Vinh chỉ thấy Chánh văn phòng của mình đi tới. Đây là người của Uông Chính Phong trước đây – Hoàng Phủ Tùng.
- Bí thư Trịnh, trang phục của ngài đã chuẩn bị xong, ngài thử một chút.
Hoàng Phủ Tùng vào đứng nghiêm chào rồi nói. Vương Trạch Vinh nghe vậy cũng có chút vui vẻ, hắn cũng có một ngày mặc quân phục, điều này làm hắn có chút kích động.
Vào phòng trong mặc lên, Vương Trạch Vinh có chút nuối tiếc vì mình không có sao có vạch gì.
Vương Trạch Vinh lắc đầu đi ra ngoài.
Lúc này chỉ thấy Bành Bộ Thuân cùng Thường Chính Lý đi vào. Thấy Vương Trạch Vinh đã thay quân phục, Bành Bộ Thuân cười nói:
- Bí thư Vương mặc bộ đồ này vào trông rất oai phong.
Vương Trạch Vinh biết bọn họ trêu mình nên cũng cười nói:
- Tôi vốn tưởng có thể mặc vào sẽ oai phong như các vị nhưng kết quả lại không được như vậy.
Thấy Vương Trạch Vinh nói thế, hai người Bành Bộ Thuân cùng cười phá lên.
Thường Chính Lý nói:
- Bí thư Vương, anh bây giờ còn chưa có chức vụ ở trong quân đội, chúng tôi đành phải gọi anh là Bí thư Vương.
Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi tới đây là học tập, các vị cứ gọi tôi là Trạch Vinh.
Bành Bộ Thuân nói:
- Bí thư Vương, là như thế này, tôi và lão Thường đã bàn bạc một chút. Theo ý của Ngô lão thì cậu sẽ tìm hiểu mọi vấn đề ở trong quân đội, chúng tôi biết gì sẽ nói hết.
- Công việc chủ yếu của tôi là học thật, nói thật tôi còn không hiểu mấy chuyện trong quân nên còn cần hai vị chỉ bảo nhiều.
Bành Bộ Thuân và Thường Chính Lý nhìn nhau và khẽ gật đầu. Bành Bộ Thuân nói:
- Bộ máy nhân viên trước đây của nguyên Phó chủ tịch Hoa Thái Tường thì cậu có thể tiến hành điều chỉnh lại.
Vương Trạch Vinh biết đây là điều rất quan trọng nên không hề khách khí:
- Việc này tôi sẽ cân nhắc.
Vương Trạch Vinh cũng biết Hoa Thái Tường làm Phó chủ tịch quân ủy không lâu, y trước đây dùng người của Ngô lão. Nếu như hắn muốn điều chỉnh cũng không nên điều chỉnh quá nhiều, như vậy có lợi cho hắn thu người của Ngô hệ.
Có thể nhìn được quan khí nên Vương Trạch Vinh không lo mình dùng sai người.
Nói chuyện một lúc, Bành Bộ Thuân cười nói:
- Bí thư Vương, hôm nay là lần đầu cậu vào quân đội nên chúng tôi đã bày tiệc mừng.
Vương Trạch Vinh ngẩn ra rồi đột nhiên nghĩ đến lời Uông Kiều nói với mình. Cứ có lãnh đạo mới vào quân đội đều phải qua của này. Quân đội chú trọng khí phách, cửa đầu tiên là đấu trên bàn rượu. Lần trước Hoa Thái Tường đã bị chuốc say trên bàn.
Lúc ấy Vương Trạch Vinh còn cười nói Uông Kiều trêu mình. Vì hắn nghĩ đến cấp bậc này mọi người sao có thể ép nhau cơ chứ?
- Không phải là muốn chuốc say tôi đó chứ?
Vương Trạch Vinh cười nói.
Bành Bộ Thuân cười ha hả nói:
- Cái này cũng không trách được vì không ít người muốn mời cậu mà, hơn nữa ai bảo cậu có thể dễ dàng lên như vậy.
Hai người coi như cùng là người Lâm hệ nên Bành Bộ Thuân cũng muốn nhắc nhở Vương Trạch Vinh một chút.
Vương Trạch Vinh có chút giật mình và biết vì sao có bữa rượu này. Trong quân đội cũng có tranh đoạt, hắn thoáng cái lên chức sẽ khiến nhiều tướng lĩnh cố gắng cả đời bất mãn. Vì thế trong bữa tiệc mọi người chuốc rượu hắn là bình thường.
Thường Chính Lý cười nói:
- Bí thư Vương, anh từ cơ sở đi lên thì tôi nghĩ uống rượu chắc không vấn đề gì. Chỉ cần qua được một vòng là coi như anh qua cửa.
Vương Trạch Vinh khó hiểu hỏi:
- Vòng thứ nhất gì vậy?
Bành Bộ Thuân cười nói:
- Mỗi người một chén rượu quân dụng, có thể uống hết một lượt không ngã là xong. Lần trước Hoa Thái Tường cắn răng uống hết vòng thì bị gục.
Vương Trạch Vinh tò mò nói:
- Bí thư Trịnh có uống không?
Bành Bộ Thuân nói:
- Bí thư Trịnh lại là ngoại lệ.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Có phải là tôi uống làm mọi người gục hết sẽ thắng?
Bành Bộ Thuân nghe vậy không khỏi cười phá lên:
- Nếu cậu thật sự làm được như vậy thì tôi cũng phục cậu.
Vương Trạch Vinh cười ha hả nói:
- Tôi đã lâu không uống thoải mái rồi. Chúng ta còn chờ gì nữa, cũng không nên để mọi người đợi lâu mà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...