Quan Khí​

Ra khỏi Ủy ban kỷ luật Trung ương, Vương Trạch Vinh đến Thập cục. Hắn tuy là Phó cục trưởng nhưng mọi công việc cụ thể đều giao cho Đằng Kim Hàng phụ trách.

Đối với Đằng Kim Hàng, mỗi lần Vương Trạch Vinh gặp đều nhìn thoáng qua quan khí, vì vậy Vương Trạch Vinh khá tin tên này.

Vào văn phòng Thập cục ngồi, Vương Trạch Vinh chăm chú nghe Đằng Kim Hàng báo cáo.

Sau khi nghe xong, Vương Trạch Vinh đánh giá khá cao công việc của Đằng Kim Hàng, cho rằng công việc của bọn họ đạt được thành tích tốt.

Sau khi báo cáo xong mấy công tác, Đằng Kim Hàng liền trọng điểm báo cáo các điều mà Vương Trạch Vinh dặn dò. Theo Đằng Kim Hàng báo cáo, Vương Trạch Vinh hiểu thêm về tình hình Bộ Giao thông. Số nhân viên Bộ Giao thông dính vào là rất nhiều. Hắn cũng hiểu tại sao Bí thư Lâm lúc trước không dễ dàng động vào Bộ Giao thông.

Chuyện đến nước này, người của Hạng Nam cần thông qua chuyện này để khống chế Bộ Giao thông vào trong tay. Vương Trạch Vinh cũng nhận ra một điểm đó chính là những người như Bí thư Lâm coi chuyện ở Bộ Giao thông là cách để thử năng lực của hắn. Nếu hắn không thể làm tốt thì đừng mong có thể lên đỉnh.

Một bên nghe, Vương Trạch Vinh cũng suy nghĩ về điểm vào của việc này.

- Bí thư Vương, chúng tôi khi điều tra việc của Bộ Giao thông còn phát hiện một tình huống.

Nói tới đây Đằng Kim Hàng có chút do dự.

Thấy Đằng Kim Hàng như vậy, Vương Trạch Vinh nhíu mày nói:

- Có gì thì anh nói ra xem.

- Là như thế này, chúng tôi khi điều tra về Lô Đình Đình thì phát hiện một tình huống. Lô Đình Đình mở một câu lạc bộ, trong số cổ đông có tên Nhạc Sơn.

Nghe đến đây, Vương Trạch Vinh không khỏi run lên. Nhạc Sơn qua lại với Lô Đình Đình sao?


Theo Vương Trạch Vinh nghĩ thì hắn vốn nghĩ con mình còn nhỏ nên không thể có việc.

Vương Trạch Vinh một lần nữa thấy mình không quan tâm tới con cái. Nhạc Sơn lúc này đã 13 tuổi rồi.

- Nó mới 13 tuổi thì sao có thể thành cổ đông?

Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu hỏi Đằng Kim Hàng. Việc này đúng là hắn không thể nghĩ nổi.

Đằng Kim Hàng gãi đầu nói:

- Bây giờ trong các công ty việc con nhà quan chức có cổ phần là bình thường.

Vương Trạch Vinh nhíu mày. Hắn cũng biết chỉ cần có quyền lực thì ở Trung Quốc này không gì không làm được. Ví dụ như tài sản, chỉ cần anh làm quan lớn thì người bên dưới để con anh có cổ phần cũng đơn giản.

- Nhạc Sơn sao lại có quan hệ với Lô Đình Đình?

Vương Trạch Vinh hỏi.

Đằng Kim Hàng biết Vương Trạch Vinh đang lo lắng nên nói:

- Việc này chúng tôi cũng đã điều tra qua. Nhạc Sơn mới thành cổ đông của câu lạc bộ này, đến bây giờ thì chưa có vấn đề gì lớn. Chắc là Lô Đình Đình cố ý dẫn dắt Nhạc Sơn.

Vương Trạch Vinh đã xem qua ảnh của Lô Đình Đình. Cô này mới hơn 20, trông rất đẹp.


Lại nghĩ tới con mình mới 13 tuổi, Vương Trạch Vinh có chút đau đầu. Chẳng lẽ con mình và Lô Đình Đình có chuyện gì sao?

Đằng Kim Hàng thấy Vương Trạch Vinh nhíu mày thì biết đây là việc nhà của hắn nên không tiện nhúng tay vào.

Vương Trạch Vinh biết Lô Đình Đình là một nhân vật rất quan trọng trong Câu lạc bộ Thiên Thượng Dao Trì ở Thành phố Hải Đông. Ả dựa vào thế lực của Lô Ninh Quốc mà cùng mấy tên thiếu gia Bắc Kinh kiếm tiền. Ả này tuy mới 20 nhưng thủ đoạn không hề ít.

Vương Trạch Vinh không tin Nhạc Sơn lại có thể đối phó được với quỷ kế của Lô Đình Đình.

Lô Đình Đình đây nhất định là kéo Nhạc Sơn xuống nước để thực hiện mục đích của ả.

Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút và cho rằng đám người Lô Đình Đình thấy hắn luôn chống hủ bại nên muốn dùng cách này kéo Nhạc Sơn vào, từ đó có thể khiến hắn không làm gì được.

Nhất định là có người sai bảo.

Vương Trạch Vinh đúng là không nghĩ tới đối thủ lại nhằm vào con trai của mình.

Hắn đúng là thiếu quan tâm tới con cái. Nhạc Sơn mới từng này tuổi, chỉ cần Lô Đình Đình dụ dỗ thì sao có thể thoát được.

Vương Trạch Vinh thấy rất nhiều quan chức bị con cái liên lụy. Không thể không nói dụ dỗ con hắn đúng là làm rất bí mật. Nếu không phải Thập cục vô tình tìm được thông tin thì đến lúc quan trọng lợi dụng Nhạc Sơn đâm sau lưng hắn, không chừng hắn sẽ dính bẫy của đối phương.

Việc này đối phương cũng sẽ không nghĩ tới. Nếu không phải hắn có lực lượng Thập cục trong tay thì sao có thể tìm ra việc này.

Vương Trạch Vinh càng nghĩ càng tức giận.


Hắn cầm điện thoại gọi thẳng cho Vu Dương.

- Niêm phong câu lạc bộ Tĩnh Tâm Bắc Kinh cho tôi.

Vu Dương nhận được điện của Vương Trạch Vinh thì đúng là không hiểu tình hình. Y vội vàng gọi điện yêu cầu nhân viên tìm hiểu tình hình. Sau khi hỏi ra mới biết câu lạc bộ đó là của Lô Đình Đình mở ra, khách đều là người có tiền, có quyền.

Sao lại thế?

Vu Dương đúng là không thể hiểu nổi. Mặc dù y biết việc này có liên quan đến các gia tộc lớn của Bắc Kinh nhưng cũng biết Vương Trạch Vinh không thể nào tùy tiện gọi cuộc điện này. Từ trong giọng Vu Dương có thể nghe ra Vương Trạch Vinh rất tức giận.

Vu Dương là người Vương Hệ, Vương Trạch Vinh nói y đương nhiên phải chấp hành.

Sau khi bố trí xong, Vu Dương còn có chút lo lắng nên tự mình lái xe đến hiện trường chỉ huy.

Y cảm thấy việc này không đơn giản. Trong này có dính tới người của Lô Ninh Quốc, Bí thư Vương tức giận muốn niêm phong câu lạc bộ này, như vậy trong câu lạc bộ này nhất định có điều mà Bí thư Vương không muốn thấy.

Nghĩ tới đây, Vu Dương biết mình cần phải xử lý.

Vu Dương đến nơi thì đột nhiên thấy Nhạc Sơn – con Vương Trạch Vinh đang đứng đó ngăn cấp dưới của mình lục soát nơi này.

Nhìn Nhạc Sơn đứng trước cửa chặn cảnh sát, Vu Dương cười khổ một tiếng. Con trai Bí thư Vương sao lại tới đây.

Tình hình Trung Quốc vốn là như vậy, bất cứ nơi nào cũng có vi phạm pháp luật. Câu lạc bộ này cũng có không ít, chủ yếu để yên do nó có lai lịch lớn mà thôi. Bây giờ Bí thư Vương bảo y niêm phong thì không khó để làm.

Thấy Vương Nhạc Sơn đầy tức giận chỉ vào một cảnh sát mà mắng, Vu Dương không khỏi nhíu mày. Y hiểu tại sao Vương Trạch Vinh muốn niêm phong nơi này. Thì ra con Bí thư Vương không đi học lại đến đây chơi.

Nghĩ tới Vương Trạch Vinh đang đấu với Lô Ninh Quốc, Vu Dương hiểu ra đôi chút. Có lẽ là đám người Lô Ninh Quốc muốn nhằm vào Vương Nhạc Sơn.

Khi vào, Vu Dương nghe thấy Vương Nhạc Sơn đang lớn tiếng nói:


- Tôi xem ai dám tới đây lục soát. Tôi nói với các người, Vu Dương là chú tôi.

Vu Dương không khỏi tái mặt. Vương Nhạc Sơn còn đưa mình ra nữa, việc này có lẽ sẽ làm Bí thư Vương có cái nhìn với mình.

Vu Dương còn không biết sao Vương Nhạc Sơn không đi học mà lại chạy tới đây.

Cảnh sát thoáng cái bị chặn ngoài cửa. Có mấy người biết tình hình liền vội vàng nói Vương Nhạc Sơn là con của Vương Trạch Vinh với phân Cục trưởng.

Nghe thấy là con của Vương Trạch Vinh, vị phân Cục trưởng này cũng có chút khó xử thì thấy Vu Dương vào.

Y đưa tay chào Vu Dương.

Vu Dương nhìn Vương Nhạc Sơn rồi nói:

- Nhạc Sơn, cháu không đi học mà chạy tới đây làm gì? Niêm phong nơi này thì lát cháu về hỏi bố cháu, đừng ảnh hưởng đến việc của chú.

Nhạc Sơn đúng là trốn học đến đây chơi. Nó đang ngồi uống nước, ca hát với đám người Lô Đình Đình thì bên ngoài xảy ra chuyện nên nó vội vàng chạy ra.

Nhạc Sơn bây giờ ở Bắc Kinh cũng khá nổi tiếng. Bố là Vương Trạch Vinh, Bắc Kinh lại có Thị trưởng là Trương Tất Tường, đặc biệt Bí thư Đảng ủy chính pháp Bắc Kinh là Vu Dương, ai không nể mặt nó một chút.

Nó vốn nghĩ mình ra ngăn cản một chút là được, không ngờ Vu Dương lại tới. Nghe Vu Dương nói tới ông bố, Nhạc Sơn hơi sợ. Đừng nhìn Vương Trạch Vinh bình thường không ở nhà nhưng mỗi lần dạy con đều dạy không được làm việc xấu. Nhạc Sơn thành cổ đông câu lạc bộ là điều không nói với ai.

Nghe Vu Dương nói, Nhạc Sơn cố cười gượng nói:

- Vu thúc, chú làm việc đi.

Nói xong Nhạc Sơn vội vàng chạy ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui